Chương 18: Rời đi
Editor: Du Bình
Tình cảm mãnh liệt qua đi, thứ đang chờ đón phía sau chính là bi thương…
Sau khi trải qua hoan ái, hai anh em mang baba đến phòng tắm để tẩy hết những thứ nhầy nhụa trên thân thể, ngay cả ga giường cùng quần áo dính dớp cũng được ném hết vào máy giặt. Đem baba sạch sẽ đặt trở lại giường, nhìn baba khờ ngốc ngủ an nhàn, nghĩ đến chuyện sau này không được gặp lại baba nữa thì tâm của cả hai đều bị khuấy đả một trận, đau lòng không thôi.
Bất quá chúng ở lại cũng chỉ khiến baba gặp nhiều phiền phức cùng bị quấy nhiễu. Nói không chừng tách nhau ra thì còn cho đại thúc có được một cuộc sống yên bình như trước đây. Nghĩ vậy, trong lòng cũng đỡ ê ẩm hơn một chút.
Thương thảo một phen, cặp sinh đôi quyết định dùng biện pháp của Ám Vân, lưu lại một lá thư đặt trên bàn.
Sau khi viết xong, Ám Vũ cùng Ám Vân đều mang điện thoại mà đại thúc tặng cho, còn có cả chìa khóa của ngôi nhà này. Nghĩ thầm: nếu sau này có cơ hội trở về, ít nhất chúng còn vào được bằng cửa chính.
Nhìn baba lần cuối cùng… Cặp anh em đau lòng xoay người, đi ra khỏi căn nhà ấm áp này…
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử Nhưng giống như một quả núi nhỏ chậm rãi trỗi dậy.
Đại thúc chui từ ổ chăn ra, cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là tại bộ phận thẹn thùng kia.
Trí nhớ mơ mơ hồ hồ hiện lên trong óc, nhớ tới đoạn ký ức nóng bỏng với Vũ Nhi, Vân nhi khiến hắn hận không thể mang đầu mình dúi vào sàn nhà!
Trong lòng hội tụ đủ cung bậc cảm xúc từ thẹn thùng, khinh bỉ cùng tự trách. Thẹn thùng chính là lần đầu tiên của mình cư nhiên cứ như vậy mà dâng cho người khác! Khinh bỉ là vì cứ thế nhớ như in toàn bộ quá trình hoan ái hôm qua. Còn tự trách bản thân dám câu dẫn các con!
Chuyện tối hôm qua chỉ có một đoạn trí nhớ rất ngắn. Hắn nhớ tới lúc chủ động hướng Vũ Nhi và Vân nhi làm cái sự tình kia. Trong lúc đó còn nói ra không ít những lời ɖâʍ đãng, nhớ tới điều này khiến hắn không khỏi muốn tự sát! Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không ngờ mình là đồng tính luyến ái! Đối với nam giới như Vân Nhi và Vũ Nhi đều không có cảm giác ghê tởm! Đây không phải là đồng tính luyến ái thì là cái gì? Đáng sợ nhất là trong chuyện kia hắn lại là người… ở dưới…
Vừa mới bước được xuống giường, hắn liền ngã chổng vó! Hai chân xụi lơ, nhất là bộ vị khó nói nào đó đau rát khiến đại thúc đành phải chầm chậm đứng dậy, ra khỏi phòng. Muốn hướng Vân nhi cùng Vũ nhi giải thích một chút nhưng tại sao lại không thấy chúng ở đây?
Đúng lúc này lại có một trận gió nổi lên, đem nguyên tờ giấy ở trên bàn bay vào thùng rác…
Vốn tưởng rằng anh em kia đi đâu đó. Kết quả đến tối vẫn bặt âm vô tín! Thử lấy điện thoại gọi, nhưng lần nào cũng đều là: Số điện thoại quý khách đang gọi hiện tại không bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Cảm ơn!
Đại thúc chợt nghĩ, có phải hay không hôm qua bị hắn hù cho một trận nên bọn chúng mới rời đi?
Nếu vậy thật thì phải làm sao đây? Có nên ra ngoài kiếm hai đứa không? Bọn chúng không có nơi nào để đi, thì biết tìm ở đâu đây?
Đang lúc chuẩn bị mở cửa tìm người thì đại thúc bị một trận điện thoại quấy nhiễu!