Chương 124: Nam đài phủ
Nam đài phủ liền nhau với Hội Nguyên Phủ, bên dưới có bốn quận hai mươi ba huyện, địa bàn trong sáu phủ không phải là lớn nhất, nhưng cũng lớn hơn Hội Nguyên Phủ một chút.
Nguyên nhân do địa vực, nên nơi này vẫn xem như phì nhiêu, địa phương tốt như vậy, người muốn chiếm tất nhiên cũng rất nhiều.
Chủ phủ Trần Hữu là người của đại hoàng tử, cách đây không lấu đã bị áp giải về kinh, còn lại chưởng binh Lương Chính Triều là người của tứ hoàng tử, nếu không có câu nói kia của Bạch Chiêm, hoàng đế tạm thời sẽ không động đến hắn.
Trước khi đi, Trang Thư Tình khéo léo từ chối an bày của hoàng thượng, chỉ muốn hắn hai thứ.
Thứ nhất là quyền xử lý gia sản của Trần Hữu.
Tuy tình hình dịch bệnh lúc này không có khả năng triều đình không cung cấp trợ giúp lương thực, nhưng nàng biết, số lượng thực sự đến tay người dân cũng chẳng thừa lại bao nhiêu.
Nhưng muốn chữa bệnh phải cần dược liệu, còn có nhiều thứ khác như rượu để xử lý những nơi bị dịch, không có người nào nguyện ý đưa không.
Trần Hữu làm chủ phủ Nam Đài phủ nhiều năm, từ chỗ của Bạch Chiêm nàng cũng biết được hắn không phải là thanh quan gì, nên cũng không có ý định bỏ gần tìm xa, thay vì chờ người khác tìm khe hở để bòn rút của dân, không bằng trực tiếp lấy gia sản của Trần Hữu, không thể để đám quan lớn nhỏ tại Nam Đài Phủ chiếm được tiện nghi.
Nếu vẫn không đủ, Bạch Chiêm khẳng định sẽ có biện pháp
Về phần cái thứ hai, chính là quyền tạm thời chỉ huy Nam Đài Phủ, cho dù là quan viên hay đại gia thế tộc, trước tình hình bệnh dịch hiện tại đều phải nghe nàng điều khiển.
Những nơi khác dù có loạn như thế nào nàng cũng không xen vào, nhưng bây giờ nàng tiếp quản Nam Đài Phủ, vậy người ở Nam Đài Phủ phải nghe hiệu lệnh của nàng chứ không được đưa ra bất kỳ lệnh riêng nào, cho dù muốn âm thầm hành động riêng thì cũng phải xem bản lĩnh của bọn họ, ai có khả năng thì cứ đến, những nơi khác nàng không biết, nhưng có nàng ở đây, nằm mơ mới có chuyện tốt như vậy.
Nàng không muốn lo lắng phải phòng trên tránh dưới. Dứt khoát liền cầm lấy thánh chỉ, không cho bọn họ cơ hội động tay động chân.
Hoàng thượng cũng không hề do dự, hơn nữa còn chủ động tặng cho nàng một tấm kim bài.
Một mặt của kim bài có hình một con rồng đang giơ móng vuốt. Một mặt còn lại chỉ ghi bốn chữ, thấy vật như thấy trẫm, Trang Thư Tình thấy tấm kim bào này có chút quen mắt nhưng cũng không có tiếp tục nghĩ nhiều.
Mặt khác, vào ngày bọn họ xuất phát hoàng thượng còn hạ ý chỉ đó ngay buổi lâm triều, cho nên, nàng làm việc ở Nam Đài Phủ cũng là danh chính ngôn thuận.
”Bạch Chiêm... Chỉ Cố, về sau ta gọi chàng Chỉ Cố đi.”
Bạch Chiêm lập tức gật đầu, hắn đã sớm muốn nàng gọi như vậy, chỉ là thấy Thư Tình gọi tên của hắn thuận miệng như vậy nên cho rằng nàng muốn gọi hắn là Bạch Chiêm.
Trang Thư Tình cười cười, nắm lấy tay hắn lắc lắc, “Sau khi đưa ta đến phủ của Trần Hữu chàng đi gặp Lương Chính Triệu đi, chỉ cần có binh quyền trong tay, về sau làm việc sẽ càng thuận tiện.
”Không đi, để Tam Tử đến lấy là được.”
Để cấp dưới đi lấy binh phủ có thể sao? Như vậy có giống trò đùa không?
Trang Thư Tình vội hỏi: “Có phải có chút không ổn hay không?”
”Không sao, ta còn ước gì hắn cầm luôn, chứ đừng đưa nó cho ta.” Bạch Chiêm hừ hừ nói chuyện. Vô cùng mất hứng.
Trang Thư Tình không biết là hắn đang an ủi nàng hay đang làm nũng.
Việc này đến tay ai cũng là chuyện vui lớn, cho dù là hoàng tử nào cũng đều ước gì có thể mau chóng nắm được binh quyền trong tay, cố tình rơi vào tay hắn lại bị hắn ghét bỏ, hận không thể ném ra xa. Cũng khó trách ngày đó hoàng thượng ra đến cổng chính mới ném lại một câu "Binh quyền của Nam Đài Phủ do ngươi tiếp quản" sau liền lập tức bỏ chạy.
Không ai hiểu con bằng cha, hiển nhiên hoàng đế bệ hạ cũng khẳng định là biết hắn sẽ ghét bỏ.
”Chờ chuyện tình ở nơi này bình ổn chúng ta liền lập tức trở về, đến lúc đó ai muốn tiếp nhận chúng ta cũng không quản.” Trang Thư Tình nhẹ nhàng nói, về phần có phải sẽ khiến những người khác cảm thấy bất mãn hay không nàng thật không hề lo lắng, đến kinh đô lần này cũng đã sớm dự tính, tuy rằng không phải đi áp đầu người ta nhưng cũng không làm việc nương tay, mấy việc công lại cũng chỉ vỏn vẹn trong ba ngày, nhưng uy danh của Bạch công tử cũng khiến nàng kiến thức được một phen.
Ở hoàng thành cũng dám kiêu ngạo như vậy, Nam Đài phủ thực không tính là cái gì.
Xe ngựa chậm lại.
Trang Thư Tình vén mành lên ghé mắt ra ngoài nhìn: “Đến thành.”
Bệnh dịch rõ ràng đã nghiêm trọng đến mức này nhưng thành vẫn mở lớn cửa, mọi người có thể tự do ra vào như thường.
Làm như vậy bệnh dịch còn không truyền nhanh ra ngoài mới là chuyện là.
”Trần Nguyên, nói mọi người chú ý một chút, không được tiếp xúc với bất kì người nào.”
”Trang tiểu thư yên tâm.”
Khoảng giờ này người ra vào thành không nhiều, đứng nhìn cũng không được gì, mọi người lập tức tiến vào thành, đi vào Trang Thư Tình mới biết được tình hướng ở đây nghiêm trọng tới mức độ nào, quét mắt toàn thành, mười người tình hết năm người bị nhiễm bệnh nghiêm trọng, bốn người bị nhẹ, một người thì nhìn như hoàn hảo nhưng theo nàng thấy cũng đã phát bệnh khoảng hai ngày.
”Đi chủ phủ trước, ta muốn nhìn mấy vị ngự y kia!”
Trần Nguyên thấy không tử không có ngăn lại, tiến lên gọi tới một người bình thường hỏi một chút, đoàn người lập tức chuyển hướng đến chủ phủ.
Nói bốn vị ngự y sau khi đến đây không làm việc gì thì cũng oan uổng cho bọn họ,tình hình bệnh dịch thì ai đều muốn chữa khỏi, cơ hội lập công vô cùng tốt ở ngay trước mắt, bọn họ tất nhiên là động tâm.
Chỉ là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ là kẻ chịu tai ương, còn chưa đợi bọn họ làm chuyện gì thì người đã bị bệnh đến không thể trở tay kịp.
Bọn họ cũng cảm thấy oan.
Cho đến khi nhìn thấy mọi người vây quanh một nữ tử trẻ tuổi tiến vào, bọn họ lập tức liền đoán được thân phận của nàng, nhìn thấy nam nhân bên người nàng, cơ hồ như nhìn thấy cứu tinh.
Lời nói trào phúng của nàng đã đưa đến đầu lưỡi, nhưng nhìn ánh mắt của bốn người bọn họ vẫn không thể phun ra một chữ.
Bốn người lập tức quỳ gối trước Bạch Chiêm, “Tham kiến công tử.”
Bạch Chiêm cũng không thèm nhìn bọn hắn, nắm tay Trang Thư Tình đi đến vị trí chính chủ ngồi xuống, ánh mắt tức giận nhưng không nói lời nào.
Trang Thư Tình nhìn khí sắc bốn người bọn họ, từ khi vào cửa thì mùi rượu đã vờn quanh chóp mũi, lập tức liền hiểu rõ, “Đã chuẩn bị tốt?”
Lần này đến đây có hai vị ngự y được điều đi theo Trang Thư Tình, một người tên Lã Á Quân, một người tên Gừng Họa, từ ngày kia bọn họ đủ biết Bạch công tử có bao nhiêu che trở Trang đại phu, sợ bốn người kia sẽ nói lời khó nghe chọc tới Bạch công tử nên bọn họ vội vàng mở miệng giới thiệu: “Đây là Trang đại phu, hoàng thượng đã phân phó, chúng ta phải nghe theo sự sắp đặt của Trang đại phu.”
”Chúng ta đã sớm biết.” Vị lớn tuổi nhất trong bốn người cười khổ mở miệng, “tại hạ Trình Quân, ba vị này là Chu Tề, Trương Thành, Lưu Tập Trọng, Trang đại phu muốn làm thế nào chỉ cần phân phó là được.”
Trang Thư Tình cười nói: “Dễ nói chuyện như vậy, nhìn bộ dáng cũng biết mọi người đã nhận được không ít khổ.”
Trên mặt bốn người đều thể hiện rõ ràng, nếu không phải đã chịu khổ ở đây, đổi lại là lúc trước, bọn họ tuyệt sẽ không ngoan ngoãn để một con nhóc sai sử như vậy
Một đám người đều có bộ dạng thành thật, Trang Thư Tình cũng không thể làm khó bọn họ thêm, chỉ đành gõ bàn nói: “Đều đứng lên nói chuyện đi.”
Bạch Chiêm vẫn như trước, không nói một lời.
Mấy người đứng dậy, trong lòng càng tức giận.
”Như thế nào lại thành ra tình huống như thế này, các người là đại phu, cho dù muốn dành quyền cũng không thể liên lụy đến lợi ích chung, chỉ có nhanh chóng chữa khỏi bệnh mới là chính sự, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không dám làm khó dễ các ngươi, tại sao phải đắn đo?”
Nhớ tới những chuyện đã qua, trên mặt Trình Quân hiện lên oán giận, “Bốn người chúng ta phụng mệnh đến Nam Đài Phủ, một lòng cũng muốn chữa bệnh để có thể không nhục mệnh hoàng thượng giao phó, nhưng tình hướng ở Nam Đài Phủ hoàn toàn không giống như những gì chúng ta được biết, chẳng những tình huống ở quan doanh xấu đến cực điểm mà ngay cả dân chúng trong thành cũng có rất nhiều người đã bị truyền nhiễm, chúng ta cầu kiến Trần chủ phủ, Trần chủ phủ lại nói chúng ta đi tìm Lương tướng quân, khi đó chúng ta hoàn toàn không biết Lương tướng quân cũng đã bị lây bệnh, chỉ thắc mắc tại sao khi đó tướng quân phủ lại có ít người như vậy, Lương tướng quân không chịu gặp chúng ta, chỉ để chúng ta ở lại trong phủ, ngày sau đó bốn người chúng ta liên tục phát bệnh, khí đó chúng ta mới biết được bọn họ căn bản đã thông đồng với nhau, vì muốn nắm được nhược điểm của chúng ta, không để chúng ta báo cáo lại tình hình thực tế.”
”Cho nên các ngươi mới đán đo không chịu làm việc?”
Bốn ngưởi đều cười khổ không thôi, Lưu Tập Trọng nói: “Nếu chỉ có Lương tướng quân và Trần chủ phủ thì chúng ta không sợ, nhưng chuyện này còn có liên quan đến hai vị hoàng tử, mệnh của chúng tôi thì không coi là cái gì, nhưng sau lưng là còn cả một gia tộc, lúc đó hai vị hoàng tử vẫn còn chưa bị tước quyền, nếu lúc đó ai trong số chúng ta dám xuất đầu, hậu quả sau đó chắc chắn không cần phải suy nghĩ, đó hoàn toàn chỉ là lấy trứng chọi đá.”
Nói đi nói lại, thì cũng chỉ vì người đứng sau giật dây mọi chuyện là hoàng tử, tam thúc cũng vì như thế cho nên mới ẩn nhẫn mấy năm, ngự y cũng vì như thế nên không thể không cam chịu uy hϊế͙p͙.
Ngươi là hoàng tử thì ngươi có đặc quyền, cho dù làm chuyện thương thiên hại lý, giết ch.ết không biết bao nhiêu người thì bất quá khi chuyện vỡ lở ngươi cũng chỉ bị nhốt trong phủ, nhưng vẫn được ăn ngon uống tốt.
Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân, hừ, cũng chỉ là một câu nói, vĩnh viễn cũng không thành sự thật.
Cảm thấy tức giận khó nén, Trang Thư Tình nhìn Bạch Chiêm liền không vừa mắt, hừ, hắn cũng là hoàng tử, lại còn là người cuồng vọng nhất!
Bạch Chiêm trợn mắt, ngốc lăng nhìn qua, Trang Thư Tình trong lúc nhất thời cũng không nói gì.
”Mất hứng sao?”
Trang Thư Tình hậm hực nói ra, “Các người được làm hoàng tử công chúa đúng là được đầu thai rất tốt, hại người khác ch.ết trăm ngàn lần cũng không đến lượt các ngươi chịu phạt, quả thực ra bất công.”
Tát cả ngự y đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Trang Thư Tình, nàng không sợ lời này đến tai hoàng thượng sao, không sợ sẽ bị ban cho cái ch.ết? Có phải quá mức cuồng vọng không biết sợ hay không?
Bạch Chiêm hừ một tiếng, lời nói ra càng lưu lại thật sâu trong trí nhớ mọi người ở đây, “Phụ thân làm người quá mức khoan dung thiếu quyết đoán, bọn hắn cũng là do bị người dung túng mà thành, nếu đổi lại là ta, hừ.”
Muốn nói là dung túng, ngươi mới là người được dung túng nhiều nhất, Trang Thư Tình không thèm nói ra sự thật này, “Ta hiện chỉ muốn biết, đám người các ngươi hẳn là đều dựa theo phương pháp của ta để chữa bệnh, cho dù không hoàn toàn tốt lên nhưng hẳn cũng không đến mức quá nghiêm trọng như hiện tại, nhưng tình huống bây giờ còn vượt xa so với đoán trước của ta, đây là vì sao?”
”A, bởi vì đến lúc này đại hoàng tử và tứ hoàng tử hai bên còn đang tranh đấu, không ai nhường ai, ai cũng đều muốn thừa cơ hội này để kéo đối phương xuống nước, lại không muốn mình bị chịu thiệt nên ép chúng ta đem phương pháp của Trang đại phu đưa cho bọn họ, nói chúng ta không cần động tay vào, chúng ta cũng không biết phải làm sao, đến cửa quân doanh căn bản chúng ta còn chưa vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình ngày càng hỏng bét.”
Thật đúng là một lũ phá hoại, Trang Thư Tình thầm mắng một câu, đứng dậy nói: “Không thể tiếp tục trì hoãn, mau đến chủ phủ, Bạch... Chỉ Cố, chàng để Tam Tử đi tiếp quản binh quyền, chỗ của Lương Chính Triệu, Trình ngự y, tình huống của Lương tướng quân như thế nào? Có tốt không?”
”Vẫn không tốt lắm.”
Trang Thư Tình nhíu mày, nếu nói chuyện này không có bút tích của bốn người bọn họ, nàng không tin, tuy rằng bệnh này có khả năng lây nhiễm lại nhưng chỉ cần chú ý tốt, cũng không khó tốt lên lâu như vậy.
Trình Quân làm như không cảm giác được, chắp tay vái chào, “Chờ hạ quan thu thập mấy thứ một lát liền lập tức cùng Trang đại phu đến chủ phủ.”
”Mau chóng để hắn đi chuẩn bị tốt, không thể mang theo mầm bệnh tiến vào kinh đô.”
”Tại hạ đã biết.”