Chương 121: Tiến cung
Đổng Minh Dương nhắm mắt lại, phảng phất như trở về mấy năm trước, hắnmột thân phong trần mệt mỏi trở về nhà nhìn thấy một vị huynh trưởnghoàn toàn khác, cùng với tất cả gương mặt xa lạ trong phủ.
”Lúc đó đại ca đã hoàn toàn chưởng quản Đổng gia, thậm chí hắn còn không thèm giấu giếm chuyện cha bị trúng độc, lúc ta ta chỉ cần có một chúthành động không ổn thì lập tức tánh mạng sẽ khó giữ, nhưng khiến ta cốkị hơn cả là tứ hoàng tử, người đứng đầu thao túng hết thảy, đại ca tađã bắt tay với tứ hoàng tử, không phải ta không có có cơ hội để lật đổâm mưu của bọn họ, nhưng nếu như muốn đối kháng với hoàng tử, ta khôngcó nửa phần nắm chắc, vào thời điểm đó ta căn bản không còn lựa chọn nào khác.”
Nuốt nước miếng một cái, phảng phất như đang xua đi tâm tình chua xótlúc đó, Đổng Minh Dương tiếp tục nói: “Ngay từ đầu đại ca và nhị ca cũng không tin tưởng ta, phòng ta vô cùng chặt chẽ, ta phải dùng thời giangần một năm mới có thể tìm hiểu được một chút về độc dược, những năm qua cha cũng nhận thức không ít người, may nắm là trong đó có một người cóthể hỗ trợ ta tìm được giải dược, sau đó thỉnh cầu hắn điều chế thêm một loại độc dược có phản ứng tương tự nhưng không hề ảnh hưởng đến cơ thể, còn lại ta chỉ cần chờ cơ hội tráo đổi với loại độc dược của đại ca,sau đó đem dược đưa cho A Giao, để mỗi ngày hắn bỏ thêm vào nước trà của cha.”
”May mắn ta vẫn vẫn luôn biểu hiện không sai, đại ca cũng dần thả lỏngcảnh giác với ta, để ta có thể tham dự càng nhiều chuyện trọng yếu, sauđó ta có cơ hội nắm giữ dược rất nhiều chứng cứ, khi nghe nói người củaBạch công tử đang đại náo kinh đô, hoàng thượng đã phái Ôn công công điđiều tr.a mọi chuyện, ta liền biết thời cơ đã tới, đem tất cả chứng cứ ta có được toàn bộ giao đến phủ đệ của Bạch công tử, lúc đó ta đã nghĩ sẽkhông còn mạng trở về, cho dù tứ hoàng tử thế nhược, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, nhưng khi người của Bạch công tử biết ta là aisau liền giữ ta lại Bạch phủ, lúc đó ta chỉ nghĩ là bọn họ không tin ta, sau này nghĩ lại mới thấy bọn họ là đang bảo vệ ta, nếu không có ThưTình, Đổng gia chúng ta sợ là sẽ hoàn toàn xóa sổ khỏi kinh đô, hiện tại cho dù thương gân động cốt, so với kết cục kia đã tốt hơn rất nhiều.”
Một hơi liền kể hết khổ sở mấy năm qua. Lão gia tử sao có thể khôngbiết, trong tình huống khó khăn ấy Tam Nhi vừa tìm mọi cách để bảo vệbọn họ, còn phải đồng thời để phòng mọi nơi là đã có bao nhiêu khó khăn.
”Vất vả cho con, con cũng đừng quá tự trách, nếu không có con, cha cũngđã sớm đi gặp liệt tổ liệt tông Đổng gia...” Trên mặt lão gia tử hoàntoàn đạm mạc. “Nếu đã có tội thì một người cũng không thể lưu tình bỏqua, cứ theo như cách Thư Tình xử lý mà an bày mọi chuyện đi, cho dùĐổng gia chỉ còn một mình ngươi cũng cũng đủ rồi.”
”Nhi tử sẽ không lưu tình, tình huống lúc đó sợ là cha và mọi ngườikhông biết, nhưng cho dù có người đã phát giác sự tình không thích hợpcũng coi như không nhìn thấy, một đám người đều chỉ lo cho cái lợi trước mắt, người như vậy, ta không bao giờ thủ hạ lưu tình, chỉ là... cha,người nhà hai phòng của đại ca và nhị ca phải xử lý như thuế nào?”
”Nhưng ai tham dự đều đưa đến quan phủ, mấy đứa nhỏ cũng nên cho đi họcquy củ, mời vài tiên sinh đến dạy bọn nhỏ những gì chúng nên học, khôngcho phép bước ra cửa một bước, nếu như ai không phục, cho bọn họ ra ởriêng.”
Vào thời điểm này nếu như ra ở riêng sẽ không chiếm được nữa phần ưuviệt, chỉ cần người hơi có chút đầu óc đều sẽ không động ý niệm này,Đổng Minh Dương minh bạch ý của phụ thân, “Vâng, nhi tử đã biết.”
”Đừng quản chuyện của Tình nha đầu, trước mắt cứ xử lý tốt chuyện củaĐổng gia, đừng khiến Đổng gia trở thành gánh nặng của con bé, Thư Hàncần phải học nhiều thứ, mẫu thân không còn nhưng có cậu, người Thư Hàncó thể học hỏi chỉ có con, ý của Tình nha đầu chắc cũng là như vậy.”
Đổng Minh Dương giật mình, trong lòng vô cùng chua xót, “Tình Nhi, cũng chỉ mới mười lăm tuổi...”
”Một đứa nhỏ không cha không mẹ, lại còn có một đệ đệ phải chiếu cố,Tình nha đầu không thể không trưởng thành sớm, những thứ khác chúng takhông thể giúp, đồ cưới của Thư Tình cũng nên bận tâm môt chút.” Lão gia tử quay đầu nhìn lão thê, “Việc này nhờ bà.”
”Đương nhiên là phải do ta phụ trách. Năm đó không thể khiến Uyển Như gả đi thật tốt, đồ cưới của Tình Nhi ta chắc chắn không thể qua loa.”
Đề tài từ từ chuyển biến tốt hơn. Bên kia, Trang Thư Tình và Bạch Chiêm đã bắt đầu hướng về phía hoàng cung.
Bạch Chiêm ngay cả xiêm y cũng không đổi, nhưng Trang Thư Tình vẫn kiêntrì chuẩn bị tốt, nàng muốn để lại ấn tượng tốt với công công(*) tươnglai
(*) công công: cha chồng
Xe ngựa tiến vào từ cửa cung, lệnh bài sáng loáng, xe ngựa hiên ngang đi vào trước mặt thị vệ.
Chuyện như vậy hoàn toàn không hợp quy củ, nhưng không người nào dámngăn cản, hơn nữa hoàng thượng cũng đã truyền lời xuống, cho dù có người đang thầm oán nhưng không ai dám bàn tán nửa câu.
Cho đến khi xe ngựa đi xa mới có người nhỏ giọng nói: “Đại hoàng tử vàtứ hoàng tử đang bị cấm túc, vị này từ lúc xuất hiện đã kiêu ngạo cuồngvọng, nhưng hết lần này đến lần khác hoàng thượng lại đều khoan dung,chậc, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh(*).”
(*)đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mệnh khác nhau
Người ta cho dù có kiêu ngạo cuồng vọng cũng không duỗi tay đến nơikhông thể đặt tay đến.” Người bên cạnh không chút khách khí sẵng giọng,“Ngươi nếu muốn bất bình thay hai vị kia, thì đến dưới trướng bọn họ làm trâu làm ngựa, chứ đừng mang bọn họ đi so sánh với công tử.”
”Chu Quân, ngươi nói cái gì, sao ta lại không thể nói lời bất bình?”
Chu Quân cũng không nhìn hắn một cái, nói mấy câu với người đến thay casau đó liền xoay người rời đi, gia nhập cấm vệ quân ba năm, hắn đã sớmxem hiểu rất nhiều chuyện, đừng nói Bạch công tử không đem vị trí kiađặt trong mắt, nếu như công tử thực muốn chỗ ngồi đó, đám người kia ngay cả chỗ đứng cũng không còn chứ đừng mơ đến chuyện nghĩ cách thiết kếcông tử, trong triều không biết bao nhiêu người toàn lực ủng hộ công tử, dù sao thì một người có bản lĩnh để cuồng vọng còn hơn nhiều so với kẻkhông có chút gì ngoài mang quyền lực đi dọa người.
Bên trong xe ngựa, Bạch Chiêm hoàn toàn không biết chính mình là nguyênnhân châm ngòi cho xung đột giữa hai người, vừa vào hoàng cung hắn liềnbắt đầu nôn nóng.
”Khó ngửi muốn ch.ết.”
Trang Thư Tình ngửi ngửi mấy lần, cũng không ngửi thấy mùi gì.
Thật là có mùi, hay là do tâm lý nàng nhìn liền hiểu, Bạch Chiêm hắn thật sự không thích nơi tôn quý nhất thiên hạ này.
Vươn tay nắm lấy tay của hắn, Trang Thư Tình nhẹ giọng trấn an, “Ăn cômxong chúng ta liền đi, lúc đi chàng nói với hoàng thượng, về sau chỉ cần chàng ở kinh đô, mỗi ngày đều hoan nghênh hoàng thượng đến Bạch phủcùng nhau ăn cơm, ở đó ít quy củ, ta nghĩ hoàng thượng khẳng định cũngnguyện ý đi, người gọi chàng vào cung cũng chỉ vì muốn thân cận vớichàng, muốn mọi người biết được địa vị của chàng trong lòng của ngài,đây chính là sự bảo hộ của một vị phụ thân dành cho con trai của hắn,cho dù chàng không cần loại bảo hộ này, nhưng đây dù sao cũng là tâm ýcủa phụ thân chàng, chàng chỉ cần nhận là được rồi, chàng ngẫm lại coitrong cung hoàng thượng có bao nhiêu nhi nữ, nhưng ngài lại đối xử bấtđồng với chàng, không phải bởi vì thiên vị chàng hay sao? Chàng thườngkhông có ở kinh đô, quanh năm suốt tháng cũng chỉ gặp chàng mấy lần, lần này vào cung, để hoàng thượng cao hứng một lần, có được không?”
Ôn Đức phụng mệnh đến đón người, vừa lúc nghe được vài câu này, hảo cảmcủa hắn với Trang Thư Tình lập tức tăng lên rất nhiều, lời nói cho dùvẫn còn khách khí, nhưng lại hơn một phần thân cận, “Công tử, Trang tiểu thư, đến.”
Bạch Chiêm quả thực được trấn an, nếu như nói một nửa nguyên nhân là lời của Thư Tình, vậy nữa kia chính là vì Thư Tình chủ động nắm tay hắn.
Vì vậy lúc ra khỏi xe ngựa, biểu tình của Bạch Chiêm thâm chí còn mang theo một tia cao hứng.
Tỳ nữ và thái giám trong cung đều vô thanh vô tức toàn bộ quỳ xuống.
Hoàng cung chính là nơi như vậy, tâm hoàng thượng thiên hướng về ai,nhân tâm lập tức cũng toàn hướng về nơi đó, Bạch công tử lại còn làngười hoàng thượng sủng ái nhất, nên bọn họ cũng rất quy củ hành lễkhông để có bất cứ thứ gì sai sót.
Được Bạch Chiêm đỡ xuống, Trang Thư Tình nhàn nhạt mỉm cười nhìn Ôn Đức, không có biện pháp, đối với lão nhân nàng đều khoan dung rất nhiều,huống chi trong lòng nàng cũng biết, giao hảo tốt với tổng quản đại nhân bên người hoàng thượng đối với nàng trăm lợi chứ không hại.
”Công tử, Trang tiểu thư, mời, bên này.”
Bạch Chiêm liếc nhìn Ôn Đức một cái liền quay đi.
Nghĩ tới lời vừa rồi của Thư Tình, trong lòng hắn liền có chút ê ẩm,hoàng cung không phải nơi tốt gì, mỗi ngày phụ thân đều ở đây, hết đềphòng cái này lại đề phòng cái kia, còn có rất nhiều chuyện không cử lýxong, hắn ngày qua ngày đều tự tại tiêu dao, bên cạnh còn có Thư Tìnhmỗi ngày đều có thể nhìn thấy, so với phụ thân hạnh phúc hơn rất nhiều,hắn hẳn là nên đối tốt với phụ thân một chút.
Vì vậy lúc tiến vào Thánh Tâm điện, thái độ của Bạch Chiêm khiến hoàngđế nhất thời có chút không thích ứng được, phản ứng cũng chậm nữ nhịp.
Vẫn là Ôn Đức ghé vào tai hắn nói vài câu hắn mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cái gì gọi là hiền thê, đây không phải ví dụ trước mắt hắn sao, ấn tượng của hoàng đế đối với Trang Thư Tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Hành y chữa bệnh, trị được cá nhân, thẳng tay quyết đoán, muốn thủ đoạncó thủ đoạn, muốn tài năng có tài năng, nữ tử như vậy mới đúng là condâu của hắn!
”Dân nữ tham kiến hoàng thượng.”
”Mau đứng lên, mau đứng lên, tương lai dù sao cũng là thê tử của ChiêmNhi, đều là người nhà, không cần câu thúc, mau ngồi nói chuyện.” Hoàngđế vừa cười vừa để Ôn Đức đến nâng người dậy, nhưng mà Ôn Đức chưa tớigần, Bạch Chiêm đã vững vàng kéo người lên.
”Ôn Đức, ngươi đi ngự thiện phòng phân phó, nói bọn họ xử lý thỏa đáng xong liền đưa đồ ăn tới.”
”Thần tuân chỉ.”
Thấy ánh mắt Trang Thư Tình hiện vẻ tò mò, hoàng đế chũ động giải thích: “Hoàng cung quy củ nhiều, chờ đồ ăn đưa lên chỉ còn chút nóng, ta ănvài năm đã quen, nhưng tiểu tử này ăn một ngụm liền không ăn miếng thứhai vì vậy cũng chỉ có thể theo ý hắn.”
Là ta, không phải trẫm, trong lòng Trang Thư Tình càng thêm thoải mái,trong hoàng cung thiếu nhất chính là nhân tình, cho nên hắn mới khôngđặt mình vào vị trí hoàng đế, chỉ có thể là một vị phụ thân bình thườnghắn mới có thể để ý Bạch Chiêm như vậy, không phải hoàng thượng đối vớihoàng nhi, mà là phụ thân đối với nhi tử.
Tay giấu bên dưới âm nhéo nhéo Bạch Chiêm mấy cái
Bạch Chiêm nghĩ nghĩ ngầm hiểu, “Khi con ở kinh đô luôn hoan nghênh ngài đến phủ ăn cơm, hương vị so với hoàng cung tốt hơn nhiều.”
Hoàng đế không nghĩ tới nhi tử vẫn luôn đối với hắn lạnh nhạt nay lạiđưa ra đề nghị này, chậm nữa nhịp hắn mới vội vàng gật đầu, “Tốt, tốt,một lời đã định.”
Lời đối thoại có chút quỷ dị, hơn nữa mắt thấy cũng không tiếp tục đượcnữa, Trang Thư Tình đành phải mỡ miệng, “Hoàng thượng, dân nữ muốn hỏi,tình hình bệnh dịch ngài có an bày gì không?”
Nói đến chính sự, hoàng đế lập tức khôi phục bộ dạng cơ trí, “Lúc trướctính để ngươi ở kinh trù tình việc này, nhưng tình huống trước mắt quảthật không tốt, ngự y đã phái đi không ít, nhưng số người trở về có hơnphân nửa là bị truyền nhiễm bệnh này, bệnh tình hiện không thể không chế được, sợ là chỉ có thể nhờ ngươi.”
”Tất cả đều làm theo phương pháp của ta?”
”Ta đã yêu cầu bọn họ làm theo lời ngươi, nhưng người không ở dưới mímắt, cụ thể làm như thế nào ta cũng không rõ ràng.” Ở trước mặt BạchChiêm, hoàng đế không che dấu chính mình vô lực, “Ta chỉ có thể nhìnnhững gì bọn họ trình lên xử lý, tốt hay không cũng không biết là tráchnhiệm của ai để truy cứu, cũng chỉ có thể xét từ tấu chương mà đưa rachỉ thị, cho dù là ta cũng không tin tưởng hoàn toàn những thứ được ghitrong tấu chương là thật, nhưng một mình ta thì không thể quản lý được ở xa, chỉ đành như vậy.”