Chương 31: Dứt khoát
“Vâng, lão nô lập tức đưa Vương gia đi.”
Trần tổng quản giờ phút này trong lòng vô cùng bất ổn. Thật không biết Tiểu Nhiễm rốt cuộc là làm sao chọc tới Vương gia, ngay cả khi muốn trở về làm hạ nhân cũng khiến Vương gia bực tức.
Vương gia hắn, sẽ không đem Tiểu Nhiễm đuổi ra khỏi phủ chứ?
Hẳn là sẽ không, Vương gia đâu đến nỗi độc ác như vậy, hơn nữa ngài cũng không phải loại người có thể tùy ý trách phạt người khác.
Nửa khắc sau, Tây Tường liệt đã đứng ở ngoài cửa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào căn phòng sơ sài trước mắt.
“Vương gia, đã tới.” Tổng quản đứng một bên cẩn thận nói.
Xem biểu cảm này của Vương gia, là đau lòng sao……
Thu Đào cũng theo cùng, đứng ở một bên bộ dáng nóng vội. Nàng rất muốn vào xem công tử, công tử là đang ở nơi như thế này sao?
Tây Tường Liệt đẩy cửa, đi vào căn phòng có chút nhỏ hẹp cũ nát này.
Tiểu Nhiễm đang ngồi ở đầu giường đùa bỡn với tiểu bạch điêu. Nó vốn định đem bạch điêu lưu cho Thu Đào, để một thời gian sau Thu Đào đem tiểu bạch đi phóng sinh, Tiểu Nhiễm cảm thấy tiểu bạch nên được tự do sinh sống bên ngoài thì tốt hơn.
Chính là, mới vừa rồi tiểu bạch điêu này lại xuất hiện trong phòng của Tiểu Nhiễm, vừa nhìn thấy Tiểu Nhiễm đã nhanh nhẹn nhảy lên trên người nó muốn thân cận.
Tiểu Nhiễm không biết bạch điêu làm sao tìm được tới nơi này, nhưng mà trong lòng cũng vui sướng kích động. Không nghĩ tới một con bạch điêu cũng có thể khiến Tiểu Nhiễm đưa ra quyết định sau này sẽ luôn đem nó bên người, không tách rời nữa.
Cảm giác có người vào, Tiểu Nhiễm vốn tưởng tổng quản, vừa muốn quay đầu lại xin phép lão thu nhận và giúp đỡ bạch điêu, lại nhìn thấy người khiến trái tim nó đập lệch nhịp.
Vương gia tại sao lại xuất hiện ở đây?!
Tiểu Nhiễm trái tim “thình thịch” đập không ngừng, nó cũng không biết tại sao bản thân lại kích động như thế, lại…… khó kìm lòng nổi như thế.
Mới mười ngày xa cách, tại sao cảm giác như là đã mười năm không gặp?
Trần tổng quản cùng Thu Đào đều bị cấm tiến vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Trong phòng hạ nhân nhỏ hẹp, Tiểu Nhiễm cùng Tây Tường Liệt đứng cách xa nhau mấy bước, đối mặt không nói gì.
Ánh mắt giao nhau, lộ ra tình huống khó xử cho cả hai.
Trong không khí tràn ngập một loại hơi thở phức tạp, áp lực khiến người ta bức bối.
Tiểu Nhiễm biết Tây Tường Liệt đang tức giận, bởi vì biểu cảm của hắn lạnh như băng, lạnh đến nỗi làm cho trong lòng nó rất thê lương.
Nhưng mà tại sao vẫn còn sinh khí? Nó đã trả lại cây trâm kia rồi, cũng đã tự nguyện trở thành hạ nhân, hắn vì sao còn sinh khí……
Tiểu Nhiễm khẽ thở dài một hơi, dần dần cúi đầu quỳ gối trước mặt Tây Tường Liệt.
Đây là lần thứ hai Nhiễm Nhi quỳ gối trước mặt mình, Tây Tường Liệt lửa giận bắt đầu bốc lên, buồn khổ trong lòng mấy ngày qua giống như tất cả đều phát tiết hết vào lúc này.
“Ngươi muốn thành cái loại người này lắm đúng không?” Tây Tường Liệt nheo mắt lại.
Tiểu Nhiễm cúi thấp đầu xuống, Vương gia không gọi nó đứng dậy, nó cũng chỉ cứ như vậy mà quỳ.
“Ta vẫn không nghĩ ngươi lại là dạng người như vậy, tại sao lúc nào ngươi cũng muốn làm bộ làm tịch như thế? Ngươi muốn dùng phương thức này làm ta bực mình, để ta hướng ngươi xuống nước đúng không?”
Ngươi chính là muốn làm cho ta khó chịu sao? Ngươi chính là dùng phương thức này để khiến ta đau lòng? Ngươi đã làm được rồi đấy! Tây Tường Liệt mặt cứng lại, cố che dấu sự đau lòng.
Bả vai Tiểu Nhiễm khẽ run lên một chút.
“Đứng lên, đổi y phục khác, cùng ta về Vĩnh Hàm Các.”
Hắn chưa từng có đối đãi với một người như vậy, chỉ với Nhiễm Nhi, hắn mới có thể khiêm nhường đến nước này.
Chính là Tiểu Nhiễm lại vẫn quỳ gối không nhúc nhích.
“Nhiễm Nhi!” Tây Tường Liệt cực độ tức giận.
Người trên mặt đất vẫn không có đứng dậy, chỉ nâng lên khuôn mặt có chút trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Tây Tường Liệt.
Ánh mắt kia kiên định như vậy, quật cường như vậy, làm cho tâm Tây Tường Liệt trở nên càng băng lãnh.
“Một lần cuối cùng, lập tức đứng lên, ta sẽ mang ngươi trở về, bằng không, ngươi cứ ở tại chỗ này làm hạ nhân đi.”
Không có bất cứ động tĩnh gì……
Tây Tường Liệt liếc mắt nhìn Tiểu Nhiễm một cái, xoay người rời đi, không có chút nào… lưu luyến.
Tiểu Nhiễm chậm rãi đứng lên, nhìn cánh cửa phòng vẫn chưa khép kín, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Tiểu Nhiễm đáng thương lặng lẽ tựa đầu vào giường khóc, bạch điêu lén lút bò lên bờ vai nó an ủi.
Tận mắt nhìn thấy Vương gia lạnh lùng bước đi, mùi vị của cái loại tan nát cõi lòng này nguyên lai lại làm cho người ta khó chịu như vậy.
“Vương gia……” Tây Tường Liệt vừa đi ra, Trần tổng quản cùng Thu Đào đều thần tình lo lắng nhìn hắn, muốn nói gì lại thôi.
Tây Tường Liệt dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía Thu Đào:“Ngươi ở lại bên cạnh Tiểu Nhiễm đi.”
“Vâng, nô tì tạ vương gia, nô tì tạ vương gia!” Thu Đào vừa nghe liền bật người quỳ gối trên mặt đất, liều mạng hướng Tây Tường Liệt phục lạy.
Vương gia đi rồi, tổng quản nhìn thân ảnh hắn rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp.
Vương gia vẫn để ý đến Tiểu Nhiễm, bằng không hắn sẽ không cho Thu Đào lưu lại chỗ này.
Có lẽ, không biết chừng sau này Tiểu Nhiễm sẽ có được hạnh phúc. Trên khuôn mặt già nua của Trần tổng quản hiện lên một nụ cười an tâm.