Chương 31: Quyết định

Editor: Du Bình
Nếu như đại thúc nhận lời làm quản gia, có nghĩa là có thể cứu được cô nhi viện… và những đứa trẻ đáng thương sẽ không phải chịu cảnh vô gia cư…
“Được! Con sẽ đi!” Cầm lấy bút trên bàn, đại thúc chuẩn bị ký tên xuống bản hợp đồng.


“Tử Nhưng à, con nên suy nghĩ thêm đi! Không chừng bọn họ sẽ gây khó dễ cho con mất…” Cha Trần tuy rằng muốn cứu viện, nhưng đây là một bước đi mạo hiểm… thật  đúng là muốn dồn ông vào chỗ khó mà!


“Không sao đâu ạ! Vì cô nhi viện, vì bọn nhỏ, con có chịu chút khổ cũng không sao!” Nói xong, y liền quyết đoán ký tên rồi đưa lại cho Cha Trần.
Tiếp nhận khế ước, ông ký nhanh ba chữ Trần Chính Biên, nói với y: “Tử Nhưng, cảm ơn con!” Sau đó liền lấy ra điện thoại, bấm số.


“Xin chào, xin hỏi đầu dây bên đó là ai vậy?” Thanh âm của một cô gái truyền đến.
“Tôi là Viện trưởng Trần! Chúng tôi đã đồng ý chấp thuận các điều kiện của Ám gia!”


“Hợp tác vui vể, tất cả những vấn đề của cô nhi viện sẽ do chủ tịch xử lý. Theo khế ước, chúng tôi sẽ cho người đến đón Tiêu tiên sinh! Nhưng nếu Tiêu tiên sinh rời khỏi cô nhi viện, thì sẽ không có người trông coi đám trẻ đúng không? Chủ tịch đã phân phó cho tôi tìm mấy người bảo mẫu đến coi như bồi thường cho viện. Đương nhiên về phần tiền lương sẽ do Ám gia chi trả!” Dương trợ lý nói xong liền tắt điện thoại.


Cha Trần cảm động cầm lấy tay Tiêu Tử Nhưng, run run xúc động: “Tử Nhưng à, chân thành cảm ơn con! Cảm ơn con đã cứu lấy cô nhi viện này! Cảm ơn con!” Trừ bỏ nói cảm ơn thì ông không biết nói gì thêm để biểu đạt lòng biết ơn của mình.


available on google playdownload on app store


“Viện trưởng đừng nói thế! Đây là trách nhiệm của con mà!” Tiên Tử Nhưng thấp giọng an ủi ông.
“Tử Nhưng à, một lát nữa sẽ có xe đến đón con. Con có muốn đi chào bọn nhỏ không?”  Dù sao đám nhóc cũng rất thích đại thúc.


“Vâng, con sẽ đi xem sao! Thuận tiện soạn hành lý luôn!” Dứt lời, đại thúc liền rời đi, để lại một mình viện trưởng thì thầm: “Thật sự rất biết ơn con!”


Sau  khi kết thúc cuộc gọi với  viện trưởng, Dương trợ lý gọi ngay một cuộc điện thoại khác: “Thưa chủ tịch! Mọi chuyện đã được xử lý gọn ghẽ!”


“Tốt! Tối nay đi đón người, phải thật cẩn thận không được phạm bất kỳ một sai lầm nào!” Ám Vũ ngắt điện thoại, vừa nghĩ đến đêm nay có thể gặp lại baba, trong lòng không  ngừng nhảy nhót.
Sau đó liền báo cho Ám Vân: “Vân! Đêm hôm nay baba sẽ trở lại!”


“Thật sao? Ngay hôm nay á? Em sẽ nhanh chóng xử lý hết công việc rồi lập tức về nhà!” Ám Vân vội vàng tắt máy, đem công sự của bang sắp xếp ổn thỏa.
Ám Vũ lại tiếp tục cầm điện thoại lên, chuẩn bị nẫng khi đất có cô nhi viện từ tay chính phủ.


“Xin chào, đây là Bộ quy hoạch! Xin hỏi quý ngài cần gì ạ?” Thư ký bắt máy.
“Cho tôi gặp bộ trưởng của mấy người!” Ám Vũ một lời ngắn gọn mà mạnh mẽ, khiến cho thư ký nọ nhất thời há hốc mồm.


“Thật ngại quá! Xin hỏi quý ngài có hẹn trước không vậy? Nếu muốn gặp bộ trưởng thì phải có hẹn sẵn!” Vị thưa ký kia hoàn toàn không biết là ai gọi đến nên dùng câu đáp lại theo tiêu chuẩn.


“Tôi là chủ tịch của Ám thị! Xin hỏi cần hẹn trước sao?” Nếu không phải hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, thì nhất định Ám Vũ sẽ chất vấn cô gái kia đến phát khóc thì thôi!






Truyện liên quan