Chương 1
Theo đuổi
Cô giúp hắn trở nên hoàn mỹ. . . . . .
Đêm đông,gió Bắc vù vù thổi tới.
Trấn nhỏ kế bờ biển cuồng phong đang thổi quét , mấy con phố náo nhiệt duy nhất trên đường cũng không người nào,chỉ thấy trong góc có hai bóng dáng nhỏ gầy co rúm lại.
"Chị Tiểu Dạ, em đã đói bụng." Nhìn chằm chằm mấy cái bánh bao cô bé đứng bên cạnh vang lên tiếng nói yếu ớt, đôi mắt trông mong nhìn cô bé lớn hơn đứng trên mặt đất phía trước.
"Tiểu Tuyền,Chị biết!Nhắm miệng lại . . . . . ."
Đứng ở đằng trước Hướng Thiên Dạ cắn chặc đôi môi,không muốn em gái đem tình trạng nghèo khổ lộ ra, chẳng qua thật chăm chú nhìn cửa hàng bánh bao góc đối đường chưa đóng cửa.
Hướng Thiên Dạ biết vợ ông chủ này rất dữ hôm nay không đi ra ngoài, có lẽ bà ấy không tới cửa hàng. . . . . .
Đôi mắt mong chờ trừng mắt nhìn bánh bao ấm áp dưới ánh đèn,Hướng Thiên Dạ nắm chặt quả đấm nhanh chóng đi qua đường lớn,hai tay duỗi ra,nhích tới gần cửa dùng sức lấy một cái bánh bao,sau đó quay đầu bỏ chạy.
"Có trộm! Trả ta bánh bao !" Nhân viên cửa hàng thấy thế liền lớn tiếng thét.
Hướng Thiên Dạ cố nén đói bụng liều mạng chạy về phía trước.
Cô đem cháo còn dư lại ngày hôm qua toàn bộ để lại cho em gái ăn, cả ngày cũng chưa ăn bất kỳ vật gì chỉ có uống nước sôi,nhưng cho dù đói bụng đến choáng váng, chỉ cần nghĩ tới lỡ như bị nhân viên cửa hàng bắt được,em gái Hướng Thiên Toàn sẽ phải đói bụng, cô liền cắn răng chạy thẳng phía trước.
"Đứa trẻ ch.ết tiệt này!" Nhân viên cửa hàng ở sau cô vừa mắng vừa đuổi theo.
Tim đập như trống Hướng Thiên Dạ vẫn chạy.Chỉ cần chạy qua đèn xanh đèn đỏ đằng trước ,nhân viên cửa hàng sẽ bắt không được cô,cho nên cô không ngừng chạy về phía trước, một lòng chỉ muốn mang bánh bao về nhà. . . . . .
"A!" Chạy trốn quá vội cô căn bản không có chú ý tới ven đường có một tảng đá lớn,không cẩn thận vướng chân,cô lập tức lảo đảo về phía trước đâm đầu vào người thanh niên đi tới , tay cầm chặt bánh bao bơ dính lên áo khoác mới tinh đối phương.
Thanh niên cau mày, trở tay lập tức bắt được Thiên Dạ.
"Tên trộm đáng ghét này. . . . . ." Nhân viên cửa hàng lập tức nhào tới bắt được Thiên Dạ nhỏ gầy,tiếp theo chính là một trận chùy đánh.
". . . . . ." Thiên Dạ đem bánh bao giấu thật chặc trong ngực,cúi đầu một câu cũng không nói để cho nhân viên cửa hàng chùy đánh,ch.ết cũng không chịu đem bánh bao trả lại cho nhân viên cửa hàng.
"A Mỹ, làm tốt lắm! Đánh ch.ết con bé!"Bà chủ Bặc Lai cũng từ phía sau đuổi theo chạy đến thở hồng hộc, hận không thể đem cô bé trộm bánh bao đánh ch.ết.
"Các ngươi dừng tay." Một tiếng nói già nua mà uy nghiêm từ phía sau thanh niên vang lên.
"Con bé là kẻ trộm,còn trộm đồ đạc của chúng ta!" Nhân viên cửa hàng vừa mới vung quả đấm lên bị hai người trước mắt trừng không dám đánh xuống.
"Đúng vậy! Con bé trộm đồ đạc của chúng tôi!" Nữ chủ tiệm không cam lòng yếu thế lập tức trừng trở lại.
"Bất quá chỉ một bánh bao, cần đánh như vầy cho thành như vậy không?" Ông lão đi theo phía sau thanh niên lắc đầu,kéo Thiên Dạ gầy yếu sang bên cạnh.
Giúp cô vuốt ve bụi bậm trên người mới phát hiện cô bé gầy đến đáng sợ, chỉ có cặp mắt trong sốt vừa tròn vừa lớn. Đại khái là đói quá mới trộm bánh bao sao? Bị đánh thành như vậy. . . . . . Thật là tội!
"Cám ơn." Thiên Dạ thấp giọng nói cảm ơn.
"Trộm chính là trộm, một cái bánh bao cũng là trộm. . . . . ." Nữ chủ tiệm không cam lòng nói."Như vậy đủ chưa?" Ông lão lập tức móc ra tờ một trăm đưa đến trước mặt nhân viên cửa hàng, "Đứa bé này gầy như vậy, các ngươi đưa cho cô bé một cái bánh bao cầm về nhà thế nào?"
"Ách. . . . . ." Nhân viên cửa hàng cầm lấy tiền mặt, xoay người nhìn về phía bà chủ.
"Không muốn thì rút lại! Áo khoác tây của ta giặt cũng phải cần tiền." Thanh niên thừa dịp nhân viên cửa hàng do dự, thuận tay rút tiền mặt về .
Con ngươi đen hữu thần tràn đầy ghét, không nhìn được người đàn bà trước mắt này, hắn bắt đầu cảm giác mình quyết định đi đường tắt là quyết định ngu xuẩn . . . . . .
"Ai nói ta không không lấy! A Mỹ, lấy tiền đi ." Nữ chủ tiệm một trận om sòm.
"Còn ta!" Nhân viên cửa hàng đưa tay muốn lấy tiền mặt.
Thanh niên ở trước bàn tay trống rỗng của nhân viên cửa hàng lập tức đem tiền mặt giấu ra sau sau, "Một trăm đồng mua một cái bánh bao nát nhừ sao?"
"Nhưng mà con bé. . . . . ." Nhân viên cửa hàng ngập ngừng mấy tiếng.
"Chỉ có bánh bao đó cũng tính sao,ngươi chọn lựa hai trăm đồng bánh bao để cho cô bé mang về nhà đi!" Thanh niên vẫn không muốn bỏ qua.
Thấy tính muốn gây khó người khác của chủ nhân phát tán,ông lão chỉ đành thở dài móc ra tờ một trăm nguyên tiền mặt đưa cho nhân viên cửa hàng,thuận đường đi theo phía sau cô bé thắt bím lấy bánh bao,thấy ánh mắt cô lo lắng nhìn...
Nghĩ cũng biết tướng mạo cô bé bị truy đánh và cô bé này rất giống nhau,bọn họ là chị em.
"Được rồi!" Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đem tiền mặt nhận được nhét vào túi, xoay người rời đi.
"Coi như các ngươi hôm nay gặp may,để xem lần sau còn dám tới cửa hàng lấy bánh bao nửa không?" Nữ chủ tiệm hung dữ trừng mắt nhìn cô bé được ông lão che trong ngực.
"Chị Tiểu Dạ. . . . . ." Nhìn Thiên Dạ,Thiên Toàn không chịu đi.
"Em cầm đi,chị muốn gặt cái áo dơ này!" Thiên Dạ nhìn áo khoác tây bị cô làm dơ,chân mày cau lại.
Cô làm sao có thể gây rắc rối cho ân nhân? Nhất định phải giặt sạch bơ trên áo khoác mới được.
"Ờ!" Thiên Toàn biết điều gật đầu đi theo nhân viên cửa hàng trước.
"Ha ha. . . . . ."
Thanh niên đứng ở bên cạnh nghe lời của Thiên Dạ không nhịn được lên tiếng cười to, không nghĩ tới cô bé đói bụng đến chỉ còn da bọc xương lại có chí khí như vậy?
Muốn giặt cái áo do cô làm dơ?
Nhưng áo khoác của hắn cũng không phải chỉ chà xát trong nước hai ba cái là được . . . . . .
Lộ ra cốt khí này đặc biệt buồn cười!
"Tuấn thiếu gia. . . . . ." Ông lão bất đắc dĩ nhắc nhở chủ nhân,mặc dù ông cũng biết cô bé này suy nghĩ viển vông nhưng người ta là có ý tốt cũng không cần cười đến như vậy?
"Dật bá,ông muốn làm người tốt cũng không cần kéo ta xuống biển?" Bách Lý Tuấn hờ hững khoát tay, ý đùa cợt không giảm.
"Cháu sẽ cố gắng giặt áo khoác sạch sẽ! Thật xin lỗi."
Thiên Dạ cúi người chào Bách Lý Tuấn toàn thân quý khí khó có thể đến gần,cô chỉ là muốn đền bù sai lầm hơn nữa dùng chút ít sức theo chân bọn họ nói cám ơn.
"Không cần,cháu giặt không sạch." Xin từ chối vì không đủ năng lực, Bạch Lí Tuấn lạnh lùng cự tuyệt.
"Cháu. . . . . ."
"Lòng dạ Dật bá luôn rất tốt,cho dù ông ấy thấy một con chó bị thương lưu lạc ở ven đường cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đem nó về nhà,là ông ấy cứu cháu cháu không liên quan đến ta! Không cần theo nói cám ơn. . . . . ." Một câu đâm phá suy nghĩ Thiên Dạ, "Áo khoác của ta nếu như cháu xử lý được thì những tiệm giặt ủi không cần làm làm ăn rồi."
"Vậy. . . . . ."
Ánh mắt lãnh mạt nhìn con ngươi chân thành, Bách Lý Tuấn không thể không nói tiếp , "Nếu như cháu thật muốn cám ơn ta,vậy nhanh về nhà là được."
"Lời này cũng đúng." Dật bá nhìn đồng hồ đeo tay một chút,Tiểu Trần hẳn là lái xe đến trấn trên, bọn họ cũng nên về nhà.
"Cháu thật cám ơn sự giúp đỡ của các chú. . . . . ."
Mặc dù mới mười tuổi nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có phần thành thục so với lứa tuổi của mình, chỉ thấy cô nho nhã lễ độ cong thân thể cúi chào chủ tớ Bách Lý gia,nhưng bởi vì cô cả ngày không ăn cơm,cộng thêm bị nhân viên cửa hàng chùy đánh,cô vừa gắng sức rời đi ông lão,cả người lập tức nghiêng đảo về phía trước.
"Trời ạ!" Bách Lý Tuấn trở mình xem thường, hắn biết phiền toái dính trên người.
Cổ đạo quen thuộc Dật bá cũng mặc kệ phản ứng chủ nhân,lập tức kéo Thiên Dạ thể lực tiêu hao rơi vào choáng váng,hoàn toàn mất đi tri giác ngồi phịch ở trong ngực Dật bá.
"Ơ. . . . . ."
Thiên Dạ còn buồn ngủ cố gắng mở ra mí mắt thẩm nặng,ánh đèn nhu hòa ,chăn bông nhẹ ấm áp,không khí ấm áp . . . . . . Đây là nơi nào?
Cô tại sao nằm ở chổ xa hoa như vậy?
"Cháu bé đã tỉnh rồi?" Ba lần năm lần cứ tới đây ngó nhìn tình trạng Thiên Dạ ,thấy con bé ngồi dậy gương mặt Dật bá liền hớn hở.
"Bác,đây là nhà bác sao?" Thấy người quen Thiên Dạ mới yên tâm.
"Cũng kém không nhiều lắm!" Dật bá cười ha ha bưng súp nhân sâm đến trước mặt Thiên Dạ, "Cháu không nên lộn xộn,bác sĩ nói não cháu hơi chấn động,cần phải quan sát."
"Cháu rất khỏe! Không cần làm phiền bác." Thiên Dạ vội vàng ngồi thẳng thân thể.
"Ha ha. . . . . . Vậy thì tốt, vậy thì tốt. . . . . ." Ông lão vui vẻ gật đầu ông rất thích đứa bé lễ phép này,thật hy vọng đứa bé này có thể mỗi ngày xuất hiện ở trước mặt ông . . . . .
Ông nhất định sẽ chịu trách nhiệm không công cho cô ăn đến mập mạp!
"Nếu không có chuyện gì,có thể về nhà sao. . . . . ." Bách Lý Tuấn tựa vào cửa,đẩy mắt kiếng viền vàng, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ hiện đầy không nhịn được .
Tại sao đến công xửng thị sát còn nhặt phiền toái này về nhà?
Hắn còn rất nhiều hội nghị phải chủ trì, được rồi, chuyện phiền toái không nên quá nhiều cùng nơi? Cũng lo lắng thể lực hắn có thể gánh được hay không.
Ngoại trừ là tổng giám đốc xí nghiệp Bách Lý,vợ ngoại tình, còn phải kiêm nhiệm bảo mẫu học sinh tiểu học? Khéo nửa năm kết hôn không có cách hoàn thành. . . . . .
Hắn làm sao đau khổ như vậy?
Hết lần này tới lần khác Dật bá nhìn hắn từ nhỏ đến lớn,hắn không có biện pháp cự tuyệt ý tốt của lão quản gia,vẫn phải đưa cô bé về nhà.Nếu người nhà cô bé này báo mất nhân khẩu,bọn họ không phải biến thành người buôn lậu sao? Hết lần này tới lần khác không phải lão quản gia quen kiên trì làm người tốt sẽ không phát sinh chuyện như vậy!
Được rồi! Vẫn phải nhanh đuổi cô bé này ra cửa rồi nói.Trong lòng Bách Lý Tuấn quyết định chủ ý, gương mặt tuấn mỹ thực sự không có một tia dịu dàng, nhướng môi mỏng chính là muốn đuổi con bé đó đi.
"Đã gây phiền toái cho các người! Thật xin lỗi." Nhạy cảm nhận thấy ánh mắt chán ghét của ân nhân đối với mình,Thiên Dạ tự ti cúi đầu.
" Tuấn thiếu gia nhà chúng ta sắc mặt lúc nào cũng khó coi như vậy, thật ra thì trong lòng của hắn rất tốt." Ông lão vội vàng bổ sung.
"Cháu biết!"
Bị cô cầm bánh mì bơ làm dơ áo tây cao quý cũng không có tức giận, còn đuổi theo để cho ông lão đưa cô về nhà nghỉ ngơi trong nhà,nghĩ cũng biết hắn là người tốt."Cháu biết 『 Tuấn thiếu gia 』 mặt ác tâm thiện. . . . . ."
"Đúng vậy! Cháu thật thông minh nha!"
Đối mặt một già một trẻ khen ngợi mình mặt ác tâm thiện còn lớn tiếng hoan hô như sấm động,Bách Lý Tuấn cảm thấy không biết nên khóc hay cười,chỉ đành nghiêm sắc mặt,cứng rắn đưa mắt nhìn Thiên Dạ, "Người nào nói tôi như vậy?"
"Cháu. . . . . ."
"Tuấn thiếu gia,cô bé này thoạt nhìn rất đáng thương,thiếu gia hãy nhận con bé vào giúp việc trong nhà, y theo dáng vẻ nghiêm túc ngày hôm qua con bé nhất định sẽ làm việc giỏi để báo đáp cậu." Dật bá không đợi Thiên Dạ nói chuyện liền đề cử với Bách Lý Tuấn, "Có đúng không? Cháu bé?"
"Cháu. . . . . ." Không nghĩ tới có thể làm việc bên cạnh người tốt,ánh mắt Thiên Dạ trợn tròn nói không ra lời chỉ mãnh liệt gật đầu.
Hơn nữa cô ra ngoài làm việc em gái sẽ có tiền dùng. . . . . .
Thật sự là quá tốt!
"Dật bá!"
Phủ lấy cái trán Bách Lý Tuấn trong lòng một trận khóc thét, cố dùng trẻ em vị thành niên lao động là trái pháp luật,hắn không thể bởi vì đồng tình dùng tiểu học học sinh làm người giúp việc ở Bách Lý gia?
"Lão gia cho ta tới đây làm cũng rất nhỏ, không phải là đợi một cái liền đến hiện tại?" Dật bá ngoan cố không khác trẻ con là mấy."Tuấn thiếu gia,con bé này ngã vào ta đó là duyên,ta sớm muộn gì gặp con bé mới vui vẻ, ngài hãy thương xót để con bé này cho vào làm việc nhà chúng ta?"
"Dật bá,con bé là học sinh tiểu học, vẫn chưa tới tuổi làm công việc ngoài. . . . . ." Bách Lý Tuấn kêu khổ thấu trời.
"Cháu đã mười tuổi."
Mặc dù Bách Lý Tuấn phản ứng không lớn với cô,nhưng Thiên Dạ vẫn nhỏ giọng cung cấp việc có lợi để mình có thể làm việc,cô muốn kiếm tiền. . . . . .
Nếu có người chịu dùng cô,cô cũng không cần trộm đồ nữa.
"Tuấn thiếu gia, có thể! Ta chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như vậy,ngài giúp ta hoàn thành sao. . . . . ."
Dật bá sử dụng kế sách buồn bã, "Ta sẽ dạy con bé học rất nhiều chuyện,sau này giúp công việc của cậu,con bé sẽ không ở nhà ăn
Cơm rỗi rãnh,cậu đã làm nhiều việc tốt như vậy không nên làm sai lần này,cậu sẽ giúp sao. . . . . ."
"Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia giúp mình nói chuyện,Thiên Dạ cũng lên tiếng bảo đảm.
"Người biết điều nghe lời ta nói không phải chỉ một mình cháu!"
Không để ý Bách Lý Tuấn lạnh lùng cự tuyệt,Thiên Dạ khua lên dũng khí trừng mắt nhìn người đàn ông không nhìn mình, "Cháu biết mình rất vô dụng nhưng chuyện gì cháu cũng sẽ đem hết toàn lực giúp chú làm. . . . . ."
"Sao?" Con ngươi lạnh như băng xuất hiện một tia tò mò .
"Cháu chuyện gì cũng làm!" Thiên Dạ không phục mở to mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình. Hắn tại sao không tin cô?
Mỏng khẽ nhếch hiện lên nụ cười đùa dai, "Nếu như ta muốn cháu ch.ết thì sao?"
"Cháu đi!"
Bách Lý Tuấn kinh ngạc nhìn chăm chú hai con ngươi của cô, hắn bất quá dùng hai trăm đồng giúp cô vượt qua một bữa mà thôi,cô tựu nguyện ý đem tánh mạng giao cho hắn?
Trên đời có loại giao dịch này sao? Cô bé có biết mình đang nói cái gì không?
"Được! Ta sẽ nhớ kỹ lời hôm nay của cháu." Không tỏ rõ ý kiến chỉ cười lạnh, Bách Lý Tuấn không cho hứa hẹn này có thể thực hiện, nhưng chỉ bằng ánh mắt kiên định hôm nay của cô,hắn tạm nhượng bộ.
Không còn người có thể thuyết phục hắn tin tưởng phụ nữ!
Hắn không tin kỳ tích,cũng không cho là đứa bé trước mắt có thể hơn so với phụ nữ phản bội hắn,nhưng ít ra cô chỉ có hai bàn tay trắng,cô không có bất kỳ nơi dựa vào để rầm rĩ với hắn, cho nên hắn sẽ dùng thực tế ngăn cản ánh mắt kiên định tự cho là đúng kia.
Hắn sẽ để cô biết không nên tùy ý đồng ý lời thề nào. . . . . .
Hắn sẽ thu hồi!
"Nhanh ngủ một chút, sáng mai còn phải đi học." Lão quản gia đứng ở cửa dặn dò.
"Dạ!"
Thiên Dạ liên tiếp gật đầu,trong mắt lóe lên đều là mông lung, không thể tin tưởng mấy ngày gần đây cuộc sống thật là ly kỳ. . . . . .
Sau khi gặp phải hai người này, cuộc sống của biến hóa hoàn toàn.
Hôm nay cô đã chuyển đến trường tiểu học mới, đó là trường học Bách Lý gia tài trợ ,bởi vì trên danh nghĩa cô đã được Bách Lý Tuấn thu dưỡng trở thành một thành viên trong gia tộc Bách Lý,cho nên tên cô từ"Hướng Thiên Dạ" đổi thành"Bách Lý Thiên Dạ" ,thân phận hoàn toàn không giống với lúc trước.
Tất cả hoàn cảnh đều giống như mộng. . . . .
Mặc dù Thiên Toàn không được nhận nuôi nhưng cô âm thầm thề cô nhất định giúp ân nhân làm việc thật tốt,sau đó nữa dư tiền nuôi được em gái.
"Ừ. . . . . ." Bách Lý Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất đưa mắt nhìn cặp già trẻ vừa gặp đã thân,buồn bực không lên tiếng. Có ai sẽ đoán được đi đến bước này?
Chiếu theo Bách Lý Tuấn nghĩ, bất kể tuổi hợp pháp hay không,tất cả trình tự phải được người thay mặt Thiên Dạ đồng ý mới được.
Hắn không bao giờ làm ăn thua lỗ,muốn huấn luyện thích hợp người Bách Lý gia dĩ nhiên phải dùng phương thức giáo dục của gia tộc Bách Lý, một cô bé ở nông thôn kém kiến thức thì có thể dùng cái gì?Bồi dưỡng lâu dài tự nhiên hi vọng sau khi cô trưởng thành tiếp tục bán mạng cho gia tộc Bách Lý.
Nhân tại lúc nàng có thể bán đứt nhân sinh của cô, cũng chưa hẳn không phải là một cách hay!
Suy tư liên tục Bách Lý Tuấn liền quyết định dùng danh nghĩa của mình thu dưỡng cô bé nông thôn này, lấy điều kiện bán đứt cả đời đổi được người nhà ba bữa cơm ấm no, hắn cảm thấy cuộc giao dịch mua bán này đối với xí nghiệp chỉ kiếm tiền chứ không bồi thường,nếu như người trong cuộc nhận lời hắn cũng không có ý kiến gì."
Mùa đông chuyện gì cũng có thể phát sinh,thủ hạ hắn ít nhất không đói ch.ết,cho nên Bách Lý Tuấn dùng hai trăm đồng mua một cô bé ngày sau cảm thấy không có nửa điểm tội ác.
Mà sự thật cũng như hắn lường trước. . . . . .
Thân thích nhà họ Hướng nịnh bợ mười phần khi biết được Bách Lý gia muốn thu nuôi Thiên Dạ đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, ai muốn giữ lấy hai đứa bé không cha không mẹ ở nhà ăn không ngồi rồi? Chỉ cần Bách Lý gia nguyện ý, bọn họ nguyện ý dâng lên cả hai chị em.
Nhưng Bách Lý Tuấn cự tuyệt!
Xí nghiệp Bách Lý cũng không phải là công ty từ thiện, thu dưỡng một Thiên Dạ chẳng qua là trò chơi của hắn mà thôi, nhiều hơn nữa chính là ngu xuẩn,huống chi chờ giải quyết thỏa đáng thủ ly hôn của hắn và Uyển Nhi, hắn ngay cả tư chất thu dưỡng cũng sẽ tiêu mất, hắn không muốn người cục xã hội phúc lợi nhi đồng đến tìm hắn phiền toái.
Giương cao nụ cười vô tình, Bách Lý Tuấn cho vận mệnh là một thứ kỳ quái.
Thật ra thì hắn vừa ra đời đã chi phối được người trên đường cũng không phải là hắn nguyện ý ,chẳng qua là cha mẹ đều mất,sau khi hắn trưởng thành ông nội tùy hứng bỏ lại xí nghiệp một mình bay đi Thụy Sĩ dưỡng lão,cho nên hắn phải gánh tất cả hưng suy của Bách Lý gia.
. . . . .
Lót bên trong tính cách tàn ác không thể làm gì khác hơn là phát dương quang đại.
Sinh mạng người cũng xem là trò chơi đùa bỡn,nhìn đại học giáo sư kia thì biết, lão Đổng trong xí nghiệp lần lượt bị hắn thuận chọc giận đến dựng râu trợn mắt.
Hắn biết sở thích của mình có chút kỳ quái, nhưng thân là trưởng nam Bách Lý gia không thể đùa vui,vậy cuộc đời hắn có cái gì thú vị? Ngoại trừ công việc chính là trách nhiệm,trọng trách trên vai hắn cũng không phải nặng bình thường .
Hắn ngay cả lòng tín nhiệm phụ nữ cũng không còn,thú vui cuộc sống lạc mất thì có thể nói?
Cho nên hắn không cần người khác nói cám ơn với hắn!
Dĩ nhiên nếu có người muốn xem hắn như ân nhân quỳ lễ, hắn cũng sẽ không đánh vỡ tưởng tượng người ta —— tất cả mọi người đều có quyền mơ mộng!
Dương dương tự đắc kéo rèm cửa sổ,Bách Lý Tuấn cảm thấy thời gian nghỉ ngơi đã đến.
Mặt trăng lên,màn đêm dần dần buông xuống,đèn bên trong phòng bị một chiếc chén nhỏ dập tắt, tựa hồ hiểu tâm tư chủ nhân nên nghỉ ngơi.
"Ông cũng thiệt là tại sao gắng phải miễn cưỡng Tuấn thiếu gia thu dưỡng Tiểu Dạ? Ông thấy chuyện không đủ phiền sao?" Ở nơi này một hồi, lỗ tai dật bá lập tức tràn đầy tạp niệm thanh của vợ.
"Con bé đó rất biết điều! Đụng vào tôi đó là duyên phận."
"Vậy thì lại càng không nên đưa con bé vào cửa! Tuấn thiếu gia do một tay ông nuôi lớn,ông cũng không phải không biết tính tình của hắn.Tính thình hắn rất khó ứng phó, trong nhà có thêm một Bách Thiên Dạ chẳng qua chỉ là cái túi trút giận,ông thương con bé, ngược lại hại nó."
"Đúng nhưng . . . . . Bản thân tôi không nghĩ tới."
"Chờ ông nghĩ đến trời cũng sụp,tôi vốn muốn đợi ông trở về nhắc nhở một chút,nào biết trước mặt và sau tôi ngay cả cơ hội gặp ông cũng không có, các ngươi đã thu dưỡng!"
"Tuấn thiếu gia nói tương đối rõ ràng. . . . . ."
"Rõ ràng!"
Phúc thẩm chỉ đành lắc đầu,biết chuyện chồng mình làm bà tuyệt không cảm thấy bất ngờ,chẳng qua đứa trẻ đáng thương xấu số kia ,bị hai đứa trẻ lớn nhỏ làm nhân bánh bích-quy chơi.
Thích thì nhặt về nuôi?
Người chứ không phải là chó,hai người còn tranh đương nhiên mới thảm,còn tỏ vẻ" trò chơi nuôi dưỡng" chơi rất cao hứng,đối với tình cha con đàn ông nhất định đều có kế hoạch của mình,tính toán làm sao nuôi dưỡng cô bé này
Nghĩ tới đây Phúc thẩm không khỏi lắc đầu.
Bà ngoại trừ niệm kinh cầu phúc cho"Bách Lý Thiên Dạ" ra thì không có biện pháp khác, ai bảo cô gặp gỡ "Thổ Phan" ? Nhưng may là thu dưỡng cho dù có "chơi chán" thì cũng không thể vứt bỏ.
Như vậy coi như may mắn sao. . . . . .
Chẳng qua lỡ như cô bé biết mình bị biến thành một món đồ chơi không biết lúc đó sẽ có cảm tưởng thế nào? Nhìn cô cảm ơn hai người đàn ông này như vậy, sẽ rất khó khăn tiếp nhận sự thật?
Ai! Thật ra thì đàn ông ở Bách Lý gia có mấy người là thứ tốt ? Không nên nói giỡn, chữ "Tốt" này không quan hệ với Bách Lý gia.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ông lão sống tới già ở Bách Lý gia lại là một dạng khác.
Ngàn vạn không nên hoài nghi!