Chương 3: Hướng giải quyết
Trong bốn tiết học cô chỉ toàn ngủ với ngủ khi giáo viên nhắc nhở thì đứng dạ thưa vâng diện đủ lí do để biện minh cho sự lười biếng của mình...
Chợt có tiếng chuông "Roeng... Roeng..." Thì ra là tới giờ tan học cả lớp khoái chí hẳn lên thì bỗng thầy giáo gõ bàn "Trật tự, thầy thông báo đến các em đã tới tháng đóng tiền học phí các em về nhà xin tiền ba mẹ đóng đúng hẹn " cả lớp đồng thanh "Vângg"
Rồi ông ta chỉ vào hướng của cô " Học sinh Trầm Nhược Băng tiền tháng trước em chưa đóng cộng với tiền tháng này, em nhanh chóng đóng tiền đúng thời hạn cho thầy để thầy còn báo cáo lên phòng thủ quỹ " mặt buồn rầu như cái bánh tráng nhúng nước"Dạ thưa thầy em sẽ cố gắng đóng sớm nhất có thể ạ"
***"Thôi các em về đi"***
Cả lớp hô to " Chào thầy bọn em về"
Đang đi trong tư thế ão não nặng nề, trời ơi tiền để dành của mình, thẻ học sinh, đồng phục cả gia tài bé nhỏ của mình đều bị mất bây giờ còn cái vụ tiền học phí nữa đau đầu quá!!! Ông trời ơi
Bỗng phía sau có một bàn tay chòm lấy che kín đôi mắt của cô " Nhược Băng" thì ra là Hạo Nguyệt cô bạn thân nhất của cô, lần nào cũng hù cô từ phía sau, nguồn an ủi duy nhất xoa dịu chút nỗi buồn rầu nặng trĩu của cô bây giờ
"Hạo Nguyệt à, làm vậy nhiều lần rồi mình chán lắm kiếm trò khác chơi đi"
Bĩu môi " chán mà cũng có người cười mím môi đấy thôi"
" Thôi rồi, chịu thua cậu luôn tính y chang con nít"
Giận lẫy "Tớ làm thế là vì ai hả? Thấy cậu buồn nên muốn làm cho cậu vui thì ai dè.. hức "
Nhược băng biết ý của Hạo Nguyệt mỗi lần giận là rất dai nên liền chuyển đổi đề tài " à, cậu bảo ngày mốt Hạo Lạc ca ca về hả "
Dường như nguôi đi cơn giận " ừ, ngày mốt cả nhà tớ sẽ ra sân bay đón anh ấy tớ còn nghe baba nói là sẽ tổ chức tiệc kỉ niệm 5 năm anh ấy đi du học, cậu có muốn đi không" tươi cười khoái chí " đương nhiên là đi rồi! Nhưng mà..."
__"Nhưng mà gì hả?"
"Đã 5 năm trôi qua, Hạo Lạc ca ca chắc quên con nhỏ xấu xí như mình rồi"
__" Tưởng gì? Khỏi lo hình ảnh ngày một trưởng thành của cậu anh ấy đã sớm khắc sâu trong tâm trí rồi"
" Hả? Ý của cậu là sao?"
__"Mỗi năm mình đều chụp hình của cậu gửi qua Intagram cho anh ấy... Hì hì chắc bây giờ anh ấy rất nóng lòng về nước đấy chứ"
Nhéo lỗ tai của Hạo Nguyệt" Cái gì? Cậu dám? A a a a ch.ết tôi rồi cậu hại ch.ết tôi rồi"
Vụt chạy thật nhanh về phía trước thè lưỡi" Lêu lêu, chờ ngày gặp chồng đi nàng ơi"
Nhược băng phĩnh mũi " hừ, cái cậu này chạy thoát rồi ngày mai biết tay mình"
Đi được một khoảng chợt cô nhớ lại chuyện mà làm cô rầu rĩ? Cô đi thật chậm bước chân nặng trịch! Làm sao đây, không được! Trầm Nhược Băng mi không được yếu đuối phải mạnh mẽ lên mới có hướng giải quyết. Cô dừng chân trước một chỗ rồi đứng hình trước mặt cô là một chỗ bị đập phá...cô hoảng hồn nhớ ra " a cái quán ba [Hoài Niệm] chỗ làm cũ đây mà? Sao lại bị đập phá tiêu tàn rồi"
Cô hỏi một ông bác sống gần ở đó " Dạ đại thúc cho cháu hỏi cái quán bar đó sao bị đập phá tan tành thế ạ? Rõ ràng là đang làm ăn tốt mà, mặt bằng thuận lợi nữa "
Ông bác tặc lưỡi" Ta cũng không rành nữa, chỉ biết là hôm qua có một khách hàng không vừa ý với quán thì sáng hôm sao thấy có người lại đập phá quán, hình như khách đó rất giàu có a còn mua cả khu đất bên cạnh nữa dãy trên, và dãy đất này đều là của vị đó "
" Chỉ vì không vừa ý mà hắn ta lại phá chỗ mưu sinh, nguồn mạch máu lao động của dân chúng thật đáng ghét" cô nhăn mặt thở dài
Đầu cô bỗng loé ra tia sáng =-O aha bây giờ mình xin việc làm tiếp thôi, có tiền cực chút đâu có sao! Cô chạy thật nhanh..
....
...
Lại là quán bar nữa, lần này phải rút kinh nghiệm không được hậu đậu nữa? Cuộc sống tươi đẹp ơi hãy chờ ta yeah
Cô bước vào bên trong một quán bar tuy nhỏ nhưng bày trí rất đặc biệt và ngăn nắp, cô hít thở" Dạ xin cho tôi hỏi ở đây cần thêm nhân viên không" lần này chủ nhân của quán bar không phải là đàn bà mà là một người đàn ông nhưng lại ăn mặc và trang điểm như đàn bà ( nói thẳng là bóng lộ :-*) " Cô nhóc này bao nhiêu tuổi rồi" vừa nói vừa quan sát cô " Dạ 17 tuổi ạ "
" Tiếc quá ở quán của tôi thì phải được chứng nhận công dân thì mới làm được "
" Dạ, tuy tôi còn nhỏ nhưng sức không hề nhỏ "
Cười khích lên " không được đâu cô bé còn nhỏ lo học đi "
"Nhưng....."
" Một năm nữa rồi hãy đến xin việc "
" Dạ, thôi cảm ơn bà tôi xin phép "
Hừ hừ đồ bê đê đáng ghét không đủ tuổi thì sao? Không nghe câu nhỏ mà có võ à? Hứ đồ đàn ông mặc váy đàn bà ta cóc thèm làm chỗ này! Ta tìm chỗ khác. Xí
Có hai người đàn ông khác bước vào quán" Má mì cho một phần rượu như cũ " một trong hai tên nhìn thấy Nhược Băng rồi móc trong túi ra cái thẻ lẩm bẩm " sao con nhỏ đó giống như đứa mà đại ca kêu mình tìm vậy cà " chợt tên còn lại gõ đầu hắn " mày làm gì thế " cầm cái thẻ đưa cho tên kia rồi chỉ vào Nhược Băng" dòm xem giống đứa mà đại ca kêu tao với mày tìm không " dòm chăm chú vào hắn gõ đầu thêm một lần nữa " đồ ngu, đích thị là nó rồi bắt nói lại " thằng kia xoa xoa cái đầu " ừ nhanh"
Hai tên đó để tiền trên bàn rồi nhanh chóng chạy đến hướng cô, chặn cô lại. Cô lùi về phía sao " Này, hai anh muốn gì? Tránh ra "
Cầm cái thẻ đọ vào mặt" đích thị là nó rồi"
Nhìn thấy cái thẻ cô hoảng hồn la toáng lên " Hai tên khốn sao có thẻ của ta:-[trả cho ta"
__"Rảnh con, muốn sống thì im lặng ngoạn ngoãn đi theo bọn tao"
Một tên ở phía sau chụp lấy hai cánh tay cô, tên kia thì bóp cằm cô nâng lên. Cô la lên " Thả ta ra, thả ta ra"
Hai tên vẫn cứng đầu không thả bèn kéo cô đi rất mạnh, cô hết sức vùng vẫy nhưng lực bất tòng tâm