Chương 4
Anh ngủ thật sự rất thoải mái, điều hòa nhiệt độ đều đều thổi trên da thịt, hơi lạnh khiến cho từng lỗ chân lông của anh mở ra khoan khoái, chăn lụa lướt ra thân hình anh, mang đến một chút kích thích nhu hòa.
Hai chân anh hơi mở ra, hạ bộ cảm giác được một cổ nhiệt khí đang hướng lên trên, nhưng vì quá mức thoải mái, cho nên anh tuyệt không muốn mở mắt, chỉ là nhiệt hạ bộ càng ngày càng mãnh liệt, anh mới mở mắt.
Lọt trong tầm mắt là một trần nhà xa lạ, trang hoàng hết sức tao nhã, nhìn qua bên cạnh là ngăn tủ trang nhã, điều hòa nhiệt độ thực thoải mái, thổi tới chút mồ hôi trên da anh, tuyệt không chút nóng, anh không đến mức toàn thân xích lỏa, mà cả cúc áo sơ mi đều cởi bỏ, lộ ra hơn phân nữa khuôn ngực bằng phẳng, cà vạt cũng bị ném dưới giường.
Nhưng là nữa người dưới của anh hầu như thực sự quang lỏa* (*trần trụi), một bàn tay cầm lấy chỗ yếu hại của anh trừu động, đây là nguyên nhân vì sao khiến anh cảm thấy vừa cảm thấy thoải mái rồi lại nóng bức.
“Này… Là đang làm cái gì?”
Một bàn tay dễ nhận thấy là của nam giới, đang cầm chỗ yếu hại của anh, anh gần như từ trên giường nhảy dựng lên, Lưu Vân khẽ cười với anh, “Anh tỉnh, nhưng nơi này của anh đã muốn tỉnh lâu rồi.”
Y khẽ cười đầy tình sắc, mà chỗ yếu hại ở dưới thân lại đứng thẳng tắp, chất lỏng chảy đầy trên tay Lưu Vân, y lại còn đang xoa lộng, phần eo Tạ Ứng Long một trận co rút, giận dữ hét: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Tôi không phải nói anh phải bồi tôi chơi sao?”
Lúc ở nhà hàng, anh đích thực đã từng nói qua như vậy, Tạ Ứng Long giằng lại nghiêm mặt nói: “Không sai, nhưng là chơi thế này không có liên quan.”
“Đây chính là kiểu chơi mà tôi muốn.”
Tạ Ứng Long đang muốn chửi ầm lên, biểu cảm trên mặt Lưu Vân trở nên lạnh, lòng bàn tay y lập tức nắm chặc chỗ yếu hại của anh, giống như trừng phạt, một trận đau nhức khiến thắt lưng anh thiếu chút mềm nhũn, anh run rẩy hô hấp.
Lưu Vân nở nụ cười, cười đến mức vừa tà ác lại vừa gợi cảm, Tạ Ứng Long tức khắc liền quên hạ thân đau đớn, tim trong ngực anh thình thịch đập loạn, hệt như sắp từ trong miệng nhảy ra, tựa như lần đầu anh nhìn thấy quảng cáo của y kinh diễm như thế.
“Tạ tiên sinh, nơi này của anh rất có tinh thần, tựa như rất muốn tay của ta, anh hẳn là nên cảm thấy được nam nhân cũng có thể chứ.”
Tay y lần nữa xoa nắm hùng phong nam tính của anh, Tạ Ứng Long thở gấp, anh đã bao lâu rồi chưa phát tiết? Một tháng, hai tháng, hay là ba tháng? Anh đã quên đã bao lâu anh chưa từng phát tiết, công việc quá bận, ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh rất nhạt cũng không sao, nhưng hiện tại bây giờ anh rất cứng là sự thật không chối cãi, gắng gượng của anh trong bàn tay của Lưu Vân rung động, hưởng thụ bàn tay y phục vụ.
“Dừng tay, ngươi chẳng qua là một học sinh trung học, hẳn lại càng tráng kiện hơn chứ.” Anh đã không hiểu nỗi học sinh trung học hiện tại đang nghĩ nữa gì rồi.
“Tình ái có thể tiêu trừ áp lực, nghe cũng rất tráng kiện a.”
Lưu Vân lấy lý do tựu thị nhi phi (* như dúng mà là sai, nhìn đúng mà thật ra là sai) phản bác, y lộ ra nét tươi cười anh tuấn khiến anh đầu choáng mắt hoa, anh nhìn thấy đường nét anh tuấn nơi y, con ngươi anh mở to, mang theo điểm lam quang, sau đó đôi môi hoàn mỹ của y mở ra, không biết đang nói điều gì, anh đột nhiên hoàn toàn nghe không hiểu quốc ngữ.
Tất cả nguyên nhân là do phần bên dưới trong tay nam nhân, cứng đến mức sung mãn, anh cau chặt hai hàng lông mày, nén chịu loại tr.a tấn không thuộc về mình, sau đó Lưu Vân không biết nói điều gì, anh chỉ nhìn được miệng y đóng mở, căn bản là không nghe được y nói cái gì, tất cả trong tai đều là tiếng tim anh đập.
Hơn nữa càng đập càng lớn tiếng, lớn đến mức anh chỉ nghe truyền đến âm thanh của tim mình.
“Ô hô…”
Anh thở gấp, cắn răng, Lưu Vân nói gì anh rốt cuộc cũng hiểu. Bởi y đưa đầu xuống dưới, hai tay kìm trụ dương cương của anh, tiếp đó đôi môi hoàn mỹ vô khuyết của y ngậm vào dương cương của anh, tựa như lúc ngậm cây kem trong vườn thú. Dùng đầu lưỡi hút, sau đó đi xuống, khiến anh thẳng hướng trong đáy cổ họng y, sau đó lại trượt lên trên, dùng đầu lưỡi mơn trớn điểm mẩn cảm nơi đỉnh của anh, kỹ sảo cao siêu khiến anh mồ hôi đầy trán, tựa như y thường xuyên làm như vậy.
“Buông ra, buông ra…”
Anh liều mạng giãy giụa, lại khiến cho Lưu Vân ăn càng thêm sâu, chất lỏng từ anh chảy xuống càng lúc càng nhiều, cơ thể càng ngày càng nóng vô cùng, ngay cả hơi lạnh từ máy điều hòa cũng không đủ lạnh, khiến anh liên tục đổ mồ hôi.
“Thoải mái như vậy sao? Anh xem nơi này của anh vẫn run rầy, còn chảy nhiều nước thế này…”
Lưu Vân buông lỏng miệng, dương cương bên dưới anh dính đầy nước bọt trong miệng Lưu Vân, do đó lộ ra vô cùng ẩm ướt trơn bóng, mà ngón tay Lưu Vân tại đỉnh anh nhẹ gõ vài cái, khiến anh thiếu chút nữa hạ bộ run rẩy, liền muốn lưu xuất tinh hoa (*chảy ra tinh hoa)
“Háo sắc nha, Tạ tiên sinh, lúc nữ nhân giúp anh làm như vậy, anh sẽ khích động như vậy sao? Sẽ chảy nhiều tinh thủy như vậy sao?”
Anh là một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, tuy rằng sinh hoạt chưa đến mức phóng đãng, thế nhưng nếu nói anh không có kinh nghiệm lại là chuyện không có khả năng, anh tất nhiên cũng từng nữ nhân chuyên phục vụ duyện qua, nhưng chưa một lần như lần này.
Không đợi anh trả lời, Lưu Vân lại lần nữa đem dương cương của anh để vào trong miệng, gương mặt sáng trắng của y, môi bị anh nhồi vào, hai gò má phồng lên, sau đó ánh mắt y mang ý cười nhìn anh, anh thoáng chốc mất đi hô hấp, chỉ còn lại âm thanh sướng khoái, anh hoàn toàn bị nụ cười y làm mất đi năng lực phản kháng.
Ánh mắt y tựa như có sức hấp dẫn kỳ lạ, hay như một lời chú khiến người ta hóa đá, làm cho anh không thể động đậy, căn bản là không cách gì có ý chí phản kháng, anh ngã xuống trên tơ tầm, cảm thụ môi y, đầu lưỡi, thậm chí cả ngón tay y thô lỗ đùa bỡn hai tiểu khỏa cầu của anh.
“Tạ tiên sinh, thoải mái không?”
Anh thấp giọng: “Van cậu, không cần làm nữa.”
“Thế nhưng thoạt nhìn anh rất thoải mái.”
Y dùng đầu lưỡi ác ý hướng khai khẩu trên đỉnh của anh đâm xuống, dương cương anh bành trướng bắn ra, khoan khoái làm cho anh thở không ra hơi vô lực, mồ hôi thấm ướt tơ tằm bên dưới.
Anh gần như muốn thở gấp muốn ngất, Lưu Vân còn đang đùa bởn hạ bộ anh, y tựa như muốn hút từng giọt tinh hoa, lần nữa ʍút̼, anh biết tinh lực nơi đó của mình, thế nhưng anh lại cứng lên rồi.
Hạ bộ anh ẩm ướt dính dắp, không chỉ có tinh thủy của mình, còn có nước bọt Lưu Vân duyện, tiếp đó Lưu Vân dần đi xuống, y tách song mông của anh, sau đó đầu lưỡi dò xét đi vào.
“Không cần, không được, ngươi, ngươi đang làm gì?”
Bộ vị nơi nữa thân dưới của anh hiện bị đùa bỡn, anh căn bản là chưa hề nghĩ đến nơi đó, ngón tay Lưu Vân lồng bảo hiểm, trên đồ bảo hiểm quét đầy không biết thuốc mỡ thành phần gì, cứ như vậy hung hăng sáp nhập đến chỗ sâu bên trong, anh mở miệng cuồng loạn kêu thành tiếng.
Đau đớn, nhục nhã, khoái cảm tất cả đều cùng nhau dâng lên.
“Chờ một chút nữa anh sẽ rất thích.”
Anh muốn kháng cự, Lưu Vân cho anh trào lên thể khí nào đó, hơi thở anh dồn dập, hút trở ra, hai gò má hồng lên, sau đó trái tim đập càng lúc càng nhanh, toàn thắt lưng lại mềm nhũn xuống, mà ngay cả ngón tay y cắm vào bên trong anh cũng như hưởng thụ, không cảm thấy quá đau đớn.
Cảm giác trào lên ba, bốn lần, chỉ cần có chút kháng cự, y liền làm cho anh trào lên loại thể khí này. Thân thể anh bị lật qua, cơ thể mềm mại nhu nhược không hề có khả năng chống cự, toàn thân anh ghé trên giường mềm mại, chỉ có cái mông nâng lên, tiếp đó Lưu Vân đùa bỡn mông của anh.
Ngón tay y không ngừng ra vào, lay động, sau đó vẽ lên một điểm nào đó, Tạ Ứng Long nắm chặt gối, thở mạnh, toàn thân anh run rẩy, tê dại run rẩy theo một điểm kia lan ra, sau đó một luồng khí xông lên não, khiến não anh toàn bộ tê liệt rã rời.
“Chỗ này rất thoải mái sao?”
Y thong thả tìm kiếm điểm nhạy cảm của anh, lấy ngón tay lần nữa đâm vào vị trí kia, Tạ Ứng Long cắn gối, toàn thân run run, tê dại run rẩy nhanh chóng xông lên cơ thể.
Nữa tiếng sau, Lưu Vân luôn ở vị trí đó đùa bỡn, có khi y mạnh mẽ khiêu khích, khiến anh cơ hồ làm cho anh gần như phát điên khàn giọng kêu; có khi y nhẹ nhàng lướt qua bộ vị đó, làm anh càng thêm nhu cầu bất mãn.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân, Lưu Vân ấn trên nhũ tiêm anh, sau lại đem bỏ vào miệng khẽ cắn, đem điểm trước ngực anh cắn đến sưng đỏ.
Anh bị đau muốn đẩy y ra, lúc này Lưu Vân mới phát ra tiếng cười khàn khàn thỏa mãn, sau đó bộ vị ôn nhu kia, khiến anh lần nữa mê đắm, toàn thân anh đều là mồ hôi trắng mịn, tiếng thở dốc cũng trở nên khàn khàn.
Y chậm rãi đổ lên tay một lượng lớn thuốc mỡ, thân thể Tạ Ứng Long run lên, anh hiểu rõ thuốc mỡ kia sẽ theo ngón tay y, hoạt tiến vào bên trong anh, khiến bên trong anh tê dại ngứa ngái không thôi, chỉ hy vọng có thứ gì đó cỗ vũ không ngừng.
“Vì… vì sao làm như vậy?”
Anh hít khí không tiếp được tức giận hỏi, Lưu Vân đưa ngón tay sáp nhập bên trong nhuyễn nhiệt của anh, bên trong hỏa nhiệt co rút ngậm lấy ngón tay, mỗi lần y cường ngạnh sáp nhập, chợt nghe thấy tiếng Tạ Ứng Long rên nhẹ, đây là âm thanh đêm nay y thích nghe nhất.
“Không vì sao cả, bởi vì anh là loại mà tôi thích.”
Lưu Vân đối với vấn đề anh biểu hiện hết sức lãnh đạm, rút ngón tay ra, Tạ Ứng Long thiếu chút nữa thất vọng kêu thành tiếng, Lưu Vân giống như lý giải anh muốn cái gì, y lập tức lộ ra lúm đồng tiền vô song, tựa như hết sức hài lòng sự khát cầu của anh đối với mình.
Ngay tức khắc, tim Tạ Ứng Long lại bắt đầu tăng tốc, không cần thuốc, chỉ cần Lưu Vân cười một cái, sẽ khiến anh thấy bản thân mình đầu váng mắt hoa, tựa như ngay cả bản thân họ gì, gọi là gì cũng đều quên hết, toàn bộ suy nghĩ đề là trống không hoặc đã thành bùn nhão.
“Tạ tiên sinh anh thật sắc nha, cái mông cũng đem ngón tay tôi kẹp chặc thế này, anh thật chưa từng có kinh nghiệm cùng nam nhân sao? Tôi thấy anh còn muốn ngón tay tôi ở bên trong, hay là muốn một cái gì đó lớn hơn đây?”
Dáng cười sang sảng phối lên chút ngôn ngữ ác độc hạ lưu, ma lực trong ngôn ngữ, lại khiến Tạ Ứng Long tê dại run rẩy lan ra từng cơn trong cơ thể mình, anh cũng không có cách nào chống lại nụ cười của y, một chút cũng không.
Giống như anh đối với Vũ Hồng, anh đối với bộ dáng tươi cười của Vũ Hồng một chút biện pháp cũng không có, cậu khóc cầu anh, anh cho dù chuyện gì cũng đều đáp ứng.
Hơn nữa kinh nghiệm của anh cùng nam nhân, cũng giới hạn lấy tay giúp Vũ Hồng làm chuyện kia, từ đó về sau anh liền hối hận muốn ch.ết, lại càng không muốn nhắc giữa cuộc sống từng có người tên Vũ Hồng xuất hiện.
“Anh đang nghĩ gì?”
Cơ hồ không chút lưu tình, một bàn tay đặt mạnh lên vai Tạ Ứng Long, khiến Tạ Ứng Long đau đến nhíu mày, ánh mắt Lưu Vân lộ ra hung quang, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của y tựa như ác ma hung ngoan, lại tựa như thiên sứ tràn đầy mị hoặc.
“Tôi muốn anh nhìn tôi, không được phép ở trước mặt tôi, anh vẫn coi tôi không tồn tại.”
“A ngô… Ân a a…”
Anh giương miệng, phát ra âm thanh, tựa như để trừng phạt anh, cự vật to lớn đang tiến vào trong thân thể anh, anh muốn kêu thảm thiết, lại chỉ có thể phát ra âm thanh điềm nị hoan khoái.
Bên trong được bôi trơn thật ẩm ướt, nội bích cũng đã hưởng qua tư vị tốt đẹp từ ngón tay, cảm giác đau đớn do dược vật.
Lưu Vân hơi híp mắt, bên môi mang theo dáng tươi cười, tựa như đang dùng bộ vị cực nóng của y thưởng thức tư vị nhu nhuyễn ôn nhiệt điềm mỹ bên trong anh, y lần lượt áp sát, từng tất từng tất đến đỉnh.
“A a… Không được, không được…”
Anh phát ra tiếng kêu thảm thiết, không phải vì đau, mà là quá mức sảng khoái làm cho anh liên tiếp lắc đầu, Lưu Vân nhìn thấy bộ dáng si mê của anh, dáng cười trên môi càng thêm nở rộ, y ghé vào tai anh thấp giọng thì thầm, hơn nữa phần eo tiến về phía trước đẩy mạnh một lần so với một lần càng sâu, khiến anh bắt lấy gối, khoái cảm gần đến cao trào, làm cho anh thở gấp.
“Thoải mái không? Anh kêu càng dễ nghe, tôi khiến cho anh càng thoải mái, được không?”
Ánh mắt Lưu Vân như lấp lánh sáng, phảng phất như đang thưởng thức anh trong hải lý trầm luân, bộ dáng vô pháp tự cứu. Phần eo Tạ Ứng Long bủn rủn, trên cơ bản âm thanh Lưu Vân, tiếu ngữ đối với anh tạo thành ảnh hưởng rất lớn, bên trong anh theo nụ cười sáng lạn của y một lần lại một lần co rút.
Mỗi lần co rút, anh liền phát ra tiếng khàn khàn, là tác dụng của thuốc, hay chính là Lưu Vân, anh đã muốn phân không rõ rồi.
Anh chỉ biết mình tựa như mê man, bị một nam nhâm tuổi nhỏ hơn mình đặt dưới thân, để y lần lượt đâm tiến trong cơ thể mình, mà anh còn khàn giọng kêu lên vui sướng.
Kêu đến cổ họng khàn khàn, cuồng loạn đến mất đi lý trí, mất hết tự tôn.
Anh ngủ cả ngày, ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, thắt lưng anh đau buốt, nhất là bộ phận kia lại càng đau đến không chịu nỗi, mà may mắn là ngươi gây ra hai việc này đã đi mất rồi.
Anh nằm vật xuống chăn thở dốc, dính dấp ở giữa hai chân đã khô, trên bắp đùi của anh đều lưu lại tư tâm gì đó của đối phương, anh dùng ngón tay lần mò, còn cảm giác được xử lý dấu vết lưu lại kia.
Lòng tự trọng bị tổn thương, phẫn nộ, ghê tởm đã không còn đủ để hình dùng cảm giác hiện tại của anh.
Anh gần như nhảy xuống giường, bất chấp hai chân cùng thắt lưng mình gần như sắp đứt, anh dùng nước nóng cực nóng rửa sạch thân thể mình, tựa như tẩy đi bản thân ngày hôm qua trên giường không chịu nỗi, như những kí ức kinh khủng kia, anh ở trên giường đáp lại nam nhân, hơn nữa lại như nữ nhân lắc mông, đạt đến cao trào.
Anh muốn đem ký ức hôm qua hoàn toàn phong tỏa, tựa như kí ức của anh với Vũ Hồng.
Anh tẩy thật sạch, mới đến công ty, thư ký chỉnh lý tài liệu, báo cáo tin tức, mà trong đó đó quan trọng nhất, chính là việc Lưu Vân đồng ý đóng quảng cáo cho công ty họ.
Anh toàn thân lập tức kích động lên căm phẫn không gì sánh được, làm cho anh gần như giận đến toàn thân phát run, khuôn mặt đỏ bừng.
Anh đem giấy vò thành một đống ném về phía thùng rác, không cần, y đối anh làm ra loại chuyện này, còn dám nghênh ngang ký hợp đồng này, y tột cùng đem anh trở thành cái gì chứ.
“Chúng ta không cần ký hợp đồng làm người mẫu với anh.”
Thư ký ngạc nhiên, rõ ràng là Tạ Ứng Long một tháng trước tích cực tiến hành chuyện này, nào ngờ Lưu Vân đồng ý, Tạ Ứng Long lại không dụng y.
“Tổng giám đốc, ngài khẳng định sao?”
“Ta rất khẳng định.”
Anh gầm lên một tiếng, thư ký sợ đến mức thụt lùi hai bước, chưa từng thấy qua bình tĩnh như anh lại thất thố vậy, Tạ Ứng Long ngồi xuống ghế dựa, anh có khả năng kìm chế tốt, anh có thể khống chế chính anh, tựa như khống chế công ty kinh doanh của anh, anh muốn loại bỏ Lưu Vân ra ngoài suy nghĩ, hơn nữa anh xác định anh có thể làm được.
Anh đem tâm tư chuyển sang công việc nghiêm chỉnh, anh nhất định phải mời một công ty quảng cáo lần nữa làm quảng cáo, muốn tìm ra một người mẫu so với Lưu Vân càng thêm xuất sắc đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình.
Anh đem hết thảy giao cho công ty quảng cáo, quảng cáo mới nhất đã ra, thế nhưng lượng tiêu thụ vẫn như cũ trượt đến vô cùng thê thảm, làm cho anh nhìn đến báo cáo tiêu thụ càng thêm phẫn nộ, anh mở hội nghị thì vô cùng nóng nảy, đem mỗi đại biểu nghiệp vụ mắng đến vô pháp cãi lại.
Bạch Vĩnh Thành thấp giọng nói: “Không phải cùng người mẫu đối phương đàm thỏa bảng giá rồi sao? Vì sao không mời anh ta đến chụp, tôi nghe nói anh ta đã đáp ứng.”
Chán ghét không cách nào tả được, khiến Tạ Ứng Long sắc mặt xanh mét. “Ta tin chất lượng cameras công ty chúng ta, không cần quảng cáo trợ giúp, cũng có thể bán rất khá.”
“Đây là phán đoán sai lầm, Ứng Long, chính cậu rất hiểu khi hỏi tình trạng tiêu thụ này, cậu nói như vậy, khiến ta thật sự thất vọng.”
Bạch Vĩnh Thạnh nhu hòa nói, Tạ Ứng Long vô pháp nói ra phán đoán bản thân hoàn toàn không sai, lúc đầu anh cùng Bạch Vĩnh Thạnh nhận định giống nhau, chính là tìm Lưu Vân đến chụp quảng cáo mới, cậu có mị lực quần chúng, nhất định có thể làm thị trường cameras khởi tử hồi sinh, anh nói nói như vậy quả là không chuyên nghiệp rồi.
Nếu không phải… Căm hận trong lòng lần nữa nảy lên, nếu không phải anh bị Lưu Vân làm cái chuyện kia khiến anh không thể tiếp thu, anh sớm đã để Lưu Vân đóng quảng cáo mới rồi.
Thế nhưng chuyện riêng cá nhân anh, cùng việc chung của công ty hoàn toàn không liên quan, một công ty có hơn vạn người dựa vào anh mà kiếm sống, anh không thể vì tư oán mà làm chuyện nguy hại đến công ty, giờ khắc này, lý trí của anh nặng hơn tình cảm, mà anh vốn là một người nặng về lý trí.
“Ta sẽ mời chuyên gia, lần nữa cùng anh trao đổi chuyện quảng cáo.”
Sắc mặt anh xanh mét, buông tha tư oán khó khăn lên trên, mà đoạn phát biểu này, cũng đại biểu cho hội nghị chấm dứt, thay cho việc anh lần nữa phải đem lễ vật đến mời Lưu Vân trở về đóng quảng cáo.
Anh mời công ty giao tiếp hàng đầu lần nữa cùng Lưu Vân tiếp xúc, nhưng là điện thoại cấp cho Lưu Vân biệt tăm, thư tín y cũng chưa từng trả lời, khiến cho hết cách liên lạc, đành phải buộc lòng chờ ở trường y học.
Lưu Vân trả lời rất đơn giản, “Ta cũng không thiếu tiền, lần trước ta nhận đóng quảng cáo, chỉ là vì thú vị thế thôi. Hán thương (*nhà máy và cửa hàng tư nhân) nói cho ta biết, ta có thể đạp đổ Hạo Nguyên, nào ngờ ta thật sự làm được rồi.”
Lời nói y đầy ác ý cùng khinh thường, thế nhưng thần thái lại bình tĩnh thoãi mái, tựa như mới vừa nói chỉ là lời tán gẫu chuyện thường ngày, làm cho công quan (*chuyên viên giao tiếp) kinh ngạc, hoàn toàn không thốt ra lời.
Phòng giao tiếp chuyển đạt những lời này cho Tạ Ứng Long, Tạ Ứng Long vỗ trán, anh cùng Lưu Vân không quen biết, cũng không biết y là ai, vì sao y đối với công ty Hạo Nguyên có thù lớn như vậy, thậm chí còn đối với mình làm ra những chuyện kia? Khí thể (*chất khí) kia, xoa dược vật lên chỗ mật, tất cả đều chứng minh rằng y có chuẩn bị.
“Tự ta nói chuyện với anh ta.”
Tạ Ứng Long nghĩ phòng giao tiếp không cần xen vào chuyện này nữa, anh sau khi tìm hiểu kĩ lưỡng, quyết định chính mình cùng Lưu Vân mặt đối mặt hẹn gặp nói chuyện một lần.
Địa điểm hen hẹ ở một khách sạn năm sao, chỉ có anh cùng Lưu Vân.
Anh ngồi trên ghế trong phòng đội ba mươi phút, Lưu Vân mới khoan thai đến. Tạ Ứng Long hận nhất là người khác lãng phí thời gian của anh, mà Lưu Vân hình như cũng phi thường hiểu đặc tính này của anh, y mở cửa sau của gian phòng, ngồi xuống ghế dựa đối diện anh, lộ ra dáng tươi cười cao ngạo khiêu chiến, chỉ vào cửa.
“Anh nếu cảm thấy tôi lãng phí thời gian của anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đi, cửa ở nơi này.”
Anh giận đến khí huyết đều xông lên, tựa như thiếu chút nữa liền xuất huyết não, làm cho Lưu Vân ha ha cười lớn. “Tạ tiên sinh, anh thật đáng yêu, có người nói bạo điểm của anh rất thấp sao? Tựa như anh rất nhạy cảm.”
Hai chữ nhạy cảm này căn bản là một sỉ nhục, nghĩ tới chuyện phát sinh trong nhà hàng, Tạ Ứng Long thiếu chút nữa từ trên ghết nhảy dựng lên, anh hít một hơi thật sau, tựa như ngăn mình làm ra hành động bạo liệt nào.
Thanh âm anh trầm thấp, tựa như sư tử ngược đầu vô lộ đề thấp thanh âm gầm lên: “Cậu rốt cuộc là muốn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng không muốn, hết thảy tôi đều tự mình có được đi, tôi học trong trường quý tộc rất tốt, anh nghĩ rằng tôi thiếu tiền sao? Không, tôi tuyệt không thiếu tiền, người giám hộ của tôi bất cứ khi nào đều cho tôi vô số tiền tài.”
Tạ Ứng Long hiểu rõ y học phí trường quý tộc kia đắt đến làm cho người ta không nói nên lời, bởi vì bản thân anh cũng từng chi qua học phí này, để Vũ Hồng học trường quý tộc kia, cho nên có thể là học sinh trường này, nhà giàu có đương nhiên không phải nói chơi, đó cũng là nguyên nhân Lưu Vân tuyệt không coi trọng tiền tài.
“Vậy làm người mẫu thì sao?” Anh đưa ra điều kiện khác.
“Tôi đối với chuyện làm người mẫu căn bản là không có hứng thú, là bởi vì phá hủy công ty của anh rất thú vị, tôi mới làm.”
Y miệng cười vô sỉ khiến Tạ Ứng Long nổi nóng, anh cho tới bây giờ chưa hề biết mình lại có nhiều cảm xúc đến vậy, đến cảm giác chán ghét còn có thể từ trong ngực tràn ra cường liệt như thế.
“Cậu là nhắm đến tôi sao? Tôi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì đắc tội với cậu, tôi căn bản là chưa gặp qua cậu.”
Anh rốt cuộc không chịu nỗi cuộc đối thoại vô ý nghĩa này, anh chưa gặp qua Lưu Vân, hoàn toàn không nhận ra người này, lại bị người này ghi hận, thậm chí làm ra cái chuyện vô cùng nhục nhã.
“Đúng vậy, cậu căn bản là chưa từng gặp qua tôi.”
Lưu Vân đáp, biểu cảm trên mặt mang theo nụ cười khinh rẻ lạ lùng, tuy rằng cảm thấy y như đang tùy ý trả lời, thế nhưng câu hồi đáp của Tạ Ứng Long như là chọc giận y, trong nháy mắt đó, con ngươi không biểu cảm của y hiện lên vài tia cuồng nộ.
Y đứng lên, thân hình hơn một trăm tám mươi mấy cm tràn đầy uy hϊế͙p͙, y đi đến chỗ ngồi Tạ Ứng Long, ngón tay xuyên qua sợi tóc của anh, cột sống Tạ Ứng Long lập tức nổi lên một hồi chán ghét không thể hình dung, hoặc có lẽ đó là một loại gì đó anh không biết, cũng không muốn biết!
“Tôi tưởng niệm thân thể trần trụi của anh, tưởng niệm lúc miệng anh nói không, nhưng thân thể lại run rẩy rất thành thật, anh lay động thắt lưng, dùng bắp đùi của anh kẹp chặt ta biểu cảm cao trào, cũng làm cho tôi như thế cao trào…” Tạ Ứng Long thiếu chút nữa phun ra, những chi tiết kia anh không muốn nhớ, lúc này Lưu Vân lại vẽ ra tình huống lúc đó, anh ở trên dưới si thái khó coi, bị một nam nhân chiếm đoạt thân thể, thế nhưng còn cảm thấy sung sướng, đơn giản là Lưu Vân đối với anh cười, anh liền cả người đều mất đi khí lực, thậm chí để y tùy ý đùa bởn thân thể mình.
“Câm miệng!”
Anh không khống chế được rống to, lập tức từ trên ghế nổi giận đứng lên, Lưu Vân bắt được bờ vai anh, anh phản thủ một quyền đẩy Lưu Vân ra, tay Lưu Vân lại nhanh hơn đè lấy bờ vai anh.
Lưu Vân nhìn dáng gầy gò, nhưng hai tay lại mạnh mẽ tựa như có được lực đạo của người nhiều năm vận động, khiến anh căn bản là đẩy không ra.
Anh dùng hết khí lức, ghế dựa lộn xộn đẩy đi, anh gần như bị Lưu Vân cưỡng chế mang lên giường, anh không kịp thở chống cự, cuối cùng bị Lưu Vân cưỡng chế áp trên giường, bên dưới thân thể anh là giường đệm mềm mại, hai chân còn trên đất, hai chân lại bị thân thể Lưu Vân dùng vũ lực trụ lại.
“Dừng tay, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh khàn khàn thấp giọng gầm lên, đổi lấy Lưu Vân cười to không chút lưu tình.
“Tạ Ứng Long, anh thật đơn thuần khả ái, anh chủ động hẹn ta đến khách sạn, anh nghĩ rằng chúng ta chỉ biết nói chuyện thôi sao? Huống hồ anh chủ động hăng hái như thế này, tôi sao lại để anh thật vọng.”
Y nói những lời này quả thực là tư tâm đến cực điểm, thế nhưng đi đôi với những lời này, Lưu Vân dùng đầu gối hướng đỡ phía trước, y dùng đầu gối âu yếm chỗ giữa hai chân anh, cũng là vị trí nam tính mẫn cảm nhất.
Chán ghét, nhiệt lưu, còn có khoái cảm không muốn thừa nhận, điên cuồng hướng sau gáy anh dâng lên, thân thể anh đồng thời run rẩy ma nhiệt.
Nét mặt Lưu Vân biểu lộ nét cười không chút thành thật, nụ cười kia căn bản không mang lên ánh mắt, chỉ hiển lộ trên làn da nhợt nhạt, ngay cả nụ cười trên mặt như thế cũng dễ dàng biến mất.
“Chúng ta hòa hảo đi, tôi sẽ là người mẫu công ty các ngươi, thế nhưng anh phải làm bạn chơi riêng của ta, có thể chứ?”
“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì.”
Tạ Ứng Long muốn dùng sức đẩy anh ra, lại bị Lưu Vân bắt được hai tay để lên đầu, khiến anh căn bản không thể động đậy.
Bên tai anh lập tức truyền đến hôn cảm, khí tức thơm nhẹ của nam nhân trên thân hầu như làm tâm trí anh trong phút chốc đình trệ, hơn nữa bộ vị bị đầu gối y ma xát tăng thêm lực đạo, làm cho anh cổ họng một hồi khoái cảm toát ra, anh gần như muốn hận chính mình trước kia hoàn toàn không biết cơ thể này lại mẫn cảm như thế.
“Anh vì công ty cơ hồ không có sinh hoạt cá nhân, cho nên vì công ty, anh hẳn là rất thích để nam nhân đùa bởn thân thể anh.”