Chương 30-1: Hẹn hò (1)
Thẩn thờ nhìn bản thân trong gương mấy mươi phút đồng hồ, Hoắc Minh Long vẫn đứng im lặng như vậy, có chút kinh ngạc với quần áo rồi trang phục trên người mình này. Đã từng thấy nhóc con thiết kế qua nhưng không ngờ bản thân lại có thể mặc chúng lên người, hoặc chí ít là sớm như vậy. Trong tổ hợp này có áo khoát, áo thun, quần tây jean, vớ, giày dép, đồng hồ thậm chí là cả ví da và mũ lưỡi trai màu xanh sậm nữa.
Bên ngoài là áo khoát màu lam sẫm có mũ chụp sau lưng, mình vải mai không quá dày cũng không quá mỏng, màu sắc tinh tế chất liệu vải mặc vào vô cùng thoải mái không nóng không lạnh. Áo thun bên trong màu xám nhạt phủ bên ngoài một lớp áo mỏng để thấm mồ hôi bên trong, loại thun này rộng rãi, thoải mái không cảm thấy bị bó tay hay dính vào da thịt, nếu trời có nóng chất liệu cũng sẽ tự động hút lấy mồ hôi bị thấm ra ngoài, đường may tinh tế ở giữa in hình một cây thập tự cách điệu. Còn quần, sở dĩ đây gọi là quần tây jeans bởi vì chất liệu thực sự chính là của quần tây, nhưng thông qua cách lên màu và cách may vá mà trông không hề khác một cái quần jeans tí nào mà lại vô cùng thoải mái khi vận động.
Vớ trắng viền lam phối hợp với một đôi giày thể thao đế mềm ôm khít lấy bàn chân không khiến bản thân cảm thấy khó chịu mà còn vô cùng thoải mái, vách của giày còn có chỗ thoát khí khiến cho quá trình di chuyển bàn chân không bị nóng hoặc hầm hơi. Ví da màu nâu đơn giản mà tinh tế thiết kế vừa nhỏ gọn lại vừa có nhiều không gian, bên trên đính một cái mề đay màu bạc có khắc chữ ML, đồng hồ màu nâu nhạt có mặt tráng bằng đồng đen, với hình khắc tháp Tokio viền bạch kim, dưới những cây kim chỉ giờ, phút, giây bằng bạc.
Mái tóc đen tùy tiện chải qua lại, mang một chiếc kính gọng lam vào mắt, đem ví bỏ vào túi quần, đầu đội nón mũ trai lên, trông... mới giống như một người thanh niên hai mươi tuổi. Chỉ là đổi một cái áo sơ mi, một áo khoát vét, một cái quần tây truyền thống, một đôi vớ mộc mạc, một đôi giày da thượng hạng, nhưng sao lại khác biệt như vậy. Nhìn thanh nhiên trong gương, ừm, có sự năng động tuổi trẻ thay cho gương mặt thâm trầm thành thục, có sự phá cách thay cho biểu tình nghiêm nghị, có sự tùy hứng thay cho khí tức điềm tĩnh, nhìn tổng thể là sự hài hòa giữa sức sống và nhiệt huyết.
" Cạch." Tiểu Thiên hé cửa nhìn vào, thấy Hoắc Minh Long đã thay đồ xong cả rồi, quần áo cũng rất vừa vặn, mặc trên người cũng rất hợp, hơn nữa nhìn có gì đó khác khác, mà nhóc con không biết khác ở đây là gì, chỉ biết là đang có dự cảm hôm nay sẽ là một ngày rất rất vui đây.
Xoay mặt nhìn sang cô gái nhỏ, mặc áo sơ mi cách điệu màu trắng, thêm một cái váy gấp đỏ sọc caro, một chiếc áo khoát lửng, một đôi giày búp bê màu nâu nhạt, một đôi tất dài màu đen quá gối, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng và cài một chiếc kẹp Bunny trên mái tóc. Mi dài cong cong, đôi mắt trong suốt có chút hào hứng khi nhìn thấy anh, Hoắc Minh Long nhìn nhóc con cười. " Rất phù hợp." Không biết là anh đang nói bộ trang phục trên người mình hay trên người cô gái nhỏ nữa, hoặc chăng là trang phục của hai người rất hợp với nhau, duy chỉ rõ ràng nhất là tâm tình anh rất tốt.
Sau đó anh bước về phía Tiểu Thiên, nhéo nhéo mũi, không quên mang cái kính quen thuộc vào cho cô nhóc, sau đó mới nắm lấy bàn tay nho nhỏ nói. " Được rồi, Tiểu Thiên đi thôi. Hẳn Lôi đã đợi bên dưới rồi."
" Ừm." Nhóc con gật đầu nói sau đó bước theo Hoắc Minh Long đi xuống dưới tầng.
Bên dưới, Lôi đã đứng cạnh xe đợi sẵn, chiếc Ferrari loại thường đã đậu ở đó rồi, vì hai người Hoắc Minh Long muốn trải nghiệm cảm giác đi chơi công viên nước như bao người khác nên từ quần áo đến phương tiện đi lại đều là bình thường trong bình thường, ngay cả Lôi cũng sắm vai một vị tài xế riêng bình thường, mặc áo sơ mi đơn giản, chất liệu vải thông dụng, phối hợp với một cái quần tây hơi cũ và bộ dáng có chút tiều tụy. Được rồi, biểu tình này là do gần đây bị Mị bỏ rơi mãi chăm con trai bảo bối cho nên mấy đêm rồi phòng đơn gối chiếc nên mới thành ra thế này.
Đợi chưa đầy năm phút, Lôi đã hấy hai người một lớn một nhỏ bước xuống, trên biểu tình lạnh nhạt quen thuộc liền xuất hiện một chút chút cứng ngắc, tự nhận bản thân đã thành quen thuộc với hai người lắm rồi, đã bên cạnh Hoắc Minh Long nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lôi cảm thấy ngoài bộ dáng thành thục chững chạc trong những bộ trang phục mắc tiền, giày da thượng hạn, thoắt cái thay đổi trang phục bình thường áo thun giày thể thao cũng khiến người ta phải kinh ngạc một phen. Duy chỉ có phần khí tức lạnh lẽo mặc dù đã thu liễm nhiều lắm nhưng vẫn khiến người ta có chút ngưỡng mộ mà không dám vội đến gần.
Khi thấy bóng dáng của hai người họ đã gần đến tới, Lôi mới thu lại tầm mắt, nhanh chóng mở cửa cho Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên bước vào. Cho đến khi cánh của đóng sầm lại, Lôi mới nghe anh nói một câu. " Khụ khụ... mọi chuyện đã sắp xếp xong, cứ như bình thường là được."