Chương 7: Hạ Băng
Nữ tử tên Hạ Băng chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì. "phịch" một đóng thịt lớn lao về phía nàng. Vâng miếng thịt lớn không ai khác là Hạ Tuyết.
"Hạ Băng, ta nhớ ngươi quá a"
Hạ Băng đẩy Hạ Tuyết ra. Nàng chỉ mới đi làm nhiệm vụ có ba ngày, đâu phải ba năm đâu chứ? Biểu lộ cảm xúc thái quá. Khi nàng trở về thì đã nhận được tin tức tiểu thư nàng trở về nhà, liền nhanh chính chạy đến đây.
"Tiểu thư, người nở lòng nào bỏ lại ta trở về chứ?" Hạ Băng đưa đôi mắt ngập nước nhìn Bạch Kiếm Anh. Nàng có làm gì đâu chứ, Hạ Băng này từ khi nào bị lây bệnh diễn sâu của Hạ Tuyết vậy a.
"Để mấy ngày nữa ta tìm cách đưa ngươi vào phủ" Kiếm Anh thở dài nói, nàng còn lựa chọn khác sao? Nàng thắc mắc không biết bây giờ ai mới là tiểu thư đây.
"tiểu thư tốt với ta nhất" Hạ Băng cười tươi nói.
Hạ Tuyết đứng một bên đen mặt, lại có thể trực tiếp ném bơ cho nàng ăn.
Hạ Băng vào lúc nhỏ được Kiếm Anh thu nhận. Cũng giống như Hạ Tuyết, Hạ Băng vô cùng trung thành và biết ơn Kiếm Anh. Tên Hạ Băng và Hạ Tuyết của hai nàng cũng do Kiếm Anh đặt. Kiếm Anh từ lúc thu nhận hai nàng vào Ma cung đến nay luôn đối đãi với hai nàng như người một nhà, luôn quan tâm đến hai nàng.
"Hạ Băng, ngươi định ở đâu?" Hạ Tuyết nhìn Hạ Băng hỏi. Bây giờ tiểu thư nhà nàng ở đây, Hạ Băng này lại chưa thể ở phủ thừa tướng này. Bạch Kiếm Anh cũng nhìn Hạ Băng chờ đáp án.
Đột nhiên nhớ đến vấn đề này nha. Hạ Băng nàng không biết
phải ngủ đâu đây, thường này nàng thường ở cùng chủ tử nhưng giờ lại không thể ở đây. Hạ Băng trầm ngâm một hồi lâu rốt cuộc phán một câu xanh rờn.
"Ta chưa nghĩ đến"
Làm Kiếm Anh và Hạ Tuyết suýt té ghế.
"Vậy tạm thời ngươi đến khách điếm ở gần đây ở đi" Kiếm Anh suy nghĩ rồi nói. Và Hạ Băng bị Kiếm Anh ra lệnh đuổi khách ngay lập tức, đành ngậm ngùi mà đi ra khách điếm. Hạ Băng này đúng là đến không đúng lúc mà, nàng mà để Hạ Băng ở đây chắc chắn sẽ bị hai người Băng, Tuyết này hành hạ lỗ tai không ngủ ngon được.