Chương 52: Bằng hữu

“Đương nhiên a! Tôi đến thăm Tiêu phu nhân mà!” Tiết Dật cười tươi. Mặt ngoài thân thiết, nhưng trong bụng một bồ dao găm…
“Thật? Cậu là người quen của bà?” Đại thúc có chút kinh hỉ, không nghĩ còn có người nghĩ cho mẹ, đúng là một người tốt!


“Tất nhiên rồi! Hóa ra anh là con trai bà ấy! Rất hân hạnh được biết anh! Liệu tôi có được vinh hạnh kết bạn với anh không?” Tiết Dật thân thiện.
“Được a! Nếu cậu là bạn của mẹ thì cũng là bạn tôi!” Thật vui quá! Không nghĩ tới ở bệnh viện còn kết giao được với người tốt!


“Để mừng chúng ta trở thành bạn! Anh có muốn tới nhà tôi dùng một ly không?” Tiết Dật nghĩ thầm, phương án này rất dễ mắc câu.
“A… cũng không còn sớm nữa… tôi phải về nhà rồi… xin lỗi…” Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, Vũ nhi và Vân nhi còn đang ở nhà chờ y.


Chẳng lẽ thật sự quá lộ liễu nên mới bị nhìn thấu rồi cự tuyệt? Tiết Dật mang vẻ mặt thất vọng: “Thế  à… tôi còn tưởng rằng chúng ta có thể chúc mừng chứ… Khó lắm mới tìm được người bạn tốt, nếu không thì tôi đành một mình vậy!” Buồn bã xoay người, đưa bóng lưng mất mát cho đại thúc làm y cảm thất tội lỗi.


“Đợi… đợi chút! Nếu không quá lâu thì… tôi có thể đi…” Đại thúc không muốn làm cho người bạn mới kết giao của mình buồn, về muộn một chút chắc Vũ nhi với Vân nhi không giận đâu nhỉ? Điện thoại báo cho hai đứa là được!


Tiết Dật đưa lưng về phía đại thúc, khóe miệng khẽ câu lên. Sau đó anh ta xoy người, nắm lấy tay y mừng rỡ: “Thật không? Thật  cảm ơn anh! Chúng ta đi mau thôi!”


available on google playdownload on app store


Một tay đại thúc bị Tiết Dật dắt đến bãi đỗ xe bệnh viện, tìm được một chiếc xe thể thao đắt tiền màu lam, ngồi lên ghế phụ rồi đi đến một nơi xa lạ.


Tới nơi, không giống như đô thị xung quanh đều là nhà cao tầng, ngược lại nơi đây có rất nhiều cây cối, ở giữa là một tòa biệt thự ba tầng. Cây cối xung quanh được cắt tỉa đẹp đẽ, không nhìn ra hỗn độn.


“Anh có thích không? Thấy đẹp không?” Tiết Dật như đứa trẻ kéo lấy người còn đang ngu ngơ bên cạnh hướng cửa chạy đến.
“Được lắm!” Tiêu Tử Nhưng cảm giác mình đang trẻ lại. Tiết Dật cười đến vui vẻ, thật may mắn là mình đồng ý, nếu không thì sẽ chẳng có nụ cười kia.


“Anh thích là tốt rồi! Đi thôi, vào bên trong tham quan, tôi xem mọi thứ đã được chuẩn bị xong chưa!” Anh hưng phấn mở cửa, Tiêu Tử Nhưng bị bài trí bên trong làm cho hoảng sợ.


Sàn lát đá cẩm thạch sáng loáng, bất kể đồ vật nào cũng tản ra sự sang trọng, trên bàn ăn dài kiểu châu Âu bày đủ loại món ăn ngoan lành… chẳng lẽ cậu ta đã sớm chuẩn bị hết?


“Oa! Nhà cậu thật khá đó Tiết Dật! Này là đã làm sẵn rồi sao?” Tiêu Tử Nhưng nhịn không được tán thưởng, nhìn thấy đồ ăn cũng chợt nhớ ra mình cả ngày hôm nay hưa bỏ dược cái gì vào bụng, đói quá!


“Tôi mới phân phó cho đầu bếp nấu nướng, mau ăn ngay khi còn nóng!” Tiết Dật kéo đại thúc đến chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống, chính mình ở bên cạnh.
“Cậu tiêu pha cũn hoang thật!” Trên bàn này toàn những thực phẩm biết là mình với không nổi…


“Không có đâu! Để tôi rót rượu cho anh!” Tiết Dật cầm lấy ly không, rót vào đó rượu đỏ, rồi ngay khi đại thúc không chú ý bỏ vào đó một viên thuốc, viên be bé kia nhanh chóng hòa tan vào chất lỏng…






Truyện liên quan