Chương 10: Áo lót và củ cà rốt
Quân trưởng đang giúp cô thu xếp hành lý???
Ở trong mắt Tô Hạ, Lăng Mặc Thiên là một quân nhân khí phách hiên ngang lẫm liệt, nắm giữ trong tay việc chỉ huy hơn ngàn vạn binh sĩ. Nên cô nghĩ anh ta bất luận như thế nào cũng sẽ không làm cái việc xếp quần áo vô cùng tổn hại đến uy nghiêm của bản thân.
Nhưng hết lần này đến lần khác Lăng Mặc Thiên không chỉ làm hết, hơn nữa…….ngô, quân trưởng không phải chỉ là đang xếp đồ thôi sao, như thế nào lại có thể đẹp trai như vậy??
Lăng Mặc Thiên tuy là quân nhân nhưng có bàn tay rất đẹp với làn da màu bánh mật, ngón tay thon dài, từng khớp xương rõ ràng.
Động tác xếp quần áo rất thuần thục, trong chớp mắt đem đồ trong vali sắp xếp gọn gàng.
Anh xoay người đem một chồng quần áo xếp vào trong tủ, toàn bộ quá trình diễn ra thật lưu loát, tựa như một binh sỹ đang chỉnh trang chờ phân phó, bộ dáng thành thạo nhanh chóng mà tự nhiên.
Từ góc nhìn của cô chỉ thấy một bên mặt của anh, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ rơi trên người anh khiến cho cơ thể anh dường như được bao phủ một kim quang mông lung mờ ảo, dưới vầng sáng khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra rõ ràng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, tản ra ánh sáng nhu hoà.
Tô Hạ nhìn đến ngây ngẩn, hoàn toàn không biết rằng trong rương đồ quần áo phía trên đã xếp xong, lộ ra từng món đồ béo mập phấn nộn phía dưới….
Lăng Mặc Thiên cười như không cười nhìn sang cô vợ nhỏ đang ngây ngẩn, từ trong vali đồ lấy ra một cái áo ngực màu hồng.
Rất có thâm ý hỏi cô, “Bà xã, cái này nên để ở đâu?”
Tô Hạ nhìn áo lót béo mập trong tay anh, liếc nhìn thấy nhóm bạn của nó đang nằm yên tĩnh trong vali, trong nháy mắt cô như chạm phải điện, cả người lông tơ dựng đứng.
Cô hấp tấp bước tới, cướp lấy món đồ trong tay Lăng Mặc Thiên, “Trả cho em!!”.
Nhưng một chút sức lực nhỏ bé của cô làm sao đấu lại với quân trưởng thân thể cường tráng linh hoạt?
Lăng Mặc Thiên xoay người một cái, không chỉ không cướp được đồ, Tô Hạ còn bị quan trưởng ôm vào trong ngực.
Lăng Mặc Thiên trêu chọc đưa cái áo ngực hồng ra trước mặt cô.
“Bà xã, em muốn cướp nó từ trong tay anh sao?”
A a a, đùa như vậy rất vui sao...
Đường đường là một quân trưởng lại cầm áo ngực màu đỏ quơ qua quơ lại, đây là muốn cho cô xấu hổ muốn ch.ết sao!
Khuôn mặt Tô Hạ vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, vùng vẫy đưa tay ra muốn cướp lại lần nữa, kết quả bị Lăng Mặc Thiên động một cái đưa cánh tay lên cao, áo ngực hồng trên đỉnh đầu cô đong đưa tựa như một củ cả rốt. Tô Hạ gấp muốn ch.ết, nhiều lần nhảy lên nhưng vẫn là không với tới.
Treo củ cà rốt chỉ là vấn đề no ấm, còn treo áo ngực lại liên quan đến mặt mũi a!!
“Lăng Mặc Thiên!!” Tô Hạ da mặt mỏng lúc này hoàn toàn nổi giận. “Anh không trả đồ lại cho em, em liền…..” cô hung hăng nhìn anh.
Lăng Mặc Thiên mày khiếm khẽ nhăn, thái độ hờ hững cúi đầu nhìn cô:
“Muốn cái này sao?”
Khoé miệng khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua một tia vui vẻ, nhưng giọng nói lại lộ ra một tia nguy hiểm.
Đây rõ ràng là đe doạ, uy hϊế͙p͙.
Làm cái gì vậy, rõ ràng người chịu thiệt chính là cô, cho nên người muốn giận giữ cũng phải là cô mới đúng, có được không?
Tô Hạ trong lòng tràn đầy lửa giận, không sợ hãi đối diện với ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Lăng Mặc Thiên.
Cô thở dài một tiếng, vô cùng thành thực uỷ khuất nói:
“Quân trưởng, nếu anh thích em đưa nó cho anh cũng được.”
Đây cũng là một ý kiến a.
Đưa áo ngực cho Lăng Mặc Thiên, dù thế nào đi nữa thì cũng là đồ của anh, có mất mặt cũng là anh?
Tiểu bạch thỏ ẩn giấu huyền cơ, ý tưởng lừa mình dối người, thông minh có thể nói là thấp nhất trong lịch sử.
Lăng Mặc Thiên làm sao không thấy cái ý nghĩ tầm thường ngu ngốc kia của cô, khẽ cười một tiếng, cũng không có vạch trần, đem cái áo ngực trả cho cô, như đánh giá nói: “Kích thước này tương đối thích hợp với em….. ừm,có điều nó là hơi .”
Hả? Cái gì có chút hơi nhỏ?
Tô Hạ theo tầm mắt của Lăng Mặc Thiên nhìn tới, chuyển qua bộ ngực của mình, chỉ thấy trên người cô là một cái áo sơ mi màu trắng, hai nút áo chỗ đỉnh nhô ra phía trước bị bung, cổ áo mở ra, từ góc nhìn của Lăng Mặc Thiên, uhm nói thế nào nhỉ? Giống như đang nhìn ngọn núi nhỏ?
Tô Hạ rốt cục ý thức được trong lúc vô tình bản thân bị quân trưởng xấu xa nhìn thấy toàn bộ, thét lên một tiếng rồi dùng sức đẩy anh ra.
“Lăng Mặc Thiên, anh, anh…..”
Cảm thấy vô cùng khẩn trương xấu hổ, Tô Hạ một tay che ở ngực mình, một tay chỉ vào Lăng Mặc Thiên nửa ngày cũng không nói được tiếng nào.
Lăng Mặc Thiên giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ đầu cô:
“Đừng lo lắng, anh sẽ chờ nó lớn lên.”
Ngao … đây cũng không phải chuyện có thể đùa a…
Quân trưởng không phải là nên uy vũ khí phách, không nói năng sằng bậy hay sao!
Tại sao quân trưởng nhà cô lại phúc hắc như vậy, còn …..sắc…. như vậy!
Anhnhất định chính là đại ác ma yêu nhân âm hiểm lại phúc hắc!!.
Rốt cục cô rơi vào trong tay đại ác ma, ô, có thần tiên nào đi ngang qua cứu giúp cô một mạng a….