Chương 24

Trong biệt thự Lãnh gia lúc này đang có hình ảnh vô cùng ấm áp với cảnh tượng một nhà ba người đang ngồi trên bàn ăn dùng bữa cơm gia đình. Tình cảm của họ dường như rất tốt, chăm sóc gắp thức ăn cho nhau, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ ánh mắt cũng lấp lánh ý cười.


Quản gia từ cửa gấp gáp đi vào làm cho khiến những người trên bàn ăn cảm thấy khó chịu. Một người phụ nữ trung niên dáng vẻ tao nhã liếc nhìn quản gia trừng mắt hỏi:
"Ông Trương, có việc gì mà gấp gáp vậy, ông không biết là tôi không muốn ai làm phiền khi gia đình tôi dùng bữa à?"


"Phu nhân, tôi không giám. Nhưng mà bên ngoài có một cô gái nói tên là Lãnh Thiên Thiên muốn tìm lão gia ạ." Quản gia cẩn trọng trả lời, ông biết người đàn bà này không hề đơn giản, nếu không bà ta sao có thể từ một tình nhân leo lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lãnh được.


"Ông nói gì, ai tìm tôi?" Lời quản gia vừa nói ra đã khiến đôi đũa trên tay Lãnh Dật Hiên rơi xuống bàn "cạch" một cái. Ông ta run run người hỏi lại bằng giọng không chắc chắn.


Mà người phụ nữ quý phái bên cạnh sắc mặt tươi tỉnh sớm đã đen sì, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt. Còn cô gái bên cạnh vốn không biết gì nên hồn nhiên gắp thức ăn như thường mà không để ý đến sự thay đổi của cha mẹ mình.


"Ở bên ngoài có cô gái nói là tên Lãnh Thiên Thiên muốn tìm lão gia ạ." Ông Trương nhanh chóng bắt được biểu tình trên gương mặt hai người chủ, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc. Chẳng lẽ ông đã đoán đúng, người con gái đã mất tích đúng là đại tiểu thư đã mất tích, vậy thì người trong xe của cô ấy thân phận chắc chắn cũng không đơn giản.


available on google playdownload on app store


"Mau lên dẫn cô gái đó vào đây." Lãnh Dật Hiên luống cuống hô to, chẳng lẽ hai đứa con gái của ông biến mất mười năm cuối cùng cũng chịu trở về. Nghĩ vậy trong lòng ông không khỏi cảm thấy vui vẻ cùng khẩn trương muốn nhìn họ.


"Vâng." Nhận thấy sự vui mừng của Lãnh Dật Hiên, quản gia rất bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đi ra mời những người ở ngoài cửa vào.
Lãnh Dật Hiên rất cao hứng, ông nhanh chóng bước tới phòng khách ngồi chờ người đến, người phụ nữ và cô gái ngồi bên ông cũng nhanh chóng bước ra theo.


"Lão gia, cô gái ấy đây ạ. Đây là lão gia nhà chúng tôi." Ông Trương vừa cúi đầu nói với ông chủ xong liền đưa tay về phía ông chủ mình giới thiệu với người phía sau mình.


"Cha." Nhìn người đàn ông ngồi trên ghế mà bên cạnh còn có gia đình của ông ta, Thiên Thiên không khỏi cứng ngắc gọi một tiếng cha.
"Thiên Thiên, con đã đi đâu vậy, có biết cha lo cho con lắm không?" Lãnh Dật Hiên nhận ra Thiên Thiên lập tức kích động đứng lên kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình hỏi han.


"Cô ta là ai vậy?" Cô gái nhỏ bên cạnh thấy cha mình kích động quan tâm đến người con gái khác vô cùng khó chịu hỏi. Vì từ nhỏ được chiều chuộng quen rồi nên cô ta dùng điệu tiểu thư kiêu căng để hỏi.


"Tình Tình không được hỗn, đây là chị hai con mau chào chị đi." Lãnh Dật Hiên tức giận quay đầu về phía cô gái quát lớn


"Lão gia đừng trách mắng nó, là do con bé không biết thôi. Tình Tình con mau chào chị đi." Người phụ nữ trung niên thấy con mình bị mắng vội vàng giải vây. Bà ta nhìn về phía Thiên bằng ánh mắt căm thù, nghiến răng nói.


"Xin lỗi, chị hai." Tình Tình khó chịu nói, ánh mắt oán hận nhìn về phía Thiên, không biết từ đâu chui ra một cô chị mà bắt cô chào.
"Cô đừng có nhận chị bừa, chúng tôi không có em gái." Giọng nói rét lạnh truyền từ cửa phòng khách đến khiến tất cả mọi người đều giật mình, trừ Thiên.


Cô quá hiểu tính cách của Băng Tâm nên có thể đoán được, hơn nữa cô cũng chưa hề thừa nhận đứa con do cha mình và người đàn bà khác sinh ra là em gái. Trong mắt cô chỉ có đứa em gái duy nhất cùng cha mẹ đã vì cô mà gánh chịu tất cả Không một lời oán trách.


Cửa phòng khách bị đẩy ra, Băng Tâm bế Chính Thần từ ngoài bước vào phòng khách.
Sở dĩ bây giờ hai người mới vào là do trong lúc ông Trương dẫn ba người vào phòng khách, Chính Thần đột nhiên kêu đau bụng nên Băng Tâm đưa cậu vào nhà vệ sinh ở gần phòng khách này.


Vừa vào đến cửa đã nghe thấy đứa con hoang kia gọi Thiên Thiên là chị thì lập tức khó chịu lên tiếng phản bác


Đập vào mắt cô là cảnh tượng chị gái bị Lãnh Dật Hiên nắm tay ngồi trên ghế mà bên cạnh còn có người đàn bà khiến cô hận tới xương tủy, bên cạnh còn có một cô gái trẻ chắc là con gái bà ta.


Tâm cũng không nói gì mà chỉ nhếch môi cười lạnh, tay ôm Chính Thần ngồi xuống vị trí phía đối diện nhìn thẳng về phía trước. Ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã sớm nổi giận đùng đùng.


"Băng Tâm là con phải không? Sao lại nói với em gái con như vậy?" Lãnh Dật Hiên nghi ngờ nhìn Tâm, xem ra cô lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng giống với người đã khoét một lỗ sâu trong tim ông.






Truyện liên quan