Quyển 3 - Chương 4: Nam cung vân

Diện tích phòng ngủ rất lớn, nhìn rất ấm áp, phía trong có một chiếc giường tròn cực kỳ lớn, gần hai bên giường được đặt một cái máy tính bàn và một chiếc TV.


Bởi vì đây là loại giường tròn, vậy nên cũng không phân biệt đầu giường với cuối giường. Từ trước đến nay, Hạ Thiên Kỳ chưa bao giờ được ngủ trên giường tròn, hắn thử ngồi lên xem nó như thế nào, nhất thời lại muốn cởi giày nhào lên đó lăn lộn một trận.


Từ trên giường leo xuống, hắn đi đến chỗ gần cửa sổ, ở chỗ này trên vách tường có gắn một chốt mở điều hòa. Hạ Thiên Kỳ mở nó ra, sau đó thử ấn lên, bỗng nhiên cảm thấy mình như đang được đưa lên một vùng cao nào đó.


Đợi sau khi điều hòa đã đạt được nhiệt độ thích hợp, hắn mới quay trở lại giường, tiện đà cầm điện thoại di động, chụp lại mấy tấm hình trong phòng ngủ, sau đó gửi cho mấy người bạn bè của hắn xem.


Cuối cùng mình cũng có cơ hội làm người giàu, lát nữa còn phải chụp hình chiếc xe mới, biệt thự và phải cả tìm một người nước ngoài nữa. Được rồi, mình phải cho những tên khốn kiếp kia một bài học, phải để cho bọn chúng biết được mình đã phát tài rồi...


Trong lòng Hạ Thiên Kỳ bắt đầu có những tư tưởng của bọn nhà giàu, tuy nhiên ngẫm lại cũng không thể trách hắn, bởi vì so với hắn thì xung quanh hắn có rất nhiều người từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Bình thường, hắn đã phải xem bọn người kia khoe cái này xinh cái kia đẹp, nói không đố kỵ, không ước ao đều là giả dối, nay lại có được cơ hội thay đổi bản thân, hắn làm sao có thể bỏ qua đây.


available on google playdownload on app store


Đừng nghĩ bọn người đó đều là bạn tốt, chỉ cần có việc muốn nhờ sẽ không có ai chịu giúp, thực tế những người đồng ý ra tay cứu trợ là rất ít. Cứ lấy chuyện của hắn với bạn cùng phòng ra để nói, là bạn bè nhưng bây giờ chẳng muốn liên lạc lại nữa.


Không phải là đồ vật để trao đổi, buôn bán, nhưng cả năm không gặp nhau, bỗng nhiên tìm đến không phải là mượn tiền để cưới vợ thì cũng là để khoe cái này cái nọ, đủ các kiểu khoe mẽ...
Nói tóm lại một câu, chính là - bầu không khí bất chính.


Quên đi, còn chưa phải lúc để mình tìm bọn họ mà khoe, tránh đến lúc mình làm nhiệm vụ ngỏm mất, bọn nó ngay cả tiễn mình đi một đoạn cũng không chịu. Phải giữ lại ít nhân phẩm cho tương lai.


Cầm điện thoại do dự một lúc, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ cũng bỏ qua cái quan điểm của bọn giàu có này, dự tính bảo vệ nhân phẩm của mình một chút.
Vứt điện thoại xuống bàn, sau đó hắn đứng dậy, đi thăm quan những gian phòng khác.


Trong phòng sách có rất nhiều sách, nhìn lướt qua, hắn thầm nghĩ, loại sách trinh thám và kinh dị phải chiếm đến 90%, phần còn lại là các thể loại như tâm lý, y học, tạp chí du lịch...


Mặc dù đây là phòng sách, nhưng sách chỉ chiếm một phần, ngoài ra hắn nhìn thấy rất nhiều băng ghi hình loại cũ, băng đĩa... Một bộ sưu tập khá đồ sộ.


Rời khỏi phòng sách, hắn lại đi đến phòng bếp, cái gian bếp này có thể so sánh với một nhà hàng thu nhỏ, chẳng những có tủ rượu mà còn có cả một cái quầy bar nhỏ. Ngồi ở chiếc ghế xoay phía trước quầy bar, xoay người gọi người phục vụ một ly tuyết bích, quả thật là sung sướng mà.


Mình nhất định phải sống ở đây!
Rất nhanh sau đó, trong lòng Hạ Thiên Kỳ xuất hiện một loại cảm giác, mà đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được, đó chính là - rất rất muốn sống ở đây.


Phải, nói chính xác hơn là - nếu hắn muốn sống trong căn nhà này, thì điều kiện đầu tiên đặt ra là phải đảm bảo an toàn cho mạng sống của hắn.


Tuy nhiên hắn cũng phải thừa nhận, cho đến nay hắn chỉ là sống theo thói quen, từ chỗ ch.ết mà trở nên quý trọng những giây những phút được sống, thậm chí dùng hết khả năng để bảo vệ mạng sống của mình.


Có thể nói, trước kia hắn làm việc bán sống bán ch.ết là muốn sớm có ngày trở nên nổi bật, giàu có. Nhưng bây giờ, hắn lại đặt việc bảo vệ tính mạng lên đầu, bởi vì, chỉ có sống sót thì mới có khả năng trở nên nổi bật, mới có khả năng để hưởng thụ vinh hoa phú quý.


Vậy mà bây giờ, hắn lại giống như người học sinh, đã hoàn toàn thay đổi.


Tuy nhiên nếu muốn sống sốt cũng không dễ dàng đâu, những nhiệm vụ linh dị biến thái thì đã không nói làm gì, vấn đề là người trực tiếp lãnh đạo mình, lòng dạ rất đen tối. Hơn nữa, Từ Thiên Hoa có thể vẫn chưa ch.ết. Chắc chỉ là bị thương nặng, nên cần thời gian để nghĩ dưỡng thôi.


Nghĩ đến bộ dạng của ông chú trung niên kia, trong lòng Hạ Thiên Kỳ một ngàn lần không muốn gặp lại, mặc dù Nam Cung Vân nói bọn họ không đen tối như vậy, nhưng những lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó, hắn đã cảm nhận được.


Xem ra nếu muốn sống tốt cũng phải leo lên vị trí cao hơn, chứ ở cái chức vị thấp quèn như thế này, kiểu gì cũng bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
Dùng sức day day huyệt Thái Dương, tạm thời Hạ Thiên Kỳ nén sự lo lắng này xuống, lại đẩy cửa phòng tập, nhìn vào bên trong một chút.


Bên trong phòng tập giống như là một cái phòng tập thể thao, có đủ các loại dụng cụ tập thể hình, không có cửa sổ, là một gian phòng rất kín, trên bốn vách tường có dán rất nhiều hình người đẹp, làm người khác nhìn mà muốn phụt máu mũi.


Bởi vì Hạ Thiên Kỳ cũng là người học võ, vậy nên không bài xích việc tập thể hình, trên thực tế trong phòng trọ tồi tàn của mình, hắn vẫn thường xuyên dùng tạ để luyện cơ tay.


Trước sau cũng đi hết một vòng quanh cái nhà rộng 3 mẫu này, Hạ Thiên Kỳ đối với căn nhà mới này không có gì hơn ngoài hai chữ - thỏa mãn.


Không chỉ phòng ngủ, phòng tập, phần bếp làm hắn rất vừa ý đã không nói, ngay cả nhà vệ sinh cũng làm hắn rất sung sướng, bởi về bên trong có một cái bồn tắm lớn, cuối cùng hắn cũng có thể thoái mái mà tắm một cái.


Bởi vì máy nước nóng tự động điều chỉnh nhiệt độ nước, vậy nên Hạ Thiên Kỳ có thể tắm ngay. Cởi bỏ y phục, trần như nhộng đứng trước tấm gương phía trên bồn rửa tay, Hạ Thiên Kỳ vuốt vuốt đầu tóc của mình, sau đó tự sướng khen cơ thể mình thật đẹp, bất kể như thế nào thì hắn đều cảm thấy mình thật sự rất đẹp trai.


Ài, thật đẹp trai đến mức không thể nào đẹp trai hơn nữa!
Tâm trạng của Hạ Thiên Kỳ lúc này rất tốt, tự khen bản thân mình mà không còn thèm để ý đến những thứ xung quanh.


Hạ Thiên Kỳ tự kỷ, tâm tình rất vui vẻ, lúc xả nước vào bồn tắm xong thì ở dưới lầu, Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân đang ngồi ở phòng khác thảo luận về hắn.
Lưu Ngôn Mẫn tựa vào ghế sa lon, bắt chéo chân, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn ta lộ ra vẻ chán ghét:


Nếu tôi nói không cần cái tên Đông Thiên Kỳ kia thì cô nghĩ sao? Tôi đoán chừng hắn không thể sống sót được đến khi nhiệm vụ kết thúc đâu.


Tôi nghĩ anh ta rất lợi hại đó, trải qua những hai lần thử việc mới được chuyển thành nhân viên chính thức, còn gặp được cả giám sát cấp cao, sếp của chúng ta có được nhân tài rồi. Khác với vẻ ghét bỏ của Lưu Ngôn Mẫn, Nam Cung Vân lại có biểu hiện khá thích thú.


Nói đến đoạn này, cô ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp:


Mặc kệ như thế nào đi nữa, chúng ta đã cùng nhau sinh hoạt dưới một mái nhà, đó đã là duyên phận, huống hồ vận mệnh của chúng ta lại giống nhau, lẽ ra phải giúp đỡ nhau chứ. Làm sao để mỗi người không hổ thẹn với chính mình là được rồi.


Nhưng cái tên đó miệng rất thối, hơn nữa, cô còn trước mặt hắn ta phá hủy danh dự của tôi.
Tôi phá hủy danh dự của anh?
Phải, cô đã làm.
Không phải vì tôi gọi anh là Mẫn Mẫn đó chứ? Nhưng anh vốn dĩ là Mẫn Mẫn mà, tôi nói sai hả?
...


Tối rồi, tôi không thèm nói với cô những việc không đâu này, công ty sẽ không để cho biệt thự có phòng trống đâu, sẽ không lâu nữa chắc sẽ có thêm người đến đấy, đến lúc đó cô cũng phải tự quản bản thân mình, đừng nói nhiều lời nhảm nhí như vậy


Lúc này, Nam Cung Vân cũng thu lại dáng vẻ tươi cười của mình, nghiêm túc dặn dò Lưu Ngôn Mẫn.


Vậy thì phải xem đó là nam hay nữ, nếu là nữ thì tôi rất vui vẻ mà giúp đỡ, còn nam thì không phải là không giúp được, tuy nhiên nếu giống với bộ dạng của Đông Thiên Kỳ, chắc chắn thái độ của tôi sẽ không tốt.


Tùy anh vậy, dù sao thì nguyên tắc của tôi cũng không thay đổi, những người ở cùng một nhà đều là bạn tốt, nếu như hợp tính nhau thì sẽ là người nhà.






Truyện liên quan