Chương 59: Tức giận
Editor: Du Bình.
Nháy mắt sự phẫn nộ của cặp song sinh bị bốc đến đỉnh điểm!
Bọn họ lại nhớ đến chuyện khi xưa, baba cũng bị bắt tới một kho hàng, cũng bắt y nằm dưới đất lạnh bẩn, bị trói chặt bằng dây thừng rất khó chịu. Thù mới chồng thù cũ càng khiến anh em hắn bùng nổ hơn!
“Hỗn trướng! Ông muốn gì?!” Ám Vũ cắn răng, đây đã coi như là biện pháp ôn hòa nhất của hắn rồi.
“Vào đề nhanh đấy! Tôi vốn tính toán bắt người này để uy hϊế͙p͙ các người, ai biết các cậu chưa gì đã tới rồi! Làm toàn bộ kế hoạch đã được chuẩn bị của tôi toàn bộ bị rối loạn!” Tiết Xích không nhìn hai người, còn câu cuối cùng lại liếc mắt đến Tiết Dật.
“Cơ mà… Các cậu đều đã ở đây rồi! Tôi cũng nói thẳng! Tôi đây chẳng muốn gì cả, chỉ nghĩ có thể phá đổ được Ám thị là tốt rồi!” Tiết Xích rất thoải mái nói ra điều kiện phi lý.
“Ông không cảm thấy mình đang quá phận sao?” Ám Vân gầm nhẹ, loại yêu cầu này đã vượt quá khả năng rồi!
“Quá phận?!” Ông ta nắm lấy dây xích của đại thúc kéo lên, còn thủ hạ bên cạnh rút súng ra kề sát thái dương y, uy hϊế͙p͙: “Ý cậu nói… y không có giá trị sao?!”
“Đợi đã! Đừng thương tổn ông ấy! Có điều kiện gì, nói mau!” Ám Vũ vội vàng ngăn cản, hắn nhìn thấy nòng súng giương bên thái dương của baba, chẳng may tên kia thật sự bóp cò thì…
Mình cũng không thể sống nổi!
Tiết Xích cười lạnh: “Tôi sẽ không cho các cậu ch.ết dễ thế đâu! Chậm rãi tr.a tấn mới thú!” Đã thế còn cố ý dùng họng súng nhẹ nhàng cọ xát cổ y.
Cảm giác lạnh như băng kia liên tục làm cho y run rẩy…
“Ông!” Ám Vân muốn chửi ầm lên, nhưng băn khoăn thứ nguy hiểm ở cổ baba… Nếu có chuyển gì xảy ra, thì cái ch.ết cũng không thể tạ tội được!
Một tên hộ vệ chạy tới thầm thì bên tai Tiết Xích. Nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa cặp song sinh. Không nói nhiều lời, Ám Vân một bước dài xông lên.
Mục tiêu: Đoạt lại baba!
Tiết Xích giật mình, nhưng loại mạo hiểm này thật hiếm! Lợi thế trong tay một phen bị rớt ra.
Hai kẻ kia cùng nhau chạy đi… Ông ta cũng không do dự chĩa súng về phía họ…
Đoàng! Đoàng!
Âm thanh lớn vang lên trong kho hàng, Ám Vân ôm chặt lấy baba ngã sang một bên.
Thân thể cậu vừa lĩnh hai vết thương…
Tiếng súng chấm dứt, Ám Vũ thừa dịp chạy đến đằng sau Tiết Xích, xuất quyền đánh lên đầu ông ta đoạt lại tình thế!
“Không được nhúc nhích! Nếu không đừng trách súng vô tình!” Ám Vũ khẽ quát.
Tiết Xích hung tợn trợn mắt: “Chẳng lẽ bên ngoài là do mày động tay động chân?”
“Chẳng lẽ ông cho rằng tôi ngốc nghếch, cứ thế chạy đến đây sao?” Ánh mắt hắn lạnh như băng hỏi ngược.
Ám Vũ lại lo lắng nhìn về góc tường: “Vân! Em không sao chứ?”
“A! Không ch.ết được đâu! May quá baba không nguy hiểm!” Ám Vân cắn răng, vội vàng mở trói cho đại thúc. Cánh tay phải thụ thương, bị đạn xẹt qua làm máu chảy ròng ròng… Nhưng may mắn không trúng đến đại thúc, bằng không thân thể gầy yếu của y chuỵu không nổi! Cản được hai đường đạn lạc này đúng là đáng giá!
“Hiểu tình huống hiện tại rồi chứ? Đừng hỏng chúng tôi bỏ qua cho ông! Ông đã phạm phải điều cấm kỵ nặng nề nhất của chúng tôi! Dám đánh chủ ý lên người baba sao?” Ám Vũ lấy gậy sắt đập lên đầu Tiết Xích.
“Loại ti tiện này mà chúng mày cũng coi trọng sao? Có tặng tao cũng không cần!” Tiết Xích cãi cùn. Loại mặt này tùy tiện kiếm thì có cả mớ, chỉ có mỗi hai tên đần độn kia mới coi trọng thứ rẻ rách này!
Đoàng!
“A!” Hét thảm một tiếng! Ám Vũ không chút nào nương tay, bắn một phát vào đùi phải ông ta.