Chương 46

Hôm nay là đêm thất tịch, cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng vì Trình Hi cứ liên tục nhắc đi nhắc lại.
Đêm thất tịch cũng không có gì khác biệt, cậu cúi đầu đọc sách, tuy rằng không đến trường , nhưng cậu rất thích học, lại không thể theo lời Trình Hi mời người đến dạy, cậu không muốn dọa người nha !


Cậu cắn môi… Bài này… Giải không ra…
Trình Hi bỗng nhiên kề cằm lên vai cậu, sát bên tai thì thầm “Bài này giải theo công thức.” Hắn vừa nói vừa cầm bút, viết cách làm lên giấy nháp.
A, ra thế.. Có thể giải rồi…


“Đừng học nữa, hôm nay là ngày đặc biệt, cũng phải làm gì khác lạ chứ!” Trình Hi bế cậu lên giường, thì thầm “Nếu là trước đây, không biết bao nhiêu người hẹn rồi.”
Cậu cúi đầu trả lời “Có gì đặc biệt đâu!”


“Đi chơi… nhưng Pub hay KTV em không thể đi a! Hay là đi xem phim!” Hắn tự nói tự trả lời.
“Tôi không đi!”
“Tại sao?”
Hắn trơ tráo hỏi cậu.
“Anh nói tôi có thể ra ngoài sao?” Cậu cắn môi.
“Có xe mà, vào phòng VIP là xong!” Hắn nói như dễ lắm, cậu tức giận.


“Không đi, anh đi một mình đi ! Tôi nói không đi là không đi!” Cậu quyết liệt nói, lại bổ sung: “Dù sao anh cũng không hiểu nỗi khổ của tôi ! Đều tại anh hết …”


Sắc mặt Trình Hi hơi thay đổi, sau lại cười hiền “Không đi thì không đi, chúng ta ở nhà xem phim cũng được! Không có ai làm phiền a!” Nói xong, liền xuống lầu căn dặn hạ nhân chuẩn bị.
Hắn đi rồi, cậu cũng không muốn học nữa, đứng lên đi qua lại.


available on google playdownload on app store


Dưới lầu bỗng truyền đến âm thanh ầm ĩ! Cậu nghe thấy tiếng cười châm chọc của Trình Hi vang lên.
“Thật không biết xấu hổ, cậu đến nhà tôi làm gì!”
“Cậu nghĩ tôi muốn đến nhà cậu lắm sao, tôi hỏi cậu có biết Ngô Thụy ở đâu không.”


Là Khải Ninh!.. Cậu chỉ cần xuống dưới, hoặc gọi một tiếng , Khải Ninh sẽ biết cậu đang ở đây, nhưng tất cả đều là hão huyền, Khải Ninh không thể làm gì Trình Hi, mà cậu cũng không thể để hắn thấy cơ thể hiện tại của cậu… chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối!


“ Sax , cậu hỏi Ngô Thụy làm gì! Cậu ấy đang học ở Anh !” Trình Hi cao giọng, âm thanh lạnh như băng.
“ Cậu… Cậu…” Khải Ninh bối rối không biết nói gì.
Trình Hi trịnh trượng nói tiếp “ Hơn nữa, tôi cũng không hoan nghênh gì cậu, nhưng nhà tôi vốn hiếu khách, một ly nước cũng chẳng có gì…”


“Vô lại! Nếu không phải ba mẹ Ngô Thụy gọi cho tôi, tôi cũng không đến nhà cậu!… Uống nước của cậu, tôi sợ mình chịu không nổi dơ bẩn…”
Nói xong, tiếng bước chân vội vã vang lên, lại có tiếng Trình Hi châm chọc “Tiễn khách.”


Sau đó, là tràng cười sảng khoái của Trình Hi vang lên, trầm thấp vang vọng khắp nhà…
Cậu giả vờ không biết, lặng lẽ xuống lầu “Có chuyện gì sao? Ai tới vậy, anh cười có vẻ rất hài lòng ..”


“Không có gì, mấy kẻ dở hơi thôi!” Trình Hi hời hợt trả lời, khóe mắt lộ ra tia đắc ý, tâm tình không khác gì một đứa trẻ hiếu thắng.
Cậu “À” một tiếng, cũng không hỏi lại.
Tâm tình Trình Hi hết sức cao hứng, khóe miệng cứ liên tục nhếch lên.


Dùng bữa xong, hắn lập tức kéo cậu đến một căn phòng nhỏ, bật công tắc, tấm mành lập tức được kéo xuống, cả phòng sáng lên, thành một rạp chiếu phim mini. Hai bên có tủ sách, xếp đầy băng đĩa.
“Chọn đĩa đi, em muốn xem phim gì! Đều là phim thịnh hành a.” Hắn kéo tay cậu đến kệ đĩa.


“Không, tôi không muốn xem!” Cậu rất ít xem phim, cũng không thích xem.
“Vậy cho em chọn, lên giường hay xem phim… Ah, tôi đùa thôi, đừng nhăn mặt, xem kìa, xấu chưa!” Hắn nhìn cậu cười nhẹ nhàng, tự chọn lấy đĩa.
“Umh, phim này không tệ.”


Lát sau, Trình Hi chọn được đĩa, hắn tắt hết đèn cùng cậu ngồi trên ghế sofa. Nói là sofa cũng không hẳn, kỳ thật là nằm trên giường, nằm cạnh nhau.
Không phải phim về tình yêu, cũng không phải phim hành động, mà là phim kinh dị – Hải Thần Hào gặp nạn.Phim thật sự thu hút cậu!


Thấy nhân vật chính gặp nạn, đối mặt sinh tử, cậu căng thẳng xem. Trình Hi ôm lấy cậu, mơn trớn da thịt cậu. Cậu bị nội dung bộ phim hấp dẫn, cũng không để ý đến hắn, ai biết hắn càng lúc càng quá đáng, tay cũng mò vào lớp y phục.


Cậu một bên nhìn màn hình, một bên ngăn cản động tác của hắn, đến lần thứ n cậu hất tay hắn ra, hắn càu nhàu, cậu quay đầu lại, thấy hắn bày ra bộ dạng ủy khuất, khuôn mặt lạnh lùng lại có vẻ trẻ con – rất buồn cười!


Cậu làm như vô tình nhìn hắn, Trình Hi bất mãn thì thầm bên tai “Lãnh đạm nha, đều tại tôi chọn đĩa này, biết thế chọn phim nào chán chán cho rồi.”
“Xem phim phải tập trung!” Cậu cúi đầu.
Hắn hừ một tiếng, ôm lấy eo cậu, cằm gác vào vai, tiếp tục xem.
Đến lúc hết phim, cậu cũng thiếp đi…


Khi cậu tỉnh giấc, vẫn đang trong phòng chiếu phim, ngủ rất thoải mái, cũng không phải là ghế sofa thô cứng, mà được thay bằng chiếc giường mềm mại. Bên cạnh cậu là Trình Hi, hắn vẫn đang ngủ, cậu cảm thấy rất quen thuộc, sống cùng hắn đã quen, sáng cùng hắn ăn, tối cùng hắn ngủ, lúc nghỉ ngơi cũng cùng hắn, bị hắn ôm, thân mật…


Rên rỉ một tiếng, cậu đi vào nhà vệ sinh, vừa mới cử động, đã nghe tiếng thì thầm của Trình Hi. Xem ra đã tỉnh rồi, có lẽ tại cậu làm ồn hắn.
“Dậy sớm hơn tôi nha!” Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng nói.
“Vì anh ngủ muộn hơn tôi.” Cậu nhẹ nhàng nói.


Nhìn vào gương.. Cậu bỗng nhiên nhớ đến câu nói ngày hôm qua của Trình Hi.. “Da em khô quá”… Trước đây cậu cũng biết mình không đẹp đẽ gì, nhưng cậu đưa tay chạm vào mặt mình… Ai nói phụ nữ khi mang thai sẽ xinh đẹp hơn… Cậu không phải phụ nữ, để ý làm gì, ước gì xấu thật là xấu để Trình Hi ghét bỏ luôn đi…


Vừa quay lại, đã thấy Trình Hi đứng tựa cửa nhìn: “ Anh nhìn gì thế? “ Cậu lên tiếng
“Không có gì, ngây người ra thôi.” Hắn cầm khăn mặt đến gần cậu.
“Kia là của tôi, anh lấy nhầm rồi.”
“Ta thích dùng của em” Hắn mặc kệ, tiếp tục lau “Lẽ nào em còn bệnh khiết phích sao?”


Nghe lời trêu chọc của hắn, mặt cậu cứng lại. Cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, nhớ đến viễn cảnh bi thương trước đây. Cắn môi đến phát đau, rồi quay lưng đi ra ngoài.
Đến trưa, cậu tùy tiện ăn bánh quy, uống chút sữa.


Trình Hi đi ra, nhìn thấy cậu đang cắn bánh, hắn nhíu mày “Đang ăn cái gì vậy, bảo đầu bếp làm thức ăn nóng a”
“Không cần, cũng sắp ăn trưa rồi, đến lúc đó lại ăn không được.”
“Phiền phức!” Miệng nói vậy, nhưng Trình Hi cũng ngồi xuống.


“Cảm ơn tôi đi” Hắn kỳ quái nói, cậu nghi hoặc nhìn hắn, hắn nói tiếp “Nếu tôi không gọi em, mắt em sợ rằng thâm quầng hết rồi!”
Cái này thì tốt đẹp gì… Hắn cũng dậy trễ vậy a… Cậu ngạc nhiên nhìn Trình Hi, thái độ của hắn càng lúc càng kỳ lạ …






Truyện liên quan