Chương 14: Bớt giả mù sa mưa!
Quý Nguyệt Nhiên vừa tới cửa, nghe Tô Hạ nói "ông xã thật tuyệt vời!", nhất thời như bị kim châm hét lên rồi lao vọt vào, lao tới bên người Tô Hạ đưa tay nhéo cô.
miêng kêu gào: "Tô Hạ cô là đồ tiện nhân."
Tô Hạ thấy cô ta xông lại nên nhanh tay đem chiếc đũa đang gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, phải ăn no mới có thể chiến đấu được.
Ngay lúc cô chờ Quý Nguyệt Nhiên lại gần, lại giật mình nhìn người bên cạnh, một cánh tay mạnh mẽ có lực ngăn ở trước mặt, Quý Nguyệt nhiên còn chưa chạm được tới vạt áo cô, đã bị nắm lấy cổ tay ném qua một bên.
đột nhiên bị ném đến lảo đảo, Quý Nguyệt Nhiên khó khăn lắm mới ổn định lại thân mình,chỉ thấy Lăng Mặc Thiên rút tay lại, lạnh lẽo nhìn cô, khuôn mặt băng lãnh tuấn tú không thay đổi, nhìn không ra vui buồn.
Mỗi ngày cô đều gọi điện thoại đến nhà hàng hỏi thăm xem Lăng Mặc Thiên có đặt trước hay không, thật vất vả mới đợi được ngày hôm nay, cô ăn mặc thật đẹp đến sớm đợi anh, không ngờ đợi đến lúc anh cùng tiện nhân Tô Hạ này đi vào.
Quý Nguyệt Nhiên lặng thinh suy nghĩ, lại không cam lòng ủy khuất gọi : "anh Mặc Thiên ... ......"
"Ăn cơm thì tìm quản lý chọn chỗ, không ăn thì trực tiếp rời đi"
Lăng Mặc Thiên lạnh nhạt nói, tiếp tục công việc lúc nãy, nhấc đũa gắp đồ ăn cho Tô Hạ, vỗ đầu gọi cô tỉnh: "Ăn nhanh lên".
Tô Hạ bất mãn mặc kệ bàn tay đặt trên đầu, liếc nhìn Quý Nguyệt Nhiên bên cạnh.
ai... bên cạnh là một con rồng cái mặt đầy sát khí đang phun lửa, cho dù ăn tiếp cũng chả còn ngon miệng.
Nhìn thức ăn trên bàn, trân châu sủi cảo cô mới ăn hai miếng, còn có ba ba mật ong phải thừa dịp còn nóng ăn mới ngon miêng.... ...
Trong lòng Tô Hạ rối rắm vài giây, quay đầu mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Quý Nguyệt Nhiên nói: "Nếu không ngại thì ngồi xuống cùng ăn?"
Dù sao Quý Nguyệt Nhiên cũng không định đi, chỉ có ăn mới có thể chặn lại miêng cô ta.
"Tiện nhân như cô ít ở đây giả mù sa mưa đi" Quý Nguyệt Nhiên cho rằng Tô Hạ đang khoe khoang tình cảm của mình với Lăng Mặc Thiên, vừa mắng xong liền thay đổi quyết định, trực tiếp ngồi đối diện hai người.
Quý Nguyệt Nhiên cũng không tin cô ngồi ở đây Tô Hạ có thể ăn được.
Kết quả..... đúng là cô đã đánh giá cao lực sát thương của mình, cũng đánh giá thấp một người ham ăn uống như Tô Hạ.
Tô Hạ không chỉ ăn được, hơn nữa còn ăn rất ngon!
Tô Hạ thuộc loại một khi có thức ăn là không quan tâm đến người xung quanh, trước đó khi còn yêu đương với Tiêu Hàn, bạn bè bằng hữu ra ngoài ăn uống đều là uống rượu nói chuyện phiếm, riêng chỉ có cô là cúi đầu cặm cụi ăn.
Cuộc đời của cô có thể nói là ăn no uống đủ mới có thể làm việc, no bụng mới có năng lượng mà vận dụng đầu óc.
Lăng Mặc Thiên ở bên cạnh nhìn cô dâu nhỏ thật thà chất phác vất vả quét một bàn thức ăn mà bật cười, rót một chén nước ấm đưa cho cô, "Uống miếng nước rồi ăn tiếp".
"uhm, cám ơn anh" miệng Tô Hạ nhai đồ ăn nên nói không rõ, nhận ly nước một hơi uống cạn, thúc giục Lăng Mặc Thiên: "Ăn nhanh lên, lạnh rồi mất ngon."
"Ừh" Lăng Mặc Thiên ăn rồi lại gắp thức ăn cho cô, hình như hôm nay đầu bếp làm thức ăn ngon hơn mọi ngày.
bình lính từ trước đến nay mỗi lần ăn cơm là tính toán từng giây, một khi Lăng Mặc Thiên nhấc đũa, Tô Hạ liền phát hiện bàn đồ ăn từ từ biến mất có thể nhận thấy bằng mắt thường, quân trưởng ăn cơm mà chẳng khác gì đánh giặc, ặc chừa lại cho cô một chút a...
Hai người giành nhau khối thịt cuối cùng, chiếc đũa đánh nhau trên đĩa, anh gắp em cướp, mãi cô dâu nhỏ mới cướp được một con tôm kho mặn dưới đũa của quân trưởng, đưa lên bên miệng liền biến mất không tung tích, ngẩng đầu liền thấy quân trưởng đang nở nụ cười đắc thắng.
Quý Nguyệt Nhiên vốn là muốn hai người ăn không ngon, không nghĩ tới mình vừa ra mặt, hai người liền không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình.
Cô quen biết Lăng Mặc Thiên lâu như vậy, trước giờ anh làm việc nói chuyện đều lạnh lùng cao ngạo, từ ánh mắt đến toàn thân đều tản ra không khí , cách người nghìn dặm.
cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy mặt này của anh, ôn nhu chăm sóc, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa nhu tình.... ....
Không thể nghi ngờ, đều này đối với Quý Nguyệt Nhiên là hấp dẫn trí mạng, châm chọc nhất chính là những thứ này không dành cho cô.
Quý Nguyệt Nhiên đấm một nhát xuống bàn, đôi mắt nhìn một màn ân ái trước mặt, nắm tay càng xiết chặt.
Ánh mắt cô lạnh băng, giống như rắn độc quấn quanh cổ Tô Hạ, cô muốn cô ta biến mất, muốn Tô Hạ phải theo ý nghĩ của cô, biến mất khỏi cuộc đời Lăng Mặc Thiên.