Chương 42
Ngày ngày đằng đẵng cứ thế trôi qua, cậu không biết thời gian bây giờ như thế nào, cũng không biết bên ngoài ra sao, cậu nghĩ đến cha mẹ vẫn đang tìm cậu ở Anh… Tim cậu không còn đau nữa, giờ cậu mới biết, cái gì gọi là tuyệt vọng.
Đến một ngày, thức ăn được đưa đến cho cậu, chỉ nhìn thấy chúng, cảm giác buồn nôn đã choáng ngợp lấy cậu.. Cậu biết, điều này có nghĩa là gì, cảm giác này có nghĩa là gì. Mấy tháng sau đó, bụng cậu bắt đầu tròn lên.
Trình Hi mỗi sáng lại ra ngoài, Trình gia hình như đang hướng dẫn hắn cách kinh doanh, mà hắn vẫn còn đang học ở trường.
Trong nhà lúc nào cũng tối, cửa đóng chặt, chỉ có người giúp việc cùng quản gia giám sát cậu.
Cậu cố gắng không nôn ra, không muốn bác sĩ nói tin khủng khiếp ấy cho Trình Hi nghe. Thế nhưng, cứ nửa tháng lại kiểm tr.a sức khỏe một lần. Mà khoảng năm ngày nữa sẽ tới.
Cậu cố gắng ăn, uống chút sữa.
Cầm khăn đi vào phòng tắm, cậu nôn thốc nôn áo mọi thứ ra ngoài, cảm giác khác thường như bóp nghẹt tim cậu, cậu ngẩng đầu nhìn qua cửa thông hơi, chỉ có trong phòng tắm… cậu mới không bị giám sát… bị soi mói… bị quản thúc…. bị kiểm tra.
Cậu cố nghĩ mọi phương pháp để sẩy thai, nhưng không có cách nào có thể. Rất nhanh đã đến lúc kiểm tr.a sức khỏe.
Khi nhìn thấy nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt Trình Hi, lòng cậu nghẹn lại, môi cắn đến phát đau, Trình Hi giống như một người cha tốt, hưng phấn sảng khoái cười to, lúc bác sĩ nói ra hai chữ ‘Chúc mừng’, hắn cư nhiên ngượng ngùng gật đầu. Nếu là bình thường, hắn đã khinh miệt lời nói xu nịnh của người khác đối với hắn rồi.
Trình Hi bế cậu trở về, cậu cứng ngắt nằm trong lòng hắn. Nhưng sau đó rất nhanh hắn đã nhận ra thái độ lãnh đạm của cậu, hắn không cười nữa, im lặng bế cậu về giường ngủ.
Cậu nhắm mắt , một ý tưởng lại lóe lên, nếu như Trình gia biết một người con trai mang thai con Trình Hi, không biết sẽ làm gì nhỉ? Tuy rằng cha Trình Hi đã thỏa hiệp với hắn, nhưng cậu nghĩ, họ cũng không thể chấp nhận chuyện này, chỉ cần đợi đến lúc Trình Hi cảm thấy mệt mỏi … Trình Hi chắc chắn sẽ không nói ra cơ thể không bình thường của cậu, cho nên họ tin cậu chỉ là một người con trai bình thường… Nếu họ biết… Mắt cậu sáng lên… Trình gia, nếu họ không cứu cậu, họ sẽ phá hủy cậu…
***
Số lần bác sĩ đến càng lúc càng nhiều, có khi cách ngày lại đến.
Mỗi ngày hai lần kiểm tr.a sức khỏe.
Mỗi lần khám cậu đều cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, không dám nhìn ánh mắt coi khinh cùng nghi hoặc của người xung quanh… Bất luận ai cậu cũng không dám nhìn, nhưng cậu có thể cảm thấy, ánh mắt của người khác giành cho cậu, không chỉ đơn thuần là coi khinh, mà còn là giống như nhìn thấy quái vật…
Đúng thế ! Quái vật…
Cậu không dám làm sẩy thai lần nữa, bởi vì hắn sẽ làm lần nữa, lần nữa, làm cho đến khi cậu sinh con cho hắn mới thôi. Nhưng có một điều may mắn, từ khi cậu mang thai, dày vò của hắn ít đi rất nhiều, chỉ đơn giản là ở phía sau phát tiết một lần rồi buông tha .
Ban ngày rất ít khi nhìn thấy hắn, hắn phải đi học, tuy hắn hay trốn, nhưng đó cũng là nơi hắn phải đến. Nhưng dù có đi học cả ngày, trưa hắn nhất định sẽ về nhà, dù từ nhà đến trường cũng mất gần nửa tiếng.
Bụng ngày càng to lên, cậu cũng ngày càng sợ hãi. Cậu vẫn đang chờ đợi cơ hội… Vạn nhất không được, cậu sẽ quyên sinh cùng nghiệt chủng này luôn…
Rốt cuộc cũng có ngày cha Trình Hi xuất hiện…
Trình Hi đang ở dưới lầu nói chuyện với cha hắn.. Cậu đi xuống cầu thang, nhìn vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa khó chịu của hắn, cậu biết người đối diện với hắn, là người duy nhất có thể cứu cậu.
Cha hắn còn rất phong độ, có loại khí chất bức người rất giống hắn. Cha Trình Hi thấy cậu từ sau lưng hắn, y khẽ nhíu mày.
Trình Hi quay đầu lại, thấy cậu từ cầu thang đi xuống, đứng lên kéo cậu đi “Đi lên…”
“Không !” Cậu đẩy hắn ra, đi đến trước mặt y.
“ Cậu làm cái gì vậy? Đi lên ngay, người đâu, đưa cậu ta đi.”
Mấy người lập tức kéo lấy cậu, cậu mở miệng
“Bác, nếu bác không muốn một thằng con trai mang thai dòng máu của Trình gia, hãy để cháu nói…”
Trong mắt Trình Hi truyền đến một tia hoảng loạn cùng điên cuồng, vội vàng bịt miệng cậu lại.
“Buông cậu ta ra! Hi nhi!”
***
“Nói, là chuyện gì?” Cha Trình Hi nhìn bụng cậu.
“Không có gì… Cậu ấy chỉ mập lên thôi…”
“Không, không phải… Cháu là một người không bình thường, một đứa dị dạng… Cháu bị hắn cưỡng bức mang thai…” Cậu liều mạng vũ nhục chính mình, chỉ cần cha hắn cho rằng cậu quá dơ bẩn, quá ghê tởm, không có tư cách mang thai cho hắn, thì tất cả… đều sẽ tốt.
Bầu không khí như đông cứng lại, ánh mắt Trình Hi sắt như dao, cha hắn vẫn yên lặng quan sát tất cả!