Chương 41: Thời buổi rối loạn

Viên Cảnh Triệt gần đây tâm tình phi thường không tốt! Đến đây đã được vài ngày, vậy mà gã ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy mỹ nhân kia một cái. Gã biết Tây Tường Liệt nhất định là đã đem người nọ giấu đi rồi. Cả vương phủ gã đều cẩn thận thăm dò, duy chỉ có Vĩnh Hàm Các kia là không cho phép ngoại nhân tùy tiện đi vào, mỹ nhân hẳn là bị giấu ở nơi đó đi?


Gã muốn đi vào, chỉ tiếc thủ vệ canh chừng quá nghiêm ngặt, làm gã không có cơ hội tiến vào.


Mỹ nhân a mỹ nhân, ngươi rốt cuộc ở nơi nào! Viên Cảnh Triệt ngay cả ngủ cũng mơ thấy Tiểu Nhiễm, khi tỉnh lại, thấy quần đều là….. một mảnh ẩm ướt…… Gã gần như đã bị mắc bệnh tương tư mất rồi, chưa từng có một nữ nhân nào có thể khiến gã chỉ mới nhìn mặt một lần mà thần hồn điên đảo như này. Mỹ nhân kia là một nam nhi, gã biết, nhưng đó chính là nam nhi đẹp nhất, mê người nhất mà gã từng thấy.



Tây Tường Liệt giờ phút này lại đang vui vẻ cùng Tiểu Nhiễm chơi đùa với Tiểu Bạch điêu, Bạch Điêu chơi cùng bọn họ lúc thì xù lông, một hồi lại vươn móng vuốt, giống như rất thích thú.


Đột nhiên thanh âm của Trần tổng quản ở ngoài cửa vang lên:“Vương gia, lão nô có việc bẩm báo.”
“Tiến vào.” Tây Tường Liệt nói, chỉ thấy Trần tổng quản vẻ mặt lo âu tiến vào.
“Chuyện gì?”
“Vương gia, này…… Lão nô nghĩ vẫn nên để ngài ra ngoài rồi nói sau…”


Tây Tường Liệt nhíu mi:“Có chuyện gì mà không thể nói tại đây? Nói đi, bổn vương ở chỗ này nghe.” Hắn không muốn giấu Nhiễm Nhi chuyện gì cả, hắn không muốn lại để cho Nhiễm Nhi nghĩ nhiều nữa.
Tổng quản bất đắc dĩ mở miệng:“Vâng, Vương gia, Tứ phu nhân bên kia báo tin vui.”


available on google playdownload on app store


“Cái gì?!” Tiểu Nhiễm cùng Tây Tường Liệt đều kinh ngạc giật mình.


“Thầy thuốc nói là nàng đã mang thai hơn hai tháng rồi, chỉ là Tứ phu nhân thân thể không có triệu chứng gì nên vẫn không biết. Sáng nay mới bắt đầu nôn oẹ, Tứ phu nhân tìm thầy thuốc đến khám và chữa bệnh, ai ngờ phát hiện được nàng đã có bầu từ lâu.” Trần tổng quản có điểm lo lắng nhìn về phía Tiểu Nhiễm, quên đi, việc này giấu cũng không giấu được, Tiểu Nhiễm sớm muộn gì cũng sẽ biết .


Tuy rằng Tây Tường Liệt vẫn chưa tính toán đến việc có hài tử, nhưng mà hiện tại hắn sắp có một hài tử, nên bản năng làm cha trong lòng liền trỗi dậy, vẻ mặt ngoài kinh ngạc còn có sự kinh hỉ vui sướng. Nhưng mà ngay sau đó, Tây Tường Liệt liền lo lắng nhìn về phía Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm nhưng lại đối với hắn cười cười, tỏ vẻ chúc mừng.


“Nhiễm Nhi,” Tây Tường Liệt đem nó ôm vào lòng: “Cho dù hài tử của ta sinh ra, ta cũng sẽ không thay lòng với ngươi.”
Tổng quản đứng ở một bên, trong lòng có điểm an ủi.


“Ta đi trước xem Yến Nhi, lập tức sẽ trở lại.” Tiểu Nhiễm đối Tây Tường Liệt gật đầu, kỳ thật nó cũng không dám hi vọng nhiều vào việc Tây Tường Liệt sẽ lập tức trở lại.


Tây Tường Liệt cùng tổng quản đi rồi, Tiểu Nhiễm liền cảm giác trong lòng có điểm đổ vỡ, Vương gia có hài tử mình không phải là nên thay hắn cao hứng sao? Tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy? Bản thân thật sự ích kỷ đến nỗi ngay cả hài tử cũng không muốn cho Vương gia có sao?


Tiểu Nhiễm đối với tâm tình như vậy không khỏi có điểm sợ hãi.


Liễu Yến cao hứng đứng ngồi không yên, đúng là không thể ngờ được, nàng ở tại thời điểm quan trọng này mang thai hài tử của Vương gia! Quả nhiên là nhờ ông trời giúp nàng, Vương gia đã thật lâu thật lâu không có cùng nàng một phòng, vậy mà nàng đột nhiên lại phát hiện bản thân có bầu.


Khi thầy thuốc nói thời điểm nàng có thai, Liễu Yến đã cao hứng đến thiếu chút nữa ngất xỉu.
Quả nhiên, không bao lâu Tây Tường Liệt liền đi đến.
Liễu Yến nhanh chóng làm một bộ yếu ớt vấn an hắn: “Yến Nhi ra mắt Vương gia.”


Tây Tường Liệt đỡ nàng đứng lên: “Miễn lễ, bổn vương nghe nói ngươi có thai nên tới thăm ngươi một chút.”


Liễu Yến liền lập tức rơi lệ, khuôn mặt mang theo sự uỷ khuất khóc nức nở nói:“Vương gia, ngài đến thăm ta, Yến Nhi thật là hạnh phúc. Yến Nhi còn tưởng rằng ngài vĩnh viễn sẽ không đến gặp ta nữa chứ. Ta bất tri bất giác mang thai gần ba tháng, trước kia thỉnh thoảng cũng cảm thấy cơ thể có chút khó chịu nhưng ta không để ý lắm, ai ngờ lại là vì có hài tử của ngài. Yến Nhi đáng ch.ết, vô ý như vậy, đối với đứa nhỏ này xem nhẹ đến tận ba tháng.”


Tây Tường Liệt vừa nghe, có chút không yên tâm. Nói gì thì nói hắn cũng có trách nhiệm, Liễu Yến mang thai lâu vậy hắn cũng không có ở bên nàng, vẫn lạnh nhạt với nàng suốt một khoảng thời gian dài.


“Yến Nhi, từ hôm nay trở đi sẽ có đầu bếp chuyện phụ trách thức ăn của ngươi, ngươi muốn ăn cái gì cứ việc phân phó. Bổn vương cũng sẽ kêu thầy thuốc đến định kỳ khám xét cho ngươi. Từ giờ trở đi ngươi phải chú ý chăm sóc cho hài tử trong bụng. Cần cái gì cứ nói với bổn vương.”


“Tạ vương gia ưu ái, kia Vương gia, đêm nay ngài có thể lưu lại bồi Yến Nhi không?”
“Này……” Tây Tường Liệt thực khó xử:“Ngươi đang mang thai, hẳn là nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải, bổn vương vẫn nên đi thì hơn.”


Liễu Yến nước mắt bắt đầu chảy xuống: “Vương gia, Yến Nhi… nhớ quá ngài, cầu ngài lưu lại bồi Yến Nhi đi. Ta mang thai ba tháng, ngài đều không có đến hỏi qua, coi như là bồi thường cho Yến Nhi không được sao?”


Tây Tường Liệt mềm lòng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:“Hảo, đêm nay bổn vương lưu lại cùng ngươi.”
Liễu Yến lập tức nín khóc mỉm cười. Tây Tường Liệt đôi mày nhíu chặt lại, đêm nay Nhiễm Nhi phải làm sao đây, cứ như vậy để nó ngủ một mình sao?


Buổi chiều cùng ngày, Tây Tường Liệt đi vào Nguyệt Tiên Cư: “Nhiễm Nhi, tối nay ta phải đến bồi Yến Nhi. Nàng mang thai, ta lại không chiếu cố nàng nhiều, xem như bồi thường nàng một chút.”


Tiểu Nhiễm kỳ thật đã sớm đoán trước mọi việc sẽ như vậy, nhưng đến lúc chính tai nghe Vương gia nói, trong lòng vẫn không tránh khỏi nhói đau một chút. Nó cười lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.


Liễu Yến là thiếp thất của Vương gia, so với nó người ta danh chính ngôn thuận hơn, Vương gia đem lòng yêu thương nó đến mức này, nó đã muốn thực thoả mãn rồi. Cho dù trong lòng có khó chịu thêm nữa, kia nó vẫn có thể chịu được.


Tây Tường Liệt một mực ở trong phòng Tiểu Nhiễm dây dưa, thẳng đến đêm khuya mới đứng dậy đi đến nơi ở của Liễu Yến.
Liễu Yến đã sớm ở trong phòng chờ, thấy Tây Tường Liệt đến muộn như thế thì không khỏi bực bội, tuy nhiên bên ngoài lại vẫn làm bộ vô cùng vui vẻ hạnh phúc.


Đèn tắt, Tây Tường Liệt nằm ở bên người Liễu Yến, Liễu Yến dùng một cánh tay hắn làm gối đầu. Hương son phấn của nữ nhân truyền đến, khiến Tây Tường Liệt có chút không thoải mái, hắn nhớ tới Nhiễm Nhi. Trên người Nhiễm Nhi chưa từng có loại mùi này, luôn là một mùi thơm vô cùng tự nhiên của cơ thể.


“Vương gia,” Liễu Yến dịch sát người vào: “Yến Nhi muốn.” Nàng nũng nịu tiến đến, muốn cùng Tây Tường Liệt hôn môi.
Tây Tường Liệt đưa tay lên, ngăn nàng lại: “Ngươi đang mang thai, như vậy đối với hài tử không tốt, sớm đi ngủ đi.”


Liễu Yến thực tức giận, nhưng lại không thể nói thêm cái gì nữa, nàng sợ Tây Tường Liệt sẽ phật lòng mà bỏ đi.


Kỳ thật Tây Tường Liệt từ chối Liễu Yến không chỉ có lý do đó, chính là hắn hiện tại thật sự trừ bỏ Nhiễm Nhi ra ai cũng không muốn ôm, trong lòng của hắn đều tràn đầy hình bóng của Nhiễm Nhi, rốt cuộc không thể dung nạp thêm bất luận kẻ nào. Đối Liễu Yến, hắn vẫn là lấy phương thức khác bồi thường nàng đi, nàng muốn cái gì, hắn nhất định đều đáp ứng hết thảy…


———






Truyện liên quan