Quyển 4 - Chương 20

Tào Kim Hải vẫn nằm rạp trên đất như trước, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám qua nhìn xem cậu ta thế nào, chỉ lấy điện thoại ra, gọi cho Lãnh Nguyệt.


Trong điện thoại, hắn kể cho Lãnh Nguyệt nghe qua về chuyện vừa mới xảy ra, hắn ta nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ nói là sẽ nhanh đến đây, bảo hắn đứng đó đợi mình.


Ngắt cuộc gọi, Hạ Thiên Kỳ dựa vào tường nhả ra làn khói, người ta nói thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng trong một khoảng thời gian nào đó, có lẽ nó lại chính là người bạn trung thành nhất của mình.


Cố gắng khống chế để bản thân không suy nghĩ quá nhiều, khoảng nửa giờ sau, Tào Kim Hải ở trên mặt đất đau đớn rên rỉ tỉnh dậy.


Hạ Thiên Kỳ không đến đỡ cậu ta, có câu nói, một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, xảy qua chuyện tình cờ lúc nãy, hắn thật sự rất khó để tin tưởng Tào Kim Hải lần nữa, ít nhất phải giải quyết hoàn toàn chuyện vừa xảy ra trước đó đã.
"Mặt mũi tao làm sao lại đau nhức đến vậy..."


Tào Kim Hải ôm khuôn mặt sưng đỏ, mờ mịt quan sát xung quanh, một lúc sau ánh mắt mới dừng lại trên người Hạ Thiên Kỳ, bất an kêu lên:
"Thiên Kỳ? Trời..."
"Đừng la, là tao."
Hạ Thiên Kỳ phất tay cắt ngang lời cậu ta, thấy Tào Kim Hải muốn đi đến chỗ mình đã vội vàng ngăn lại:


available on google playdownload on app store


"Trước mắt mày đứng đến đây, cứ ở đó đợi đi, tao có vài chuyện muốn hỏi mày."
"A." Không biết có phải Tào Kim Hải cũng đang hoài nghi Hạ Thiên Kỳ hay không mà cơ thể đang bước về phía trước cũng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Có phải lúc nãy mày cũng mơ thấy giấc mộng kia?"


"Có." Tào Kim Hải gật nhẹ đầu khẳng định.
"Mơ thấy chuyện gì vậy?"
"Tao mơ không thấy mày đâu." Nói đến đoạn này, sắc mặt Tào Kim Hải trở nên rất khó coi.
"Không thấy tao?" Hạ Thiên Kỳ nhắc lại một tiếng, rồi ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.


"Nội dung lần này hơi khác so với những lần khác, tao vẫn mơ thấy nơi này.
Mấy lần trước tao cảm thấy mình đã đi vào cảnh trong mộng, bởi vì ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bị tiếng giày cao gót và tiếng giày da đánh thức.


Nhưng hôm nay, tao không rơi vào trạng thái kia, khác là, tao thế mà tỉnh lại. Giống như chuyện xảy ra lúc trước chỉ là mơ, tỉnh lại từ trong mộng mới là thật.


Trong mộng, sau khi tỉnh lại, theo bản năng tao đi tìm mày, nhưng lại phát hiện mày không có ở đây, trong phòng khách đen như mực, tao thấp thỏm ra ngoài dạo quanh một vòng, trong quá trình đó, tao gặp đã gặp cha tao.


Lúc đó tao đã bị dọa sợ, nhưng cha lại cho tao một cảm giác rất quen thuộc, ông hỏi tao sao trễ vậy rồi còn chưa ngủ, lúc ấy tao hoàn toàn sợ đến choáng váng, chỉ gật nhẹ đầu, cha tao cũng không có phản ứng gì, vậy nên tao đã vội bước vào nhà vệ sinh.


Tao không dám tiếp tục chờ đợi ở trong phòng khác, vội vàng trở về phòng ngủ.
Sau khi về, tao cuộn mình trên giường chờ đợi, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng chuyện cha mẹ muốn giết tao, nhưng trên thực tế tao lại không cảm thấy chuyện này sẽ xảy ra.


Giống như tất cả những giấc mơ trước kia, cũng chỉ là cảnh trong mộng kéo dài một chút mà thôi, chẳng có gì để sợ hãi cả.
Đột nhiên tao cảm thấy, trong mơ cứ như vậy cũng rất tốt, tao muốn ở trong mơ muốn thử một chút, gọi điện thoại cho mày."
"Ở trong mơ mày gọi điện thoại cho tao? Tao bắt máy không?"


"Có. mày nói tao đã lâu không gặp mặt, lúc nào tụ tập một bữa, còn hỏi han tình hình gần đây của tao. Tao cũng không nhiefu lời, chỉ nói khi nào rảnh thì liên hệ rồi ngắt điện thoại."
Nhìn qua, Tào Kim Hải không có vẻ như đang nói láo, trên mặt có một chút hoài niệm:


"Lúc ấy tao chỉ ước, thế giới thật cũng như vậy thì tốt biết bao nhiêu, Thiên Kỳ, lần đầu tiên tao cảm thấy, có thể yên ổn ngủ một giấc như vậy thật hạnh phúc.
Sau đó tao lại ngủ, tỉnh lại lần nữa đã thấy mình bị đau nhức."
Nói xong, Tào Kim Hải vẫn không quên ôm mặt kêu lên đau đớn.


"Rốt cục thì tình huống như thế nào?"
Lúc này đây, trong đầu Hạ Thiên Kỳ thấy rối tung, nói đúng hơn là hắn sắp bị Tào Kim Hải làm cho không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ nữa rồi.


Trong mấy ngày liên tiếp, Tào Kim Hải đều mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ, cha mẹ cậu ta muốn giết cậu tao, nhưng hôm nay, lại mơ thấy một giấc mơ hoàn toàn khác, tất cả mọi chuyện ở trong mộng giống như một lần nữa trở về hiện thực, cho cậu ta cảm giác rất thân thuộc.


"Chẳng lẽ mấy hôm trước Tào Kim Hải nghĩ cậu ta nằm mơ, nhưng trên thực tế không phải như vậy, đến tối hôm qua mới thật sự là nằm mơ sao?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, nếu như Tào Kim Hải không lừa hắn, thì trước mắt chỉ có lý giải như vậy mới hợp lý.


"Thiên Kỳ, rốt cục thì vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, mặt tao sao lại đau nhức như vậy, sưng cả lên. Đau ch.ết mất!"
"Mày không biết xấu hổ sao còn hỏi tao, vừa rồi thiếu chút nữa thôi tao đã bị cả nhà mày giết ch.ết!"


Hạ Thiên Kỳ nhớ lại, lúc nãy bị Tào Kim Hải đánh lén thì lại thấy tức giận, không kiên nhẫn chỉ tay vào mặt cậu ta, nói:
"Tóm lại, mày cứ ở đó đợi thôi, lúc nào người bạn kia của tao đến thì tao sẽ hỏi chuyện mày lúc đó."


Cứ như thế trong một khoảng thời gian, thấy Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý đến mình, Tào Kim Hải gần như muốn nổi điên lên.
Gần 2 giờ sáng, Lãnh Nguyệt mới gọi điện thoại cho Hạ Thiên Kỳ, báo với hắn rằng mình đã đến.


Sau khi Hạ Thiên Kỳ nói rõ địa chỉ nhà của Tào Kim Hải cho hắn ta biết, thì khoảng 10 phút sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Để đề phòng Tào Kim Hải đi đến cạnh cửa, Hạ Thiên Kỳ nhìn dọc theo hành lang, thấy đúng là Lãnh Nguyệt vẻ mặt không thay đổi đang đứng ở ngoài cửa.


Thấy người đến đúng là Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ mới mở cửa phòng ra.
"Rốt cục cũng chờ được anh đến, may mà tôi không bỏ cuộc..."
"Hơn nửa đêm rồi, không cần nói những lời lẽ như vậy."
Lãnh Nguyệt trừng mắt với Hạ Thiên Kỳ một chút, sau đó đi vào phòng khách.


Không biết có phải lúc trước, Hạ Thiên Kỳ đã giới thiệu quá mức lợi hại hay không, mà lúc Tào Kim Hải nhìn thấy người thật, trên mặt cũng lộ ra một chút kỳ lạ.
Bởi vì trong phòng có ba người bọn hắn, vậy nên bọn hắn cũng không trở về phòng ngủ, mà ngồi ngay ở phòng khách.


Sau khi ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ vẫn như trước, chỉ liếc trộm Lãnh Nguyệt một cái, giới thiệu với Tào Kim Hải:
"Đây chính là người trong điện thoại tôi đã nói với anh, Tào Kim Hải, anh cứ gọi hắn là Kim Hải được rồi." Quay đầu, giới thiệu với Tào Kim Hải:
"Đây là Lãnh Nguyệt."


Hai người chỉ gật đầu xem như đã quen biết, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại kể tình huống của Tào Kim Hải cho Lãnh Nguyệt nghe một lần nữa.
Nghe xong, Lãnh Nguyệt trầm mặc một lúc, sau đó nói:


"Những thứ dây dưa với hai người hẳn là có liên quan đến năng lực của quỷ nhập xác người, về phần cảnh trong mộng anh nói, chắc chỉ là ảo cảnh chúng cố ý tạo ra thôi.
Muốn đối phó với bọn chúng cũng không khó, cái khó là ép chúng ra khỏi cơ thể của cha mẹ cậu ta thôi.


Tôi có cách này có thể thử một chút."
Nói đến đoạn này, đột nhiên Lãnh Nguyệt lại nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cười khan nói:
"Anh nhìn tôi làm gì, chuyện này anh nói sao thì quyết vậy."


Được Hạ Thiên Kỳ "trao quyền", Lãnh Nguyệt lấy từ trong ba lô ra một con dao, sau đó nói:
"Anh là thể chất ác linh, cần một ít máu trên người anh để áp chế bọn chúng."


Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ định hỏi Lãnh Nguyệt cầm dao để làm gì, kết quả nửa ngày sau lại bảo muốn xin một ít máu của hắn, dùng dao lấy máu, chuyện này không phải quá phô trương hay sao.
"Muốn lấy bao nhiêu? Trận này anh "chiến" quá dọa người rồi."


"Đây không phải là dao bình thường, chỉ cần một chút thôi, anh duỗi tay ra đi."
"Tốt thôi. Tào Kim Hải, xong chuyện này, tao xem mày có mời tao một con rồng không!"
Hạ Thiên Kỳ cắn răng, định đưa cánh tay ra, nhưng lúc này, điện thoại trong túi hắn lại rung lên "Ong ong".
"Ừm?"


Theo bản năng, hắn lấy điện thoại ra xem, khắp cơ thể là một hơi lạnh đến thấu tim.
Người gọi đến lúc này là... Lãnh Nguyệt!
Nếu như người đang gọi mới là Lãnh Nguyệt, thì người đang ngồi đối điện với bọn hắn là ai?






Truyện liên quan