Quyển 1 - Chương 103: Nhân vật lớn
******Dịch: Hàn Phong Vũ
******Không còn bị chuyện Triệu Tĩnh Thù bên kia ràng buộc, Hạ Thiên Kỳ lập tức bắt đầu dùng hết toàn lực chạy đến quảng trường Lục Phong, trong quá trình hắn còn cố ý giao phó cho Trần Sinh, cho gã và Tăng Vũ tự mình đi đến chỗ giáp giới giữa nội vực và ngoại vực, đón mấy người Lãnh Nguyệt về quảng trường quang Ảnh.
Trần Sinh và Tăng Vũ vốn ban đầu đang dùng hết toàn lực để chính hợp các thế lực của ngoại vực, thế nhưng sau khi nhận được mệnh lệnh còn quan trọng hơn so với chỉnh hợp các thế lực này, thì vội vàng tạm ngưng chuyện tiếp tục đàm phán, dẫn theo Tăng Vũ và một đám quản lý cấp cao đi đến chỗ tiếp giáp hai khu vực, rất sợ bị trách phạt vì làm hỏng chuyện.
Đón mấy người Lãnh Nguyệt trở lại quảng trường Quang Ảnh, Hạ Thiên Kỳ tin là đám người Trần Sinh sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cho nên hắn đưa suy nghĩ về với vấn đề bản thân sắp phải đối mặt lúc này, chạy đến quảng trường Lục Phong ngay trong buổi tối hôm ấy.
Chờ tới lúc hắn đến quảng trường Lục Phong, đã lập tức phát hiện ra toàn bộ thành Lục Phong đều hoàn toàn bị vây vào trong quỷ vực kiên cố.
Hiển nhiên, là một cái lưới bắt cá mà đến con quỷ vương kia cũng đừng hy vọng thoát được.
Hạ Thiên Kỳ cảm nhận quỷ vực của con quỷ vương này một chút, mức độ kiên cố so với quỷ vực của hắn chênh lệch không nhiều, chỉ kiên cố hơn một chút so với quỷ vực của hắn.
Thế nhưng quỷ vật có quỷ vực, vốn đã kiên cố hơn nhiều so với quỷ vực bẩm sinh của người có quỷ vật thể chất bình thường, dù sao nhắc tới người có quỷ vật thể chất, cũng chỉ là nhân loại tương đối gần với quỷ vật mà thôi.
Cho nên giám đốc cấp cao và quỷ vương là cùng nằm trên một đường thẳng, vẫn là sức mạnh của quỷ vương tương đối mạnh mẽ hơn một chút.
Dĩ nhiên, mọi quy luật đều có trường hợp ngoại lệ, tự nhiên không có trong vòng quy luật này, từ rất lâu mặc dù hắn có thể tiêu diệt quỷ vật cùng cấp, hoàn toàn không phải dựa vào thực lực tuyệt đối của hắn, mà là năng lực tương đối đặc thù của bản thân.
Đây cũng là nguyên nhân, mà hắn biết rõ làm loạn ở quảng trường Lục Phong này chính là một con quỷ vương hùng mạnh, hắn còn dám chạy tới nơi này.
Đã trải qua nhiều trận đấu tranh lớn nhỏ như vậy, nhất là sau khi hắn ở lại đệ nhị vực này, hắn với khát vọng nâng cao sức mạnh đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có.
Trước kia hắn cần sức mạnh là vì khi ấy sức mạnh bản thân quá yếu, khó cầu được sinh tồn trong sự kiện linh dị.
Là vì sự sụp đổ của trận pháp trong nhà, cùng với khảo hạch quản lý cấp cao đến gần, nên mới bị những chuyện này thúc đầy mạnh mẽ mả nhất định phải có đầy đủ thực lực hùng mạnh.
Thế nhưng từ sau khi đi vào đệ nhị vực này, hắn lại không hề bị nguy cơ trước mắt bắt buộc vội vã, mà là hiểu được lo trước tính sau.
Hắn hiểu một lý lẽ vừa sâu sắc vừa dễ hiểu, đó chính là chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh mẽ, tất cả khốn cảnh đều không tính là khốn cảnh.
Anh có thể đè nén tất cả hiện tại, buông tha hay giấu ở đáy lòng các loại, toàn bộ đều có thể thực hiện.
Anh mạnh mẽ thì khi đối mặt với vấn đề sinh tồn khó khăn, sẽ chọn con đường khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, tin tưởng nhân định thắng thiên.
Mà yếu ớt chính là khi anh đối mặt với vấn đề khó khăn, thì chỉ biết cầu nguyện ngu dốt, cầu nguyện sẽ có những người khác giúp bản thân giải quyết cái vấn đề khó khăn này.
Ngay từ thời điểm còn trong hiện thực, Hạ Thiên Ky trước sau vẫn cảm thấy hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, một người mà lúc nào cũng nghĩ phải làm sao để sinh tồn, phải làm sao mới tìm được câu trả lời của toàn bộ câu đố.
Nhưng mà kể từ khi hắn đi tới đệ nhị vực này, hắn đã hoàn toàn gạt bỏ ba chữ "nhân vật nhỏ" này.
Bởi vì hắn vì sao phải đi làm một tiểu nhân vật, mà không đi làm một nhân vật lớn?
Vì sao những người khác có thể có dã tâm, còn hắn hết lần này đến lần khác cứ thích an nhàn?
Kể từ khi hắn phát hiện ông nội hắn có thể có thực lực rất mạnh, hắn vẫn luôn cực khổ tìm ông nội hắn, muốn biết được bí ẩn trong nhà là một mặt, nhưng trên hết, chính là muốn ôm bắp đùi của ông nội hắn.
Nghĩ rằng chỉ cần tìm được ông nội hắn, đã có người phía trên hắn rồi, thì có người có thể chỉ điểm cho hắn, hắn cũng không cần đi liều mạng.
Không thể nói vì ông nội hắn mạnh mẽ, cho nên hắn mới có thể suy nghĩ ôm bắp đùi.
Trên thực tế, trước kia trong lòng của hắn vẫn luôn tràn đầy ý niệm ôm bắp đùi.
Ôm bắp đùi của Lãnh Nguyệt, ôm bắp đùi của Ngô Địch, thế nhưng mỉa mai chính là, chính hắn lại trở thành cái bắp đùi mà những người khác đều muốn ôm.
Cho nên hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở nên không còn oán trời trách đất như ban đầu nữa, lại càng không thử đi thuyết phục ai đó giống như lúc ban đầu nữa, đi thay đổi người nào, thậm chí là đi bắt chước người nào.
Vì vậy sau khi Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ rời đi, hắn lại không đi đón ý nói hùa theo Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ nữa, mà là biểu lộ ra một mặt chân thật của hắn.
Vì sao sau khi hai người Lãnh Nguyệt rời khỏi ngoại vực, hắn mới bắt đầu biểu hiện ra như vậy, mà không phải thời điểm hai người Lãnh Nguyệt ở cạnh, hắn cứ làm như vậy chứ?
Hắn đối xử với bạn bè rất dối trá sao?
Cũng không phải như vậy.
Vừa vặn là bởi vì hắn rất để ý mấy người Lãnh Nguyệt, cho nên mới chỉ có thể làm hết sức để đi đoán ý hùa theo bọn họ.
Dù sao Lãnh Nguyệt và hắn không giống nhau.
Lãnh Nguyệt thuộc về kiểu người tâm địa thiện lương, không nhỏ mọn nhiều như vậy, nội tâm như một tờ giấy trắng vậy.
Nên hắn cảm thấy có một số việc là sai, có một số việc là hắn không cách nào tiếp nhận.
Người khác có thể hắn không quản được, thế nhưng hắn không cách nào chấp nhận bạn bè của mình cũng đi làm chuyện giống vậy.
Cho nên mỗi lần khi hắn biểu hiện ra thô bạo, hoặc là một mặt tàn nhẫn, Lãnh Nguyệt dù sao vẫn biểu hiện ra rất không thoải mái, bọn họ cuối cùng vẫn phát sinh một chút tranh chấp.
Lãnh Nguyệt sai rồi? Hiển nhiên anh ta không sai, bởi vì lương thiện đến bất cứ lúc nào cũng không nên bị biến thành sai, hay hoặc là ngu xuẩn.
Nhưng có một số người rõ ràng rất hiền lành, nhưng lại là nguyên nhân bị gọi là ngu xuẩn, là bởi vì bọn họ đang ở trong một trường hợp không chính xác, hoặc là với một người không chính xác, làm một chuyện chính xác.
Mà hắn thì sao, chỉ là một công dân nhỏ trong phố chợ.
Giống như phần lớn những người khác, trong lòng có rất nhiều nhỏ mọn, có rất nhiều dục vọng.
Là loại người có thực lực đã muốn bước ra so sánh, có tiền lập tức nghĩ muốn khoe khoang giàu có, có thế lực lập tức muốn tiếp tục mở rộng, thấy có người bị bắt nạt, hắn tám chín phần mười biết sợ gây ra phiền toái mà xoay người bỏ đi.
Tâm tư của Lãnh Nguyệt rất trong trẻo, là thông suốt, nhưng tâm tư của hắn thì không phải, là bị vẩn đục.
Vì hắn sống trên cõi đời này, mà thấy giới này chính là vẩn đục.
Dưới so sánh, Lãnh Nguyệt thì thuộc về sống trong mộng, sống trong mảnh thế giới giả tạo anh ta kỳ vọng được nhìn thấy kia.
Mọi người tâm tính thiện lương, tôn trọng lẫn nhau, không có đấu đá với nhau, không có bại hoại phẩm hạnh, mỗi người đều có thể lý giải đủ hỗ trợ lẫn nhau.
Nguyện vọng là tốt, thế nhưng có thể làm được sao?
Ở trên cái thế giới này, anh lương thiện là anh có thể không bị quỷ vật đuổi giết sao?
Ở trên cái thế giới này, anh tôn trọng lẫn nhau, cũng sẽ không có kẻ địch sao?
Có lẽ có một ngày cái viễn cảnh kia của Lãnh Nguyệt có thể thực hiện, thế nhưng hắn cho rằng tuyệt đối không phải bây giờ.
Cái mà thế giới này cần bây giờ, chính là thực lực cường hãn tuyệt đối.
Cường hãn đến mức không một ai đám đuổi giết anh, không một người nào dám đi tính toán lên anh, có anh ở đây, ngay cả quỷ vật cũng không dám xâm lấn.
Đây mới là lựa chôn mà hắn cần phải nỗ lực có được, đồng thời vì thế mà không tiếc trả giá thật lớn.********