Chương 23: Thân thế
“Đừng vội, tôi sẽ mau nói cho các cậu biết. Nhưng thật ra… đứa trẻ đó không phải do tôi sinh ra…”
Lại một lần nữa hai huynh đệ bị kích động, hiện tại chỉ có hể trừng to mắt nhìn Tiêu Linh Khâu.
“Năm đó, tôi theo Tiêu Chính Thanh kết hôn đã rất lâu, nhưng không thể sinh được một mụn con. Cuối cùng đi bệnh viện kiểm tra, kết quả trả về rằng tôi không rụng trứng, cả đời khó có khả năng sinh con. Lúc ấy chúng tôi muốn vì giấu diếm, liền dùng tiền bưng bít chuyện này và cùng lúc truyền ra ngoài tin tức tôi đang mang thai. Năm năm sau đó, tôi đều ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, để mọi người tưởng rằng tôi ở cữ và nuôi dạy con, còn Chính Thanh tìm đến một cô nhi viện hẻo lánh nhận nuôi một đứa nhỏ ba tuổi, thừa dịp thời gian đó muốn nuôi nó trở thành đứa con ruột thịt…”
Ám Vũ cắt lời Tiêu Linh Khâu ôn lại chuyện xưa, hỏi: “Nhưng tại sao baba lại ở trong một cái phòng nhỏ như vậy?”
“Hãy chờ tôi nói xong đã… Bởi lúc tôi chuyên chú chăm sóc Tiểu Nhưng, Chính Thanh thừa dịp tôi không chú ý đã đầu tư tiền vào rất nhiều nơi khác nhau, lại không có kinh nghiệm về chuyện bồi thường hợp đồng nên mới khiến sự nghiệp của Tiêu gia thảm ngã, nhưng may rằng tôi còn phát hiện ra mới không khuynh gia bại sản. Còn Tiểu Nhưng khi đó là một đứa trẻ sáu tuổi, phi thường đáng yêu lại đơn thuần, tôi dần dà coi nó chính là cốt nhục mình đẻ ra mà đối đãi nó thật tốt! Trải qua bốn năm được dạy dỗ nhưng nó vẫn còn rất nhỏ, tôi tật sự không muốn thằng bé bị biến thành một cỗ máy chỉ biết đến thanh danh và những đồng tiền đến nát vụn cả con người giống như cha nuôi của nó! Cho nên bốn năm này tôi chưa từng để cho nó học qua việc tiếp quản công sự này nọ, thầm nghĩ muốn cho nó được sống vui vẻ cùng không chút áp lực, phiền não trong nhà này…” Nói đến đây, Tiêu Linh Khâu thở sâu, phải làm như vậy mới có thể khống chế được cảm xúc đang đè nén.
“Nhưng mà, từ khi tôi nhúng tay vào chuyện quản lý gia nghiệp thì Tiêu Chính Thanh lại bắt đầu tiếp cận Tiểu Nhưng, thậm chí còn giáo huấn nó quan niệm ‘người thừa kế tương lai’ mỗi khi tôi vắng nhà… Có lẽ Tiểu Nhưng không được trời sinh cho khả năng tiếp thu cao, chỉ thong thả tiếp nhận. Đến khi Tiểu Nhưng hiểu được thì nó cũng chỉ hiểu được về nổi mà thôi. Theo thời gian Tiểu Nhưng lớn lên, nó cũng bắt đầu biết phản lại, cùng cha nuôi tranh luận, cuối cùng cãi nhau to đến không thể cứu vớt được nữa, Tiêu Chính Thanh ngay lúc đó mang toàn bộ bí mật buột miệng nói ra, còn đem Tiểu Nhưng đuổi ra khỏi cửa. Tiểu Nhưng biết được sự thật nó không phải con do tôi sinh ra, nổi giận bỏ nhà ra đi, ở bên ngoài sống như thế đấy…”
“Chẳng lẽ bà không tìm baba sao? Dẫu gì bà cũng nuôi người bao nhiêu năm còn gì?” Ám Vân vỗ bàn gầm lên.
“Tôi đương nhiên là có! Tôi đâu thể bỏ rơi Tiểu Nhưng được? Tìm thấy nó ở một cái công viên rách nát, khuyên nó về nhà, nhưng nó lại cáu kỉnh: ‘Đó không phải là nhà của con!’. Cậu có biết lúc nghe được câu này lòng tôi có bao nhiêu đau khổ không?” Tiêu Linh Khâu dùng hết sức để có thể làm hai bàn tay già nua che kín khuôn mặt đầy nước mắt.
“Nếu như không phải Tiểu Nhưng mềm lòng, tôi thật sự không biết làm thế nào… Nó muốn ra riêng ở, hi vọng có được sự ủng hộ của tôi. Tôi liền đáp ứng nó, như vậy cũng tốt, tách nó ra khỏi cha nuôi mới là thượng sách! Tôi đưa ra điều kiện rằng nó phải ở nhà mà tôi an bài, nó không nói hai lời đáp ứng tôi. Nhưng một thời gian sau, Tiểu Nhưng tự dựa vào bản thân mua đươc cái phòng nhỏ kia, tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân. Cho dù công việc không thoải mái gì nhưng nó luôn nói với tôi ‘Không sao đâu! Dường như con thích hợp với làm việc nặng hơn!’. Những lời này của nó thật khiến tôi rất vui mừng, đứa trẻ hiểu nhường vậy trên đời rất hiếm!”
“Ân… Rất giống với phong cách của baba!” Ám Vũ nói.
Tiêu Linh Khâu đột nhiên biến sắc: “Tôi cứ nghĩ cuộc sống của nó sẽ luôn luôn bình thản như vậy. Nhưng vào một buổi tối tám năm trước, Tiểu Nhưng đột ngột về dinh thự Tiêu gia, trên tay còn cầm hành lý cứ tần ngần đứng ngoài, nếu không phải cảnh vệ báo cho tôi thì tôi không biết nó sẽ đứng đến lúc nào… Cũng may rằng lúc đó Tiêu Chính Thanh ra ngoài bàn chuyện làm ăn chưa về, Tiểu Nhưng mới có thể yên tâm vào bằng cửa chính. Đã nhiều năm không gặp lại, Tiểu Nhưng của tôi phảng phất như già đi cả năm mươi tuổi, ngay cả đi đứng cũng xiêu vẹo, về đến nhà liền ở trong phòng không chịu nói gì làm tôi phải dùng nhiều biện pháp mới có thể khiến nó nói ra tâm sự…”