Chương 49-3: Đánh mất (Tiếp)
“ Linh kinh.” Âm thanh của hai phần Khế ước va nhào nhau, trong khoảnh khắc vô tình hợp thành từ khế ước, dòng chữ nhẹ nhàng sáng lóe lên như lời tuyên ngôn cho quyền lực bất diệt, không ai nhìn thấy không ai bắt kịp, nhanh hơn cả một cái chớp mắt.
--
Nhiều năm như vậy không dùng qua súng bắn tỉa, nhưng A Bàn một chút cũng không khiến bản thân thất vọng, ngay khi đem mọi thứ trang bị đều lắp vào xong, hắn ta liền đem hộp đạn tr.a vào trong ổ súng, bên trong chỉ có hai viên đạn đại trưng cho cơ hội cho hắn thực hiện nhiệm vụ này.
Vách núi vị trí hắn ta đang đứng hết sức đặc thù hiểm trở, nằm về phía tay trái vị trí mà Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên, trên sườn núi hiểm trở nhô ra lổm chổm những khối đá, một ít trong số chúng vừa đủ để một hai người đứng, cũng không thiếu những ám vệ đã đứng canh ở các vị trí đó. Để không bị phát hiện, hắn ta lựa vị trí cao nhất, nhưng cũng hiểm trở và khó tiếp cận nhất. Một khi đã đặt chân đến đây, coi như là thành côg được một nửa vì hắn ta có lòng tin với hai phát súng này có thể kết liễu được người mà mình muốn.
Dùng ống nhòm nhìn về phía chân trời đã thấy mây đen lộ ra với màu sắc âm u, tiếng sấm âm ỉ truyền tới, trong lòng A Bàn âm thầm dâng lên một cỗ hưng phấn, rốt cuộc cũng có thể có một ngày trở về với ngày xưa như thế này, cảm giác giống như quay lại thời tuổi trẻ, đắc thắng. Nhưng là... xoay nòng súng hướng về phía hai người đang đứng ở bờ vực, nhìn rõ Hoắc Minh Long đang ôm lấy Tiểu Thiên, con ngươi đen của A Bàn nhất thời lóe lên tia sáng lạnh, ánh mắt hắn ta dường như mang theo tia lệ khí nhìn về phía Hoắc Minh Long, gương mặt đó có vài nét giống với Hoắc Mạnh Hùng nhất là đôi con ngươi lam tĩnh mịch tràn đầy uy nghiêm kia, khiến hắn ta nhớ lại năm đó thất bại dưới tay người đàn ông đó, không những là một cuộc đấu súng, mà ngay cả người phụ nữ mà ông ta yêu cũng thua trắng tay, à không...
Nghĩ đến năm đó lần phạm sai lầm duy nhất, nhưng lại trở thành việc làm thành công nhất trong cuộc đời mình, A Bàn bất chợt nở nụ cười lạnh, nòng súng đáng ra nên đặt trên người Tiểu Thiên lại dời sang phía Hoắc Minh Long. Hắn ta nghĩ đến, nếu chính mình chịu thua dưới tay Hoắc Mạnh Hùng, vậy chi bằng phục hận trên người con trai anh ta, không phải gia đình ba người Hoắc gia họ rất thương yêu nhau sao, vậy chi bằng kết liễu Hoắc Minh Long để họ sớm ngày đoàn tụ bên kia suối vàng.
Con ngươi của A Bàn trở thành một màu đen đục ngầu lệ khí, ánh mắt trở nên bén nhọn, gương mặt hạ xuống, đôi mắt âm trầm nhìn vào ống ngắm, tay hạ cần gạt của súng, hơi thở nhất thời ngưng đọng...
Ở phía bên này, Hoắc Minh Long vừa ôm lấy nhóc con vừa cười cười mắng. “ Ngốc này...” Thì điện thoại trong túi của anh run lên, Tiểu Thiên liền từ trong ngực anh vươn gương mặt nho nhỏ ra, dẩu môi ngẩn đầu lên nhìn anh. Bây giờ, trước mũi, trong hơi thở, trong cánh tay ôm ấm áp, ngay cả nhịp thở nhóc con cũng không biết là thuộc về anh hay thuộc về mình, tất cả đều đã lồng vào nhau,cảm giác giống như đều đã hòa thành một, khắn khít, đầy ắp, nhưng sự hòa hợp trong phút chốc nhóc con nhận ra này sao lại có vẻ mông lung như vậy.
Không hiểu sao nỗi bất an lại bất ngờ dâng lên, lan tỏa, trái tim nhóc con bỗng dưng thít chặt, khó chịu mỗi nhịp thở ra hít vào cũng trở nên đau đớn. Nhóc con khó khăn tựa đầu vào người anh, tay ôm trước ngực...
Ánh mắt liền rơi vào lông ngực phập phồng của anh.
Bất chợt, không biết từ đâu chiếu tới một ánh sáng màu đỏ thành một đốm nhỏ trước ngực anh, ngay trên vị trí đặt trái tim bên trong, nhóc con hồ nghi quay đầu lại nhìn, không nhìn được rõ thứ đang rọi tới đằng xa là gì. Bỗng nghe thấy bên tai đã vội vàng phóng đại tiếng một thứ gì đó đang vùn vụt lao tới, không nhìn thấy, nhưng lại nhạy cảm phát hiện âm thanh càng lúc càng lớn, thứ kia cũng càng lúc càng gần, không phải một mà tận hai...
Có lẽ khi đối mặt với thời khắc sinh tử, lúc cận kề với cái ch.ết, người ta mới nhận ra mọi thứ đều trở nên rõ ràng như vậy...
Đằng xa, A Bàn đã bóp còi, trong không khí tuy không phát ra bất kì một âm thanh nào, nhưng một viên đạn đã lao đi, nhanh đến mức không tài nào nhìn thấy bằng mắt thường được, thẳng một đường hướng đến đốm đỏ trước ngực Hoắc Minh Long lao tới, giống như không để ai có cơ hội phát hiện, đánh tiếc lại bị nhóc con nhận ra.
“ Long, nguy hiểm.” Âm thanh nhóc con cất lên rất vội. Phản ứng đầu tiên chính là Tiểu Thiên đột nhiên từ trong lồng ngực của Hoắc Minh Long mà đẩy anh ra phía xa, bản thân cũng ngay tức khắc bị động tác của mình đẩy lùi về sau mà đứng sát mép vực chỉ cần bước thêm một bước liền rơi xuống dòng nước đỏ sẫm đang ầm ầm đập vào tường đá bên dưới.
Viên đạn thứ nhất lướt qua khoảng trống giữa họ.
Điện thoại trên tay Hoắc Minh Long rơi xuống, âm thanh Ảnh bên đầu dây bên kia tắt ngắm, không gian giống như đang lắng đọng rồi bất ngờ ngừng lại, anh vừa mới kịp hô lên một tiếng. “ TIỂU THIÊN!”
... Viên đạn thứ hai đã xé gió lao tới.
"PHẬP!" Âm thanh đầu đạn găm vào sâu trong ngực, mềm sụm, các chốt mấu bắn ra khoét vào tim một mảng...
Tất cả chỉ là một cái chớp mắt...
Mới đó, nhóc con còn cười cười nói nói với anh...
Mới đó, nhóc con còn nằm trong lồng ngực anh...
Mới đó, nhóc con còn nói rằng cả hai sẽ không li biệt...
Trống rỗng...
Nhóc con giật mình nhìn xuống ngực mình, một mảng ấm áp đang tươm ra, có mùi tanh của máu, có sắc đỏ rực như ánh mặt trời lúc hoàng hôn, gió biển thổi tới toàn thân đều lạnh lẽo, cơ thể nhất thời không chút trọng lực bị lực đẩy của viên đạn đấy lùi về sau, nhưng phía sau chính là... biển. Cảm giác ý thức bỗng chốc vơi đi, chỉ kịp giương ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang dùng hết sức lực bắt kịp mình, nhìn thấy trong đôi mắt xanh từng luôn nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu giờ đây là vô vàn cảm xúc.
Là tức giận vì nhóc con lại vì anh mà làm chuyện nguy hiểm, là bàng hoàng vì không nhận rõ chuyện gì vừa mới xảy ra, là hụt hẫng khi biết mình vừa lỡ mất một thứ quan trọng, là sợ hãi việc đối mặt với cuộc sống không có nhóc con sau này, là đau... là cái đau đến tê tâm liệt phế...
Nước mắt cứ như thế tràn ra từ mắt Tiểu Thiên, vội vã như vậy, nhóc con cũng như thế nhìn anh, cảm giác hơi thở dần dần rút đi, khiến cho nhóc con trở nên khó thở, trong lòng bất an, không phải là nỗi kinh hoàng khi đối mặt với cái ch.ết mà là đau lòng, rất đau lòng... Nhưng một chút cũng không trốn tránh được, cũng không thoát ra được.
Ánh mắt Tiểu Thiên rơi vào một phần Khế nước mang trước ngực mình, nó lơ lửng trong không khí, cũng rơi xuống theo chính mình, giống như ngay thời khắc đó, mọi thứ trở nên huyền diệu giống như câu chuyện tình yêu của một ác ma với cô gái loài người mà trước đây Long vẫn kể (*), bỗng Tiểu Thiên lại tự dưng cảm thấy có lòng tin vào những điều không tưởng. Trước khi mí mắt chính thức khép lại, nhóc con ngẩn đầu nhìn anh, thấy anh cũng lao xuống vực, cánh tay vươn ra như thể muốn bắt kịp mình không hiểu vì sao nhóc con lại mĩm môi cười với anh.
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Thiên vừa tắt cũng là lúc bóng dáng nho nhỏ của nhóc con trầm mình vào dòng nước đỏ thẫm, lồng ngực tràn nước, máu tươi tràn ra hòa lẫn vào màu tảo đỏ thẫm không thể nào phân biệt được, cơ thể càng lúc càng chìm xuống, đôi mắt cũng dần dần khép lại, đau đớn trước ngực cùng đau đớn trong lòng nhất thời hòa làm một,
thứ duy nhất còn sót lại trước khi nhóc con mất đi ý thức chính là một bàn tay của ai đó vươn ra, xuyên qua lớp tảo đỏ như muốn nắm lấy cơ thể đang chìm dần của nhóc con.
Nhưng không tài nào bắt được...
P/s: Hầy tác giả mau quên quá, không biết là có viết câu chuyện tình cảm của ác ma ( hoặc thiên sứ) với một cô gái loài người chưa, hình như là viết rồi mà tác giả não cá vàng không nhớ, ai đọc ai nhớ cmt chương giúp tác giả. Thanks mn trước.