Chương 8
Bọn họ chơi thật sự vui vẻ, trong đó Tiểu Húc vui vẻ nhất, sau khi rời khỏi vườn bách thú, bọn họ còn cùng nhau ăn tối trước khi về nhà.
“Cám ơn anh hôm nay đã đi cùng, thật xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian quý báu của anh, chúng ta nên tạm biệt ở đây, bye bye.”
Đông Phương Bách đưa Lạc Đình Đình và Tiểu Húc về nhà, Lạc Đình Đình muốn trở mặt, vừa tới cửa đã muốn ngăn Đông Phương Bách ở bên ngoài.
Nhưng anh đâu phải một người tốt, ở trên thương trường anh là người xảo quyệt có tiếng.
Đông Phương Bách dùng một chân thành công ngăn ý định đóng cửa của Lạc Đình Đình.
Hai người đứng ở cửa âm thầm so đấu, thật ra thì đàn ông mạnh hơn phụ nữ nhiều, anh chỉ cần dùng sức một chút là có thể đẩy cửa ra, nhưng anh không muốn cũng không thể.
Đã không thể dùng vũ lực để giải quyết, vậy thì dùng trí.
Đông Phương Bách đứng ở cửa hô to với Tiểu Húc: “Tiểu Húc, có muốn cha tắm chung với con hay không?”
Tiểu Húc nghe được thì vô cùng vui vẻ, bé vội vã chạy đến cạnh cửa.
“Muốn, con muốn, con muốn tắm chung với cha.”
Sao Lạc Đình Đình có thể nhẫn tâm làm cho nguyện vọng của con trai tan biến, đành phải bất đắc dĩ mở cửa để Đông Phương Bách đi vào.
Cô nhìn Tiểu Húc, nhe răng trợn mắt với Đông Phương Bách, đã quen với mặt quỷ của cô Đông Phương Bách không còn ngạc nhiên nữa, nhưng không ngờ một người nghiêm túc như anh lại làm mặt quỷ lại với Lạc Đình Đình.
Làm Lạc Đình Đình sợ đến mức ngây ngốc.
Không phải Đông Phương Bách làm mặt quỷ có công lực cao, mà là……
Không có thể nào! Có phải cô nhìn lầm rồi hay không?
Tổng giám đốc Đông Phương Bách, đứng đắn, lúc nào cũng yêu cầu hình tượng hoàn mỹ — lại làm ra một hành động trẻ con như thế với cô!
Khó trách cô lại ngây ngốc.
“Ha ha ha –” Anh đang rất đắc ý.
Không ngờ chỉ là một cái mặt quỷ lại có hiệu quả kinh người đến thế.
“Tiểu Húc, đi, chúng ta đi tắm rửa.”
Đông Phương Bách ôm lấy con trai đi vào phòng tắm, để lại Lạc Đình Đình còn sững sờ tại chỗ, giống y như pho tượng.
Sau khi đi vào nhà, Đông Phương Bách đã ở lại hơn ba tiếng đồng hồ, lúc họ về là bảy giờ tối, mà bây giờ đã mười giờ, Tiểu Húc cũng đã đi ngủ.
Lạc Đình Đình ở phòng bếp rửa mấy hộp đựng đồ ăn hôm nay mang theo, Đông Phương Bách từ trong phòng Tiểu Húc đi ra, cảnh tượng nhìn thấy là bóng người xinh đẹp bận rộn trong phòng bếp.
Tóc được cột lại, mặc đồ mặc nhà, tuy không gợi cảm, nhưng bóng lưng của cô cũng đã hấp dẫn anh thật sâu.
Kết hôn mười năm, mặc dù Lạc Đình Đình là một tổng giám đốc phu nhân, nhưng cô luôn chăm lo cho gia đình, chuyện nhà đều do cô làm chỉ có việc vệ sinh nhà cửa là mời nữ giúp việc theo giờ đến dọn ba lần một tuần, việc ăn uống của cả nhà đều do cô phụ trách.
Mặc kệ anh về nhà lúc nào, chỉ cần anh nói mình đói bụng, thì cô đều có thể biến ra đồ ăn nóng hầm hập trấn an dạ dày của anh.
Mà anh, lại cảm thấy đó là đương nhiên, chỉ vì cô là vợ anh.
Đông Phương Bách chậm rãi đến gần Lạc Đình Đình, ôm lấy cô từ sau lưng.
“Tiểu Húc ngủ rồi.”
Lạc Đình Đình vì động tác của anh mà cứng đờ.
“Anh nên đi rồi.”
“Không, anh không đi.”
Bàn tay to của Đông Phương Bách bắt đầu rục rịch, từ vạt áo T-shirt mò lên trên.
Cơ thể của cô phản ứng sự vuốt ve của anh, nhưng đầu của cô lại kêu gào: Không được, cô không thể tái phạm một sai lầm lần thứ hai.
Lần trước vì bất cẩn mà thua trận, cô tuyệt đối không thể thuần phục dưới sự vui sướng!
Nhưng đầu và cơ thể của cô lại không phối hợp với nhau.
Anh đang hôn cái gáy nhạy cảm của cô, đó là chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, anh còn nhớ rõ, tìm nhược điểm của cô để xuống tay, thật ác độc!
Cô gần như xụi lơ, đôi môi phấn hồng phát ra tiếng rên rỉ……
Bàn tay to gọn của anh nhanh nhẹn cởi quần của cô, kéo quần jean của cô xuống tới mông, cách qυầи ɭót, anh dùng tay xoa nắn u huyệt của cô.
“Thật ẩm ướt……”
Mật dịch của cô chảy ra, dính ướt lòng bàn tay anh.
Cơ thể của cô rất thành thực, rõ ràng cần sự đụng chạm của anh nhưng……
“Không –” Cô vẫn muốn từ chối, lại không nhịn được mà dính sát vào anh.
“Tại sao lại kháng cự? Anh muốn yêu em……” Đông Phương Bách để cô nâng mông cao hơn, anh ngồi xổm xuống cởi quần jean lẫn qυầи ɭót của cô.
“Không, Tiểu Húc, nó……”
“Xuỵt, nó ngủ rồi.”
“Không được……” Trên đầu môi cô còn đang giãy dụa.
Cho đến khi Đông Phương Bách —
“A, không, trời ạ, không cần, anh không thể như vậy……”
Anh ngồi xổm giữa hai chân cô, hôn cô…… Lưỡi của anh ɭϊếʍƈ hết mật dịch của cô……
“Không, không……”
Anh không cho cô né tránh, cái lưỡi linh hoạt của anh làm cho chân cô nhũn ra.
Trong phòng bếp xuân ý dào dạt, Lạc Đình Đình không nhịn được rên rỉ, lại phải đè nén khoái cảm của mình, cô sợ bị nghe thấy.
“Anh…… Đáng ghét……” Khoái cảm khó nhịn, cô cắn môi dưới, nắm quyền, không nhịn được quát khẽ.
Anh cười khẽ, đứng dậy, yêu thương vuốt tóc cô.
Cậu nhỏ của anh vận sức chờ phát động, thoát khỏi quần, từ sau lưng, đi vào cô.
“A……” Bàn tay to ôm lấy eo nhỏ của cô, anh liên tiếp tiến công, không cho cô có thời gian thở dốc.
Bọn họ kích động làʍ ȶìиɦ trong phòng bếp……
Tình cảm truyền qua cơ thể lẫn nhau, bọn họ chia sẻ cao trào cho nhau.
Tối đó, Đông Phương Bách vẫn không đi, anh ngủ trên giường Lạc Đình Đình, thân mật ôm lấy cô, sau khi về phòng bọn họ lại làm một lần nữa.
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên bụng cô, cằm để chống trên vai cô.
Kết hôn mười năm, anh chưa bao giờ thân mật với cô như thế.
Anh là một người chồng người cha thất bại, điều này không cần hoài nghi.
“Em thật sự rất thất vọng với anh đúng không?” Đông Phương Bách biết cô vẫn chưa ngủ, sám hối bên tai cô.
Lạc Đình Đình nghe thấy anh đột nhiên sám hối, làm cả người cô cương cứng một chút.
Qua một lúc lâu, cô mới không khách sáo mắng: “Không sai, anh là tên khốn kiếp đáng ghét.”
Đông Phương Bách tự biết đuối lý, cũng im lặng để cô mắng.
“Xin lỗi em, Đình Đình.”
Lạc Đình Đình biết anh thật lòng sám hối, nếu không lấy tính cách của anh làm sao có thể cúi đầu nhận sai.
Nước mắt không tiếng động từ hốc mắt chảy xuống……
“Mọi chuyện đã đến nước này, anh xin lỗi thì có tác dụng gì?”
Đông Phương Bách biết cô khóc, tim thắt lại.
“Anh muốn cứu vãn……”
“Không thể nào.” Thái độ của cô cường ngạnh.
Không, anh không tin là trên đời này có chuyện không thể cứu vãn.
“Đã ly hôn rồi, còn cứu vãn cái gì, sớm biết như thế thì lúc trước đừng làm, kết hôn mười năm, anh chưa bao giờ quý trọng hôn nhân của chúng ta, anh dựa vào cái gì mà lại cho rằng tôi sẽ quay đầu, sẽ trở lại bên cạnh anh.”
Đông Phương Bách lặng lẽ thở dài.
“Anh là một tên ngu ngốc, cũng là tên khốn không sai, sau khi mất đi em và Tiểu Húc sau, mới hiểu được tầm quan trọng của hai người.”
Anh thủ thỉ bên tai cô tình trạng mấy ngày qua của anh khi về nhà.
“Trừ giường ngủ trong phòng anh không cảm thấy quen với bất kỳ chỗ nào, dù ở trong phòng khách sạn cao cấp cỡ nào anh cũng không thể ngủ ngon, anh vẫn luôn nghĩ đó là thói quen, chỉ cần về nhà trèo lên giường thì anh có thể ngủ thật ngon, nhưng bây giờ anh mới biết được anh sai rồi, sở dĩ chiếc giường kia có thể làm anh yên tâm, là vì em ngủ bên cạnh anh, sau khi em ra ngoài anh mới dần dần sáng tỏ.”
Sau đó anh thấy cô mặc váy ngắn ở tiệm cà phê, thấy rất nhiều đàn ông có cảm tình với cô liên tiếp bắt chuyện với cô, thấy cô đi ăn đồ nướng với một người đàn ông trẻ tuổi, cười cười nói nói……
Dần dần, anh phát hiện công việc và sự nghiệp không thể nào làm cho anh có cảm giác thỏa mãn và thành tựu trọn vẹn, anh không muốn thừa nhận với bản thân, Lạc Đình Đình rời đi làm cho anh hoảng hốt.
“Đừng nói những lời này với tôi.” Lạc Đình Đình che lỗ tai.
Đông Phương Bách dịu dàng kéo tay cô xuống: “Được, anh không nói, em nói, nói ra hết toàn bộ những uất ức và đau buồn trong mười năm em gả cho anh……”
Lạc Đình Đình đưa lưng về phía anh, lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nói, hay là không nói?
Anh để cho cô nói, thế tại sao cô lại không nói đây? Coi như là phát tiết, phát tiết hết tất cả bất mãn và đau lòng ra.
Vì thế Lạc Đình Đình nói, vừa nói thì không dừng lại —
Cô nói thật nhiều thật nhiều.
Bao gồm khi cô mang thai anh chưa từng cùng cô đến bệnh viện kiểm tr.a thai kỳ, thậm chí khi cô sinh Tiểu Húc anh cũng không tới, bao gồm chuyện cô yêu cầu anh đi tham gia lễ nhập học lần đầu tiên của Tiểu Húc, nhưng anh lại đi công tác ở nước ngoài, bao gồm chuyện thư ký của anh hết lần này đến lần khác nghe điện thoại của anh không cho cô nói chuyện trực tiếp với anh, cô cực kỳ đau lòng và hận.
“Ngôi nhà lớn như vậy, cũng chỉ có giường trong phòng ngủ và thư phòng là anh yêu nhất, nói khó nghe chút, tôi và Tiểu Húc căn bản chỉ là vật trang trí trong nhà, tôi đã nản lòng thoái chí, ở lại đó chi bằng chuyển ra ngoài tự lực cánh sinh, tôi thích ở căn nhà nhỏ ấm áp này còn hơn ngôi nhà mấy trăm triệu mà lạnh lẽo kia.”
Hồi tưởng qua đi, cô không thể kiềm chế khóc nức nở, Đông Phương Bách chỉ có thể im lặng ôm chặt cô.
“Qua mười năm tôi mới phát hiện tôi thật ngốc, cũng chỉ vì năm đó vừa thấy đã yêu anh……” Cô thương anh, mới có thể gả cho anh.
Nhưng tình yêu dành cho anh sau mười năm đã bị chà sạch bóng, hiện tại không còn gì nữa.
“Đình Đình, xin lỗi em…… Em bằng lòng yêu anh một lần nữa không?”
Lạc Đình Đình lắc đầu mãnh liệt.
Đông Phương Bách lại siết chặt cánh tay lần nữa, ôm chặt cô vào lòng.
“Không, đừng vội vàng trả lời anh, lại cho anh một cơ hội nữa, nếu em thấy anh vẫn làm em thất vọng, vậy anh sẽ cút thật xa, từ nay sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của em nữa.”
Đình Đình vẫn muốn lắc đầu.
“Cầu xin em, coi như vì Tiểu Húc, anh biết thỉnh cầu này rất ích kỷ, nhưng anh cầu xin em……”
Kiêu ngạo như Đông Phương Bách mà lại mở miệng cầu xin cô!
Lạc Đình Đình chần chờ.
Cô có nên đồng ý hay không? Đồng ý cho anh trở lại trong sinh mạng của cô……
Cô không quả quyết lắc đầu, cô vậy mà lại chần chờ, mà ý nghĩa của sự chần chờ chính là, cô thật sự muốn chấp nhận thỉnh cầu của anh, tim của cô hơi bị lay động.
Sau đó khi Lạc Đình Đình còn chưa làm rõ suy nghĩ của mình, Đông Phương Bách đã cường thế đi vào cuộc sống mới của cô.
Ba ngày hai bữa anh sẽ chạy tới nhà cô, có đôi khi cô vừa tan việc ở tiệm cà phê thì đã thấy anh đứng chờ ở cửa, bọn họ lại đến trường học đón Tiểu Húc tan học.
Lạc Đình Đình mặc kệ, nhưng cũng không tận lực đuổi anh.
Anh cởi thân phận “tổng giám đốc”, cố gắng hòa hợp cuộc sống bình dân của cô và Tiểu Húc, sự cố gắng của anh, cô đều nhìn thấy.
Dù sao không phải người giàu có tôn quý nào cũng có thể tùy tiện để cho cô và Tiểu Húc sai khiến, anh giống như một ô sin vậy, ha ha.
Anh sẽ lái xe đưa bọn họ đi mua sắm, phụ trách đẩy xe đồ vật và trả tiền, ngẫu nhiên anh còn có thể trốn việc cùng bọn họ đến công viên gần đó ăn cơm dã ngoại, chơi đá banh với Tiểu Húc.
Đó là hình ảnh cô chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Một nhà ba người bọn họ quay quần trên bàn cơm trong một căn nhà nhỏ, cô xuống bếp, mà anh cũng muốn xuống bếp giúp.
‘Giúp’cô khuấy vỏ trứng và trứng vào chung một chỗ, ‘giúp’ cô cắt rau thành nhiều đoạn nhỏ xíu, ‘giúp’ cô cầm hộp muối thành hộp đường, canh gà cô tỉ mỉ chuẩn bị thiếu chút bị hủy.
Cuối cùng cô đành phải đuổi anh khỏi phòng bếp, lấy xoong chảo chỉ vào anh nói: “Anh có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng ở phòng bếp, anh chỉ có thể nghe lệnh em.”
Bộ dáng kiêu ngạo của cô chọc anh cười ha ha.
Anh chưa từng thấy vợ anh như vậy, anh nghi ngờ tại sao lúc trước chỉ biết vùi đầu vào công việc, mà quên mất người vợ tốt đẹp, con trai đáng yêu, gia đình hạnh phúc.
Ăn tối xong, anh sẽ tiếp tục ở lại.
Tắm chung với Tiểu Húc, xem tivi với Lạc Đình Đình làm chút chuyện nhà, hoàn toàn vứt công việc qua một bên.
Sau khi Tiểu Húc ngủ là thời gian tốt đẹp và yêu thích của anh, lúc đầu Lạc Đình Đình vẫn có chút kháng cự anh ở lại qua đêm, nhưng sau đó của tiếng kháng nghị ít dần, tiếng rên rỉ càng lớn…… Ha ha, không, phải nói bọn họ ở trên giường càng ngày càng hoàn mỹ.
Ôm lấy vợ chìm vào giấc ngủ, Đông Phương Bách không khỏi cảm ơn ông trời, đã cho anh cơ hội nhận ra.