Chương 2
Không thể xuất thanh Mộ Dung Quyết chỉ có thể trừng mắt Hướng TiểuTứnhìn nhất cử nhất động của nàng,nghĩ thử nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng nàng giạng chân trên người hắn,nơi tư mật dính tại nơi nóngbỏng của hắn,mùi thơm nhàn nhạt từ trên người nàng tỏa ra làm hắn khôngthể tập trung tinh thần.
Không thể tự chủ,một ngọn lửa nóng hừng hực không đáng có dưới bụng dâng lên.
Hắn phát hiện không khỏi vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy kỳ lạ.Đáng ch.ết! Hắn sao lại có phản ứng với nữ nhân này?
Không phát giác Mộ Dung Quyết không thoải mái,Hướng Tiểu Tứ từ từ épxuống thân thể,bàn tay nhỏ bé bò lên lồng ngực hắn,mặt nhỏ từ từ nhíchtới gần hắn.
Nàng cử động,cơ thể hai người áp sát vào làm Mộ Dung Quyết khó chịu.
Nếu như có thể hắn nhất định sẽ đẩy nàng ra nhưng hắn lại không thểdi chuyển,không thể xuất thanh,chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn khó chịudưới bụng.
Không được! Hắn không thể có phản ứng với nàng! Đối với cô gái nhưHướng Tiểu Tứ hắn sỡ hãi né còn không kịp,sao lại có ham muốn với côchứ?
“Nếu như ta lột trần đệ ra rồi đẩy ra bên ngoài,đợi đến sáng hôm saucó người trông thấy,lúc đó đệ thế nào ta?” Chớp chớp mắt,nàng nhẹ giọngnói.
Nàng…… dám!
Hắn cố gắng trừng to mắt uy hϊế͙p͙ nàng,tốt nhất không nên làm như thế.
“Đừng trừng ta nửa! Đệ nhìn ta như vậy ta sợ đó.” Vỗ ngực mộtcái,Hướng Tiểu Tứ giận giữ nhìn sang Mộ Dung Quyết “Người ta chẳng quanói giỡn thôi! Làm sao làm thật nha?”
Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Dùng ánh mắt hỏi thăm nàng.
“Ta muốn gì sao. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ suy nghĩ mồi hồi lâu,liếchắn một cái mới cười ngọt ngào,nhẹ nhàng thổi hơi bên tai hắn.
“Ta muốn đệ. . . . . . cho ta một đứa bé!” Thanh âm mềm mại như đang nói điều gì rất thú vị.
Cái… cái gì? ! Mộ Dung Quyết giật mình,hoài nghi không phải hắn nghe nhầm chứ.
Nàng điên rồi sao? Hắn trong lòng điên cuồng gào thét.
Nhìn ra suy nghĩ của hắn,Hướng Tiểu Tứ chu môi.”Ta không bị điên! Tathật lòng mà.” Đúng nha! Nàng thật lòng nàng muốn không chỉ con của hắnmà còn muốn người của hắn.
Thấy khuôn mặt nàng thật tình,gương mặt anh tuấn không dám tin.
Nữ nhân này điên rồi? Có thể thản nhiên nói ra lời kinh người đó,nữ nhân bình thường sẽ không nói thế?
Nhìn hắn vẻ mặt kích động nhưng lại không thể mở miếng,Hướng Tiểu Tứ suy nghĩ một chút,búng tay giúp hắn có thể nói chuyện.
Phát hiện mình có thể nói chuyện,Mộ Dung Quyết không chút nghĩ ngợiliền hét lên.”Hướng Tiểu Tứ,nàng điên rồi!Đang nói lời quỷ quái gì đấy?Muốn con sao không đi lập gia đình đi?”
“Nhưng ta không muốn lập gia đình !” Đúng vậy,trừ hắn ra nàng khôngmuốn gả cho ai khác.”Ta chỉ muốn con những thứ khác ta đều không muốn.”
Hừ hừ! Trước phải để hắn trở thành người của nàng còn tim hắn nàng sẽ từ từ đoạt lấy.
“Nàng gì vậy hả?” Chỉ cần con không muốn lập gia đình?”Đây là quỷquái gì nửa,chưa lập gia đình mà sinh con rất nghiêm trọng,nàng có biếthay không?”
“Vậy thì thế nào?” Hướng Tiểu Tứ không nghĩ nhiều”Ta muốn sao thì làm vậy còn người khác nhìn sao ta không quan tâm.”
Nàng luôn luôn tùy hứng mặc kệ người khác suy nghĩ thế nào.
“Nàng . . . . .” Mộ Dung Quyết tức đến không nói được,sớm biết suynghĩ của nữ nhân này khác với các cô gái bình thường nhưng không nghĩđáng sợ đến trình độ này.
“Quyết!Cho ta con đi,có được không?” Nhìn hắn giọng nói dịu ngoan,ngón tay thon dài vuốt nhẹ mặt của hắn.
“Không! Ta sẽ không làm bậy cùng nàng!” Mộ Dung Quyết lên tiếng từ chối,hắn sẽ không theo nàng làm càn!
Thấy hắn từ chối nhanh chóng,đôi mắt đẹp nheo lại.”Thật không cho?”
“Đúng! Không cho!” Hắn ch.ết cũng không muốn!
“Được rồi! Ta đây sẽ tìm nam nhân khác !” Chu môi nàng uy hϊế͙p͙ hắn.
“Nàng nói cái gì? !” Không nghĩ nàng sẽ nói lời này,Mộ Dung Quyết không thể tin nhìn nàng.
“Dù sao không phải chỉ có đệ mới có thể làm ta mang thai,nam nhân khác cũng có thể.” Khẽ hừ một tiếng,nàng kiêu ngạo nhìn hắn.
“Hướng Tiểu Tứ! Nàng làm càn đủ chưa?” Mộ Dung Quyết không chịuđược,nghĩ đến nàng bị nam nhân khác đụng chạm,lông mày tự động nhíulại.Loại cảm xúc này làm hắn chán ghét!
“Nàng dám đi tìm nam nhân khác thử một lần xem!” Không chút nghĩ ngợi bật ra câu uy hϊế͙p͙.
Hắn phản ứng làm nàng bật cười,biết hắn không muốn nàng đi tìm nam nhân khác làm nàng rất vui.
Đầu gỗ khờ khạo cũng biết quan tâm nàng nha.
“Vậy đệ đồng ý với ta sao! Dù sao. . . . . . đệ không phải không cóphản ứng với ta.” Đang nói nàng khẽ vặn vẹo vòng eo,để chỗ kín lê nhẹlên nóng bỏng của hắn.
“Hướng Tiểu Tứ,đừng động!” Mộ Dung Quyết cắn răng gầm nhẹ,lại khốngchế không được nóng bỏng sưng to chặt chẽ chống lên chỗ kín của nàng.
Nữ nhân đáng ch.ết!Chuyện trêu chọc nam nhân nàng cũng dám làm?
” Đệ muốn ta,đúng không?” Đang nói bàn tay nhỏ bé từ từ dời xuống đi tới dưới bụng hắn,cách y phục vuốt nhẹ lên lửa nóng.
Mộ Dung Quyết thở hốc vì kinh ngạc,nóng bỏng bị nàng chạm vào trở nên khổng lồ hơn.
“Dừng tay!” Hắn khàn khàn gầm nhẹ,khuôn mặt anh tuấn bởi vì dục hỏa mà đỏ ửng,mồ hôi trên trán cũng đua nhau chảy xuống.
“Không nên kháng cự ta,ta biết đệ muốn .” Nàng nhẹ nhàng phun hơinóng vào tai hắn,đầu lưỡi khéo léo ɭϊếʍƈ lấy vành tai hắn hơn nữa thongthả ʍút̼ nhẹ rồi ngậm lấy..
Lần đầu tiên dụ dỗ người khác,tim cô đang đập thình thịch,cảm giác ethẹn khiến cả người nàng mềm nhũn nhưng mặt nhỏ vẫn treo cười,không đểhắn nhìn ra nàng đang khẩn trương.
“Ngô. . . . . .” Nàng hấp dẫn làm cả người hắn kéo căng nhưng làn da nhạy cảm cảm nhận được nàng trêu chọc.
Ngay khi đầu lưỡi nóng ướt ʍút̼ lấy vành tai hắn,ɭϊếʍƈ qua mỗi một nơibên trong rồi thong thả dời xuống,hôn lên mặt hắn,cuối cùng đi tới cánhmôi thật mỏng.
Đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn,đầu lưỡi trơn mịn nhẹ nhàng miêu tảmôi hắn,để môi hắn thấm hương vị ngọt ngào của nàng,rồi mới ngậm môidưới nhẹ nhàng ʍút̼.
Mộ Dung Quyết cắn răng chống cự Hướng Tiểu Tứ hấp dẫn,tự ái nam nhân khiến hắn không khuất phục.
Nhưng môi nàng thơm quá lại ngọt nửa,thân thể yêu kiều áp sát lấyhắn,thổi đến mùi thơm ngát mê người,lý trí của hắn dần dần mê đắm khôngthể khắc chế.
Gầm lên một tiếng,hắn không nhịn được ngậm đầu lưỡi khéo léo,cuồng dã quấn ʍút̼ lấy,lưỡi linh hoạt theo đó thăm dò vào trong khoang miệng thơm ngát,lật quấy mùi thơm tinh khiết trong miệng nàng.
Hắn phản ứng làm nàng thở gấp,đầu lưỡi bị hắn ʍút̼ chặt,lưỡi cùnglưỡi nộp quấn ʍút̼ ra nước miếng ẩm ướt nhuộm đẫm đôi môi hai người.
“Đáng ch.ết!” Sau khi hoàn hồn,Mộ Dung Quyết phát hiện mình đang làm gì.
Hắn vội vã rời khỏi cánh môi mềm mại nhưng mới rời khỏi trong lònglại không nhịn được rên rĩ,lần đầu tiên phát hiện nữ nhân đáng ch.ết này lại có bản lãnh mê hoặc hắn.
Hướng Tiểu Tứ thở dồn dập,đôi mắt ngấn nước phủ đầy sương mù nhìnhắn,vươn lưỡi ɭϊếʍƈ qua cánh môi sưng vù,nếm mùi vị thuộc về hắn.
Nhìn cô vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ cánh môi dụ dỗ,hắn nhỏ giọng nguyền rủanhắm lại mắt không muốn nhìn tiếp,không ngờ khi nhắm mắt lại trong đầulại hiện lên ngọt ngào thuộc về cô.
Đáng ch.ết!
Nhìn thấy hắn bực bội,Hướng Tiểu Tứ khóe môi nhếch tia đắc ý.
“Được rồi! Hôm nay tạm thời tha cho đệ.” Không nên ép quá nhanh tránh mất công trắng,vậy cũng không tốt.
Hơn nữa thức ăn ngon phải từ từ thưởng thức mới niếm được mùi vị tuyệt mỹ nhất.
Lời nàng làm hắn mở hé mắt cho rằng nàng bỏ đi suy nghĩ đáng sợkia,trong lòng không khỏi thở dài một hơi nhưng lại có cảm giác quái dị.
Hắn nói không ra được bực bội khó chịu giống như . . . . . thất vọng?
Ha! Hắn thất vọng gì chứ! Hắn ở trong lòng thấp giọng nguyền rủa cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều.
“Bất quá đệ đừng cho rằng ta bỏ qua.” Hừ! Nàng Hướng Tiểu Tứ không phải dạng người dễ dàng buông tha đồ mình thích.
Ý gì đây?
Mộ Dung Quyết ngước mắt đang muốn hỏi thăm,nàng lại đột nhiên hôn hắn.
Đầu lưỡi đinh hương thăm dò vào môi hắn,khi hắn chưa phản ứng mộtviên thuốc nhỏ đã lẽn vào trong miệng hắn,không cần nuốt lập tức tan ra.
“Cô làm gì?” Nàng vừa rời khỏi hắn lập tức hỏi: “Cô cho tôi uống thuốc gì?”
“Hi hi!” Nhẹ chạm môi hắn,nàng cười nhẹ chớp mắt với hắn.”Ngoan,đừng sợ,không phải là độc dược chẳng qua thuốc đệ cần mà thôi.”
“Ý gì chứ?” Mộ Dung Quyết nhíu mày,hắn có dự cảm không tốt.
“Đến khi trăng tròn đệ sẽ biết.” Mấy ngày nữa vừa vặn ngày trăng tròn.
“Hướng Tiểu Tứ! Nàng lại muốn làm gì nửa đây?” Mộ Dung Quyết gầm nhẹnhìn nàng cười xuất hiện má lúm đồng tiền,trong lòng nổi lên bất an.Dựatheo kinh nghiệm dĩ vãng,mỗi lần bị nàng hạ thuốc hắn đều không gặpchuyện tốt.
“Ngoan,ba ngày sau đệ sẽ biết.” Hướng Tiểu Tứ không chịu nói chẳngqua cười gian “Bây giờ đệ biết điều ngủ đi,chờ đến sáng là có thể chuyển động.”
Nói xong,vỗ vỗ đầu của hắn,từ từ bò dậy rời khỏi người hắn.
Mà lúc rời khỏi vô tình để chỗ kín cọ xát lên lửa nóng sưng to.
“Ngô!” Mộ Dung Quyết cắn răng hừ nhẹ .
Hướng Tiểu Tứ sửng sốt nhìn thấy đũng quần hắn sưng to,mặt nhỏ đỏ hồng xấu hổ dời đi ánh mắt không để hắn phát hiện.
“Ba ngày sau sẽ biết.” Hôn nhẹ lên môi hắn,nàng phi thân rời khỏi.
Để lại Mộ Dung Quyết một mình trên giường,cắn răng nhẫn nhịn dục vọng trướng đau,liều ch.ết hít sâu cố gắng làm bản thân tĩnh táo.
Đáng ghét,nàng châm lửa rồi lại nhẹ nhàng buông tha rời đi. . . . .
Nữ nhân đáng ch.ết !
Hướng Tiểu Tứ đáng ch.ết !
Nữ nhân kia rốt cuộc hạ thuốc gì? Mộ Dung Quyết thấp thỏm bất an nghĩ đến.
Mặc dù từ sau đêm đó đã qua hai ngày,thân thể không có gì khác lạ nhưng hắn vẫn không thể dở đi phòng bị.
Hơn nữa hôm nay lại là ngày thứ ba,tim của hắn càng thêm thình thịch không ngừng.
Theo như kinh nghiệm trước kia,nàng tuyệt đối không hù dọa hắn hơnnữa nàng bỗng nhiên muốn hắn cho cô đứa bé,còn hạ thuốc. . . . . .
Đột nhiên,một ý nghĩ loáng qua —— không lẽ nữ nhân kia hạ xuân dược?
Có thể không đây! Nếu hạ xuân dược hắn dễ dì không lập tức có phản ứng,có yên ổn qua hai ngày được sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái,Mộ Dung Quyết rất muốn hỏi Tiểu Tứ rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc nào cũng như vậy chỉ cần nàng vừa xuất hiện sự chú ý của hắn lậptức dán lên trên người nàng,cho dù nàng không có bên cạnh hắn cũngthường nhớ tới nàng.
Nữ nhân kỳ quái thế nào hắn cũng từng gặp qua!Hành tẩu giang hồ hắnđương nhiên gặp không ít nữ hiệp kỳ quái nhưng không có người nào vượtqua được Hướng Tiểu Tứ,nàng là độc nhất vô nhị không ai bì kịp.
Cũng may có một Hướng Tiểu Tứ đã làm cho hắn long trời lỡ đất,nếu có thêm người thứ hai hắn nhất định chịu không được!
Mộ Dung Quyết không nhịn được xoa đến trán,nghĩ đến Hướng Tiểu Tứ hắn liền đau đầu nhưng khóe môi xinh đẹp lại nhếch lên nụ cười.
Hắn ghét người giả giối nên cũng ghét nàng.Nhưng ghét nàng lại khôngphải thật đáng ghét,chẳng qua bị nàng chọc giận mười ba năm,hắn mớikhông có hảo cảm vậy thôi.
Thật muốn hỏi hắn rốt cuộc chọc tời nàng lúc nào để nàng quấn lấy hắn không buông?
“Nhất định kiếp trước thiếu nàng. . . . . .” Đời này mới phải trả cho nàng! Mộ Dung Quyết nói thầm,ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm.
Màn đêm rơi xuống,ánh trăng sáng ngời treo lên bầu trời.Đột nhiên từdưới bụng dâng lên một tia dao động từng chút một lan khắp toàn thân.
“Ngô. . . . . .” Chuyển động hạ thân,hắn siết chặt mép bàn,không giải thích được cảm giác khó chịu trong người.
Đến đêm trăng tròn,đệ sẽ biết. . . . . .
Giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu,là cô hạ thuốc. . . . . .
“Đáng ch.ết!” Nàng đã hạ thuốc gì?
Hắn vận nội công muốn đối kháng xung động trong cơ thể lại phát hiệncàng vận nội công xung động chạy trốn nhanh hơn thoáng cái lan hết cảngười.
Mồ hôi thấm ướt phần lưng,gương mặt tuấn mỹ đỏ một cách lạthường,dưới bụng nóng đau đến khó chịu,dục hỏa lan tỏa toàn thân rầm rĩmuốn phát tiết.
Hắn đã biết nàng hạ thuốc gì,đáng ch.ết thật sự là xuân dược!
“Hướng,Tiểu,Tứ. . . . .” Hắn phẫn nộ gầm thét ba chữ,hơi thở nóng bỏng kinh người,mồ hôi ẩm ướt má làm hắn thần trí mơ hồ.
Đáng giận! Hắn sẽ không để nàng được như ý.
Hắn có thể tìm nữ nhân khác phát tiết nhưng sẽ không tìm nàng!
Mộ Dung Quyết trong lòng thầm nguyền rủa,miễn cưỡng từng bước muốnđến Câu Lan viện tìm đại một nữ nhân phát tiết nhưng một loại đau rát ập đến làm hắn nhíu lại lông mày.
Giống như ý niệm tìm nữ nhân khác kích thích thuốc bên trong thânthể,khiến hắn đau đớn khó chịu như bị đĩa gặm,dục hỏa càng thêm bànhtrướng.
“Nữ nhân đáng ch.ết !”
Quỳ xuống thân thể,hắn khổ sở cắn chặc răng,nhẫn nhịn tao động bên trong thân thể.
Mồ hôi nhỏ giọt mặt đất,thân thể kéo căng nổi lên gân xanh,dục hỏa đốt người làm hắn khó chịu. . . . . .
Đến khi sắp không thể nhẫn nhịn bỗng nhiên có mùi thơm nhàn nhạt hấpdẫn,hắn mất đi khống chế di động theo nơi tỏa ra mùi hương. . . . . .
……..
Đêm mười lăm trăng tròn đã đến.
Đã sớm tắm rửa sạch sẽ Hướng Tiểu Tứ nhàn nhã nằm trên ghế quýphi,đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ánh trăng treo cao,cánh môi giươnglên nụ cười.
Thân thể nhỏ nhắn chỉ mặc y phục thật mỏng,mái tóc ẩm ướt xõa ra sauvai,mặt nhỏ trắng noãn không có bất kỳ son phấn,cánh môi trơn mịn mangmàu sắc tự nhiên.
Bộ dạng thanh thuần xinh đẹp nhìn giống như đứa bé.
Nàng đang đợi,nàng biết người nàng chờ nhất định sẽ đến —— hoặc nói bắt buộc phải đến.
Hèn hạ? Hừ, nàng không quan tâm!
Nàng có tự tin làm hắn động lòng,sẽ yêu thương nàng,mười ba năm dây dưa nàng không tin trong lòng hắn nàng không có một vị trí.
Nàng tin hắn quan tâm nàng.
Giống như hắn có giận nàng thế nào nhưng sinh nhật hàng năm củahắn,hắn luôn tự động đến tìm nàng,biết nàng thích dùng độc nên tặng lễvật không phải là độc vật khó tìm thì cũng là loại độc đã sớm tuyệt thế.
Nếu nói nàng năng lực dùng độc cao siêu,một nửa phải cảm ơn hắn.
Nam nhân quái! Rõ ràng ghét nàng dùng độc lại liều ch.ết đưa nàng độcvật cổ quái ly kỳ,hắn nói nàng quái thật ra hắn cũng rất quái nha!
“Nàng…nàng rốt cuộc hạ xuân dược gì hả?” Một tiếng gầm thét truyền đến trong phòng Hướng Tiểu Tứ.
Người nàng chờ rốt cuộc đã tới.
“Đệ đến rồi!” Khóe môi tách nụ cười,nàng cười trông rất vô tội.
“Đừng giả vô tội! Nói! Nàng rốt cuộc đã hạ xuân dược gì?” Mộ DungQuyết gầm nhẹ,phát hiện dựa gần nàng tao động trong người càng tănglên,làm hắn buồn bực than nhẹ.
“Năm ngoái,sinh nhật ta đệ không phải lđưa ta”Tình cổ” sao?” Hướng Tiểu Tứ giả hồn nhiên nhìn Mộ Dung Quyết.
Mộ Dung Quyết sửng sốt nhớ lại.
Năm ngoái hắn đi Miêu Cương nghe được chỗ đó có cổ vật ly kỳ,hắn nghĩ nàng nhất định sẽ thích,không chút nghĩ ngợi liền đem trở về cho nàngđó chính là tình cổ.
Truyền văn,tình cổ có thể khống chế ȶìиɦ ɖu͙ƈ con người,đến ngày trăng tròn người trúng tình cổ sẽ không tự chủ dục hỏa bộc phát,nếu trongvòng ba canh giờ không giải tỏa dục hỏa,người nọ sẽ thất khiếu chảy máumà ch.ết.
“Hướng Tiểu Tứ! Nàng lại dùng món quà ta tặng cho nàng hạ trên người ta?” Trừng to mắt,Mộ Dung Quyết không thể tin gầm thét.
Hắn cũng không đúng,không chuyện đưa nàng độc dược nguy hiểm vậy làm gì? !
“Không sao không sao mà!” Hướng Tiểu Tứ trả lời rất vô tội đương nhiên ánh mắt cũng rất vô tội.
“Nàng. . . . . .” Mộ Dung Quyết tức đến không nói được,dục hỏa thiêuđốt khiến hắn không thể khắc chế,mùi thơm trên người nàng hấp dẫn hắnlàm hắn muốn nhào tới.
“Rất khổ sở sao?” Hướng Tiểu Tứ biết rõ còn cố hỏi.
Đáng ch.ết! Mộ Dung Quyết liều ch.ết đè nén ȶìиɦ ɖu͙ƈ xao động bên trong thân thể,không để bản thân nhào đến.
Đáng ch.ết! Hắn sẽ không làm theo ý nguyện của nàng,ch.ết cũng không!Nhưng Hướng Tiểu Tứ lại cố ý nhích tới gần hắn,mùi thơm trên người kíchphát tình cổ tao động,dục hỏa bùng cháy,bụng dưới khó chịu không thôi.
“Quyết,muốn ta sao?” Hướng Tiểu Tứ giơ tay lên,mùi thơm nồng hơn bay đến.
Không! Hắn không muốn!
Lòng tự ái khiến hắn không muốn cúi đầu nhưng mùi thơm trên thân thể nàng mê hoặc hắn,lý trí đã sớm rời rạc.
Điên cuồng hét lên một tiếng,hắn không khắc chế được nhào về hướng nàng.