Chương 6
Viên Vô Song không cách nào nói rõ ra đây là cảm giác gì, bởi vì đây là một loại cảm giác kỳ diệu từ trong cơ thể lan tràn ra. Cô cũng muốn ngăn cản động tác của hắn, thế nhưng khi đầu lưỡi hắn chạm đến nơi cánh hoa mềm mại, giống như hóa thân làm con rắn linh hoạt, chủ động chui hướng trung tâm hoa hạch, làm cho cô toàn thân rơi vào căng thẳng.
Quan Triệt biết đó là nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần vừa chạm tới, thân thể của cô sẽ cứng ngắc, không cách nào cự tuyệt hắn.
Mà chỗ đáng yêu nhất của cô, chính là sẽ kẹp đầu ngón chân lại, cắn chặt môi dưới, hoàn toàn chính là kiểu phụ nữ khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo).
Hắn chẳng những thấy hết thân thể của cô, còn xem thấu lòng của cô, đầu lưỡi ở giữa hai chân của cô qua lại như con thoi, một khi chạm đến cánh hoa mềm mại của cô, tựa như gặp gỡ mật hoa bọt biển hút no bụng, nhẹ nhàng đè một cái, lập tức hoa lộtràn đầy, chảy vào giữa miệng của hắn. Mũi cao thẳng của hắn ma sát với khe cánh hoa, đầu lưỡi lướt qua vách hoa mềm mại, giống như là câu dẫn thần kinh của cô.
Đây là một loại cảm giác trước nay chưa từng có, giống như là có đầu một con thú nhỏ chui vào trong cơ thể cô, khiến cô thở dốc vì kinh ngạc, toàn thân nổi da gà.
Mắt thấy cô theo bản năng muốn khép lại hai chân, Quan Triệt vội vàng ngăn cản cô, đồng thời khẽ dùng sức, đem hai chân mở rộng thêm.
“Không...... Không muốn......” Cô mắc cỡ không biết như thế nào cho phải, chẳng những không cách nào ngăn cản hắn, lại cúi đầu, ngược lại nhìn thấy hắn lại vùi vào giữa hai chân mình.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, dùng tốc độ như cũ, đầu lưỡi phớt qua khe nụ hoa của cô, một lần lại một lần từ trên đi xuống, từ dưới đi lên, cho đến hoa dịch rò rỉ chảy xuống, hắn thấm hút vào trong miệng toàn bộ, một giọt không dư thừa.
Đầu lưỡi hắn cũng nhẹ nhàng nơi đỉnh hoa miệng (miệng nụ hoa), khẽ tạo áp lực, hoa dịch liền từ miệng hoa tiết ra ngoài. Hắn liều ch.ết ʍút̼, đầu lưỡi phớt qua vách hoa trơn mềm, khiến cô toàn thân khẽ run rẩy một trận.
“Em rất nhạy cảm.” Hắn rụt đầu lưỡi lại, đổi lấy tay tách hai mảnh cánh hoa ra, lộ ra miệng nụ hoa xinh đẹp. Chân mày Viên Vô Song nhíu lại, muốn đẩy hắn ra.
Hắn lần nữa cao hứng muốn chinh phục dục vọng của cô, vì vậy đầu ngón tay nhập vào miệng nụ hoa, sau đó nhờ hoa dịch, thuận lợi tiến vào hoa huyệt (lối vào giữa hai chân).
“A......” Cô nhẹ thốt lên một tiếng, còn không kịp phản kháng dị vật xâm nhập giữa hai chân, lại nhận thấy ngón tay thứ hai của hắn nhập vào.
Quan Triệt dĩ nhiên không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, vừa lấy ngón tay ở trong hoa lộ rút ra, vừa lè lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lấy cánh hoa giữa hoa hạch.
Bị hai lần kích thích, cô toàn thân cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.
Đầu lưỡi hắn không ngừng phớt qua hoa hạch hồng hồng, hoa hạch trở nên sáng trong động lòng người, còn không ngừng ʍút̼ lấy cánh hoa xinh đẹp, hai mảnh cánh hoa hơi sưng đỏ, nơi giữa hai chân ngón tay dài cùng đầu lưỡi đâm xuống, có vẻ ướt dính không chịu nổi.
Cô yêu mị theo hắn, bản năng hưởng ứng động tác của hắn, thỉnh thoảng bật ra âm thanh thở gấp kích động, mà lại không hề cự tuyệt hoặc phản kháng, giống như là đang câu dẫn linh hồn của hắn, mời hắn tiến thêm một bước trở thành khách của cô. Lúc này, dục vọng của Quan Triệt càng ngày càng mãnh liệt, theo sự giãy dụa của thân thể cô, vật nam tính trong quần cũng rục rịch ngóc dậy, cơ hồ muốn căng rách quần.
Đầu lưỡi hắn rút lại, ngón tay dài cũng rút ra, vội vàng trút bỏ quần áo trên người, muốn giải phóng dục vọng của mình.
Viên Vô Song được cơ hội thở dốc, vội vàng ngồi dậy, dựa vào cái gối, hai chân khẽ thu hẹp, tóc dài xốc xếch, toàn thân trần truồng, trợn to cặp mắt, bất lực nhìn hắn.
Khi hắn cởi quần dài xuống, toàn thân cao thấp chỉ còn lại một cái qυầи ɭót, chỗ kín kia phình to một khối giống như có sinh mạng không ngừng trướng đại (phình to, căng ra), muốn không chú ý cũng khó.
Cô cảm thấy xấu hổ, vội vàng dời ánh mắt đi, lại vừa đúng chống lại tròng mắt của hắn.
Quan Triệt nắm hai tay của cô lên, cách qυầи ɭót, đặt ở giữa hai chân kích động trên người mình.
“Còn nhớ rõ bảo bối của anh không?” Hắn lộ ra nụ cười tà ác, “Có muốn ôn lại bảo vật năm đó khiến em sung sướng hay không?”
“Anh......” Cô hờn dỗi trừng hắn một cái, cảm giác vật nam tính của hắn so với tưởng tượng gắng gượng cố chịu đựng hơn rất nhiều, hơn nữa còn không ngừng trướng đại (phình to, căng ra).Hắn đem tay của cô bỏ vào trong qυầи ɭót của hắn, khiến da thịt trắng mịn của cô trực tiếp chạm vào vật đang nổi gân xanh nóng rực của hắn.
Viên Vô Song nuốt nước miếng một cái, thần sắc có chút khẩn trương, lại có chút kinh ngạc.
“Rất lớn, đúng không?” Hắn hưởng thụ thăm hỏi an ủi của cô, tiếp đó trút qυầи ɭót đi, để cho vật nam tính phơi bày ở trong không trung.
Đầu vật tròn thô to ở trong lòng bàn tay mềm mại của cô, theo cô xoa bóp, càng trở nên căng cứng phình to.
Cô mặc dù cảm thấy bất lực, bất quá sau khi hắn hướng dẫn, dần dần thích ứng dục vọng nam nữ giữa tình hình hiện tại, rốt cục có thể nhìn thẳng vật nam tính không ngừng trướng đại kia.
Hắn cũng không để cho cô đùa bỡn quá lâu, đoạt lại quyền làm chủ, bàn tay nắm lấy bầu ngực căng tròn, đầu ngón tay thô ráp bao bọc lấy, xoa nắn mai hồng nho nhỏ.
Bởi vì một cỗ ngứa ngáy khó nhịn, cô khép hai chân không ngừng ma sát lại, ý đồ giảm bớt mệt nhọc tê dại kia.
“Sao em tự động rồi hả?” Hắn lần nữa đuổi kịp ở trên người của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. “Muốn liền mở miệng cầu xin anh, anh sẽ thỏa mãn em.”
“Anh......” Cô vẫn quật cường cắn môi.
Bàn tay của hắn dò vào giữa hai chân của cô, ở khe nụ hoa dao động hai cái, lại đem bàn tay chuyển qua trước mặt cô, nhướng chân mày khiêu khích, “Nhìn nè, ướt như vậy, còn dám nói em không muốn sao?”
Viên Vô Song mím môi, cơ hồ không chịu nổi lửa nóng trong cơ thể, hơn nữa hắn không ngừng khiêu chiến cực hạn trong thân thể cô, cuối cùng không thể không khuất phục, cao ngạo mở miệng, “Cho em.”
Thật ra thì cô đã vô lực để phản kháng nữa, vì vậy hai tay dọc theo bờ vai của hắn, trượt đến cái hông của hắn, rất rõ ràng ám hiệu hắn.
Quan Triệt thấp giọng cười một tiếng, để cho cô nằm ngang ở trên giường, đôi mắt tràn đầy mị lực nhìn chằm chằm cô.
Bàn tay của hắn chế trụ eo nhỏ của cô, để cho hai chân cô kết hợp cuốn lấy hông của mình, tiếp hẹp mông một cái, lấy sức mạnh cường tráng nặng nề đâm vào giữa hai chân của cô.
Cô theo bản năng, hai chân kẹp càng chặt hơn.
“Đúng, kẹp chặt một chút.” Vật to lớn của hắn ngay trước hoa huy*t mềm mại đầy nước nhập vào, hoa dịch trong trắng ngay sau đó bao quanh vật nóng rực cứng như thép. Viên Vô Song hừ nhẹ một tiếng, toàn thân run lên, dị vật to lớn đút vào không gian vốn tịch mịch (trống vắng, hiu quạnh), truyền luồng nhiệt đến khắp tứ chi của cô.
Hắn đong đưa thắt lưng mãnh liệt, dũng mãnh đâm vào hoa nguyệt của cô.
Giống như là muốn cô toàn diện tiếp nhận toàn bộ của hắn, thân thể hai người sát khít chặt chẽ, do hắn chủ đạo, dẫn dắt thần kinh toàn thân cô, mang cô cùng trầm luân (bị hút vào), trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Tiếng thở dốc của cô càng lúc càng dồn dập, hắn va chạm cô cơ hồ (gần như) bất tỉnh nhân sự.
Cô không nghĩ tới động tác của hắn chẳng những nhanh chóng, hơn nữa mỗi lần đâm xuống cũng mang theo rất nhiều sức mạnh, thẳng xuống sâu trong hoa huy*t.
Vách hoa bị vật nam tính hoàn toàn giày xéo, trong lúc rút ra còn mang theo phần lớn hoa dịch, vẩy ra (bắn tung tóe) ở hai người.
Quan Triệt phát hiện cô mím môi, dường như đang kiềm chế tiếng kêu, vì vậy bàn tay nắm hàm dưới của cô, muốn cô nhẹ nhõm. “Cảm thấy thoải mái, vậy kêu ra ngoài đi.” Hắn bá đạo ra lệnh, còn muốn cô mở hai mắt ra. Viên Vô Song nhìn hắn, phát tiếng rên rỉ thẹn thùng.
Hắn đem thân thể trần truồng của cô kéo lên, để cho hai tay cô chống đỡ trên giường, nửa người bên dưới như cũ cùng hắn thay phiên giao hợp.
“A...... Không muốn......” Cô cắn môi, xấu hổ mở to mắt.
Quan Triệt không để cho cô trốn tránh trước mắt, dùng sức húc vào hoa huy*t của cô.
“Ư...... A......” Cô mặc kệ tóc dài di chuyển, cái trán bất chấp mồ hôi mỏng, toàn thân bởi vì động tác của hắn mà khẽ run rẩy.
Nghe thanh âm ngâm nga càng lúc càng lớn của cô, ánh mắt của hắn trở nên tối tăm, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.
Thân thể duyên dáng kết hợp với cả thể xác và tinh thần hắn, ánh mắt của hắn theo ɖú trước ngực cô dao động từng đợt, cuối cùng không chịu nổi hấp dẫn, tay trái nắm trọn nhũ hoa mềm mại, cho đến khi ɖú trắng nõn trước ngực nổi lên đỏ ửng.
Hắn hưng phấn dị thường, vật to lớn ở trong cơ thể cô càn rỡ rút ra, bàn tay tùy theo đi xuống, sau đó dừng động tác húc lại, đem vật to lớn ra ngay trước mặt. Tiếp đó, hắn chuyển động thân thể của cô, để cho cô đưa lưng về phía mình, sau đó ngồi trên bắp đùi của mình. Vật nóng rực cứng như thép kia lần nữa tiến vào trong cơ thể cô, lần này chọn lựa tư thế ngồi, vật nóng rực cứng như thép càng thêm tiến quân thần tốc (đánh thẳng một mạch), cho dù cô muốn trốn, cũng bị hắn bắt trở lại.
Hắn cường ngạnh (cương quyết) nắm eo của cô, vật dài nóng bỏng cứng như thép lần nữa trở lại đường hành lang mềm đầy nước kia, theo nơi trắng nõn ma sát, lần nữa húc vào hoa tâm yếu ớt.
Một lần lại một lần va chạm càng lúc càng cuồng liệt (điên cuồng, mãnh liệt), Viên Vô Song cảm giác trong cơ thể mình sắp nổ tung, có một cổ nhiệt lưu không khỏi từ dưới bụng chảy xuôi ra.
Âm thanh ngâm nga thủy chung không ngừng được, để cho cô không có thời gian mở miệng, muốn hắn dừng tất cả động tác lại.
Bọn họ cảm thụ nhiệt độ đối phương, giống như là linh hồn muốn gần sát lẫn nhau, đem hai người bao phủ chìm ngập trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ mênh mông, cho nên mười ngón tay hai người chặt chẽ nắm lấy, cùng lên thiên đường.
Đến khi hai chân cô mềm nhũn, rốt cuộc không chịu nổi hắn dành cho nhiều hơn, thân thể yêu kiều mềm mại nằm lui về phía sau, dán chặt vào lồng ngực của hắn.
Mà động tác của hắn từ kịch liệt đụng đổi thành khuấy động dũng mãnh, hưởng thụ hoa huyệt của cô bởi vì cao triều mà mang đến khoái cảm thít chặt. Cuối cùng, Quan Triệt không kiên trì nữa, để cho đầu ʍút̼ tròn mạnh mẽ bắn ra kích tình nóng rực, toàn bộ rót vào trong cơ thể cô.
Khí nóng di chuyển tán loạn trong cơ thể hai bên, cũng xông vào trong lòng hai bên, giống như là một đạo lạc ấn (khắc dấu)không thể xóa nhòa.
Lúc Viên Vô Song tỉnh lại lần nữa, thời gian đã gần bữa trưa. Cô cảm thấy toàn thân đau đớn, lúc hô hấp, giống như ngửi được mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ tràn đầy trong không khí.
Sắc mặt của cô phiếm hồng, giống như tên trộm, lặng lẽ ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, thân thể căng thẳng lúc này mới hơi buông lỏng. Nhớ tới chuyện tình sáng sớm, cô không nhịn được nhíu chân mày lại, không nghĩ tới mình lại cứ như vậy cùng hắn lâm vào bể ȶìиɦ ɖu͙ƈ rối rắm. Cô vẫn cho là mình khống chế được, sẽ không bởi vì nam sắc liền phát sinh hành động chệch đường ray (ý nói hành động không giống bình thường). Nhưng, cô sai lầm rồi. Cái gã đàn ông tên Quan Triệt này trong lúc vô tình đã ảnh hưởng đến tâm tình của cô, hơn ảnh hưởng cách nhìn cô đối với hắn.
Rõ ràng cần phải giữ một khoảng cách như người xa lạ, hôm nay lại bắt đầu làm dao động lòng của cô.
“A......” Cô cào loạn tóc, cuối cùng nặng nề thở dài.
Thôi, thôi, chuyện cũng đã xảy ra, cô suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Lại nói, lần này bị hắn ”ăn”, cô cũng không phải là hoàn toàn không biết, trong quá trình, cô vẫn tĩnh táo.
Đánh giá của cô với hắn, là năm ngôi sao.
Mặt cô đỏ lên thừa nhận rằng, đúng là hoàn toàn hưởng thụ cùng hắn cá nước thân mật (quan hệ thân mật), giống như hắn chính là một nửa kia mà vận mệnh sắp đặt cho cô.
Có lẽ là hắn xuất hiện quá đột nhiên, mang đến tình yêu cũng quá quá mãnh liệt, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cô tựa như người mới yêu, khi đối mặt hắn, cho nên cảm thấy tâm hoảng ý loạn(hoang mang).
“Tỉnh rồi à?” Người khởi xướng đứng ở cửa, nhìn thấy tất cả động tác của cô. Viên Vô Song cắn môi, muốn nói lại thôi. Cô nên mắng hắn sao?
Không, lần này cô là tỉnh táo, cũng không phải là bởi vì uống rượu say mới cùng hắn phát sinh quan hệ.
Cho nên bất luận như thế nào, cô có lý do nhiều hơn nữa cũng không có che dấu được sự thật, phát sinh đã xảy ra, cô là phụ nữ hiện đại, cũng muốn để ý công khai.
Lại nói, cô cùng hắn cũng đã có tình một đêm rồi, phát sinh thêm mấy lần nữa, cũng...... Cũng không quá đáng phải không!
Sau khi sửa sang lại tâm tình cho tốt, cô nửa oán giận, nửa kiều mỵ nhìn chằm chằm hắn, tiếp đó nặng nề thở ra một hơi.
Quan Triệt đi tới mép giường, nhìn vẻ mặt cô thay đổi liên tục, cuối cùng chân mày chậm rãi dãn ra, lộ ra nụ cười.
“Thái độ của em có phải..... Thỏa mãn không? Anh có thể hiểu như vậy không?”
Nói thật, cô quả thật có năng lực câu dẫn đàn ông, mà hắn rất may mắn chính mình gặp gỡ cô lần nữa, thưởng thức điềm mỹ (ngọt ngào, vui sướng) của cô lần nữa. Đối với hắn mà nói, Viên Vô Song tựa như hoa hồng có gai, muốn hái cô, việc đầu tiên trước hết phải bỏ đi gai nhọn nguỵ trang trên người cô.
Nhưng khi chân chính tiếp xúc được nội tâm của cô, hắn mới phát hiện, tâm tư của cô thật ra thì rất đơn thuần.
“Hẳn là tôi đáp lễ anh một câu: như thế nào? Tôi biểu hiện không tệ đi!” Cô vẫn cậy mạnh, tức giận đáp lại.
Hắn khom lưng nhặt lên quần áo của cô rơi bừa bãi trên mặt đất, đưa tới trước mặt cô.
“Nhìn biểu hiện của em, nếu là lấy kinh nghiệm của anh phán đoán, em hẳn là tay mới.”
“Anh......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, vừa tức vừa giận.
Quan Triệt lơ đễnh, ngồi xuống bên cạnh người cô, gợi lên nụ cười lừa gạt người ch.ết không đền mạng. “Bất quá, anh lại thích em như vậy.”
Hắn nói chuyện luôn là không quanh co lòng vòng, mỗi câu nói cũng thẳng đứng đâm sâu trong nội tâm của cô.
Người đàn ông này chẳng những trực tiếp, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo tự tin. Hiện nay cô mới hiểu được, ngoài mặt hắn ôn nhu suy yếu nhưng trong nội tâm hắn lại khí phách, cũng được bảo vệ kín kẽ, thật ra thì hắn là gã đàn ông... quá tự tin. Bất quá bởi vì hiểu biết quá chậm, cô mới có thể giống như kẻ ngu ngốc dây dưa không rõ với hắn.
“Thế nào? Em vẫn kháng cự trở thành bạn gái của anh?” Vẻ mặt của hắn hơi kinh ngạc, “Anh cho là lúc em đối mặt với tình cảm luôn rất có năng lực quyết định, đàn ông tốt như anh, em cũng sẽ không bỏ qua mới phải.”
“Da mặt của anh càng lúc càng dày.” Cô miễn cưỡng liếc hắn một cái, “Ánh mắt của tôi nhìn người quá đúng, trực giác cho rằng anh không phải là người tốt lành gì.”
“Ác?” Hắn nhíu mày, lời của cô gợi lên hứng thú của hắn. “Đàn ông quá tốt chỉ có chờ được phát thẻ người tốt, cho nên anh phải có kỹ xảo, không phải sao?”
Thân thể hắn hướng về phía cô, tuấn nhan cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chỉ cách mấy centimét sẽ dính vào nhau.
Viên Vô Song cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả ra trên mặt của cô, giống như là muốn hòa tan da thịt của cô.
“Nếu như đây chính là mục đích của anh, vậy...... Anh đã thành công.” Cô quay đầu lại, bởi vì ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng.
Hắn khép một nữa đôi mắt, “Nói như vậy, em là từ đáy lòng muốn trở thành bạn gái của anh?”
“Hả?” Cô quay đầu, nhìn hắn.
Ý của cô không phải như vậy, cô cho là hắn muốn câu dẫn (lôi kéo, dụ dỗ) cô lên giường......
Oh! Quá chậm.
Hắn lộ ra nụ cười rực rỡ, còn ôn nhu ở trên môi của cô in dấu hôn tiếp theo.
“Anh biết em bướng bỉnh, mới chịu đáp ứng quanh co khác hẳn như vậy.” Hắn đả xà tuỳ côn lên (đánh rắn tuỳ côn), không cho cô cơ hội phản ứng chút nào.
“Không phải, tôi là nói...... Nếu như là anh và tôi lên giường......”
“Vật nhỏ bướng bỉnh, thì ra là em cảm thấy công phu trên giường của anh rất tốt.” Hắn cố ý xuyên tạc lời của cô, “Hào phóng khích lệ anh, anh sẽ cố gắng lấy lòng em hơn.”
“Không......”
Quan Triệt không để cho cô nói tiếp, cũng không để cho cô mặc quần áo vào, lần nữa hôn cô. Khâm, không có biện pháp, hắn tận lực làm người đàn ông tốt, bất quá cô luôn làm như không thấy, nếu không thì là giả nai, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là sử dụng bản tính đàn ông ra. Đàn ông không hư, đàn bà không thương được!