Chương 26: Quan hệ xã hội này tôi mua
Edit + Beta: Vịt
Bất luận như thế nào, Thích Thiên Bách hay là Cục Cưng vẫn là hai người bọn họ tới bệnh viện thị trấn, Lư Ninh cho tới bây giờ còn chưa biết rõ bệnh tình của mẹ Ninh, sau khi dẫn bà làm một kiểm tr.a toàn thân, cậu gọi riêng bác sĩ vào một bên, cẩn thận hỏi thăm.
"Khối u là ác tính, nếu như làm giải phẫu, còn có cơ hội khôi phục."
Câu trả lời của bác sĩ rất đơn giản, xem ra đã không phải là lần đầu tiên cùng "Ninh Kinh Hồng" trao đổi tình huống người bệnh.
Lư Ninh rất tức giận, cậu lúc về nhà mẹ Ninh còn đang dựa vào thuốc khống chế bệnh tình, giải phẫu cắt bỏ cũng không nhất định có thể hoàn toàn chữa khỏi, dựa vào thuốc căn bản coi như là từ bỏ trị liệu.
Nhưng cậu cũng tin tưởng Ninh Kinh Hồng là thật sự vô lực gánh vác phí giải phẫu, lúc trước Lư Ninh đã kiểm tr.a tình hình tài sản của Ninh Kinh Hồng, tiền để dành là 0, thiếu nợ ngược lại rất nhiều.
"Bác sĩ, chúng ta lập tức tiến hành giải phẫu, tỷ lệ thành công có thể có bao nhiêu?"
"Cái này tôi cũng không nói được, vẫn là xem thể chất cá nhân. Nhưng tôi đề nghị giải phẫu càng nhanh càng tốt, kéo thời gian quá dài, rất dễ kéo lành tính thành ác tính."
Cách nói của bác sĩ cực kỳ bảo lưu: "Cậu phải biết, ung thư...... Tới hiện tại, ở giới y học cũng thuộc về bệnh nan y. Nếu cậu thật sự không yên lòng, có thể chuyển tới bệnh viện Hạng thành, nhưng tình hình trước mắt của người bệnh nhìn tới, kỳ thực cũng không có gì cần thiết."
Lư Ninh gật đầu một cái, cậu trầm mặc chút, nhắc nhở: "Chuyện này cũng đừng nói với mẹ tôi......"
"Đây là tuyệt đối sẽ không, xin yên tâm."
Lư Ninh gật gật đầu: "Vậy vấn đề chi phí......"
"Cái này tôi không thể trả lời cậu, phải dựa theo phép tắc của bệnh viện làm, không phải một mình tôi định đoạt."
Lư Ninh thở dài, cũng đáp ứng.
Sau khi bác sĩ đi, Lư Ninh một mình dựa tường đứng ở hành lang, cực kỳ bi thương — Cậu có bao lâu không lĩnh hội qua nỗi sợ hãi bị tiền bạc chi phối rồi!
Trước kia ngoại trừ tài sản cố định và tiền gửi có thời hạn ở ngân hàng, trong tay cậu nhất định sẽ có vài chục vạn dùng để làm vốn lưu động, chỉ cần không phải tình huống ngoài ý muốn quá lớn, đều sẽ không làm cho Lư Ninh lâm vào tình cảnh chân tay luống cuống.
Nhưng trong tay cậu hiện tại lại chỉ có không tới 2 vạn đồng, làm giải phẫu căn bản không đủ.
Dự án trong tay trước mắt chấm dứt, ngược lại có thể nhận được một khoản trích phần trăm, muốn dùng gấp khẳng định không cầm ra được.
Câu nói kia nói tới thật đúng,
tiền bạc cho cảm giác an toàn, bất luận kẻ nào cũng không cho được.
"Cậu trốn ở đây làm gì?"
Có tiếng người từ phía sau truyền đến, làm cho Lư Ninh tạm thời hoàn hồn, cậu "Ò" một tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy Thích Thiên Bách, một tay đối phương cắm trong túi quần, đeo kính râm, giống tên lưu manh.
"Thích thiếu gia, còn chưa đi hả, anh không phải vội đi tìm người sao?"
Cũng không biết anh ta đứng đó bao lâu, có lẽ đã nghe hết lời của Lư Ninh và bác sĩ. Lư Ninh thật sự cảm thấy Thích Thiên Bách là một lưu manh, không biết có phải có liên quan tới cảm thụ chủ quan của cậu không.
Không thể không thừa nhận ngũ quan của Thích Thiên Bách lớn lên rất đoan chính, phong cách mặc quần áo cũng điệu thấp, không có khác người, ngay cả đầu tóc cũng là đầu đinh quy củ nhất. Nhưng mắt của người này lúc nhìn ai, đều khiến người ta có loại cảm giác bị áp bách khó có thể lơ là, Lư Ninh cảm giác trên mặt anh mang theo cỗ tà khí — hoặc cũng gọi nó là khí chất biến thái đặc biệt?
"Tôi đang chờ cậu dẫn tôi nhận người a."
Lư Ninh không chịu nhận nợ, cười nói: "Đêm hôm tối như vậy, tôi lại không nhìn chằm chằm bọn họ bộ dạng thế nào, làm sao dẫn anh đi nhận người?"
Cậu trào phúng mà nhìn Thích Thiên Bách: "Huống chi, Thích đại thiếu gia ngài cũng không biết người mình muốn tìm bộ dáng thế nào, không nói khoa trương, e rằng đối phương đứng trước mặt anh anh cũng không nhận ra đi."
Theo Thích Thiên Bách nói, người anh muốn tìm là bạn của anh, Lư Ninh đối với lần này ôm hoài nghi mãnh liệt, nào có ai lại không biết bạn của mình tên là gì, thậm chí không biết tướng mạo, đây là bạn bè gì? Hay là tưởng tượng ra.
Thích Thiên Bách đột nhiên vươn tay, chống ở trên tường sau lưng Lư Ninh, anh cúi đầu nhìn xuống cậu: "Cậu từ đầu tới cuối đều đang đùa giỡn tôi sao?"
Lư Ninh cười nói: "Tôi đâu dám đùa anh, không tin anh đi dán thông báo tìm người, xem có thể tìm được người bạn kia của anh hay không......"
Lư Ninh chưa nói xong đã bị Thích Thiên Bách nhéo mặt cậu bóp trở lại, cậu nhất thời tức giận trong lòng, một cái tát đánh về phía mặt Thích Thiên Bách, động tác của đối phương nhanh hơn cậu, lập tức túm lấy cổ tay cậu.
Anh dùng lực một cái, cả người Lư Ninh đều bị Thích Thiên Bách ôm vào trong ngực.
"Làm giao dịch đi."
Lư Ninh chần chờ một chút, ngừng lại giãy dụa, cậu theo bản năng khẩn trương mà hướng cuối hành lang liếc một cái, thấp giọng nói: "Trước buông tôi ra."
— Trường hợp công cộng lôi lôi kéo kéo! Anh là là đồng tính luyến ái không quan tâm, đừng liên lụy mình cũng bị người khác coi là đồng tính luyến ái. Mặc dù Ninh Kinh Hồng đúng là đồng tính luyến ái, nhưng để cho mẹ hắn nhìn thấy liền chuyện lớn không hay, lão nhân gia nói không chừng sẽ trực tiếp tức ch.ết.
Thích Thiên Bách đại khái cũng hiểu Lư Ninh băn khoăn cái gì, lại bị cậu chọc cười, tay không thành thật mà túm mặt cậu: "Cái bộ dáng hiện tại của cậu, giống như phụ nữ hoảng sợ thất thố, câu tiếp theo có phải muốn nói cậu là phụ nữ tử tế hay không?"
"......"
Lư Ninh tự cảm thấy tu dưỡng không tệ, nhưng mỗi lần đều có thể bị tên khốn có tiền này chọc nổ tung, cậu vặn vẹo mặt gằn từng chữ nói: "BUÔNG! TÔI! RA!"
"Buông cậu ra có thể, không tiếp tục đánh người."
Lư Ninh chỉ gắt gao nhìn chằm chằm anh từng ngụm từng ngụm thở gấp ồ ồ, Thích Thiên Bách thử thăm dò buông tay ra, Lư Ninh dùng sức giãy một cái, cuối cùng thoát người ra — cũng không biết vị Thích đại thiếu gia này làm cái gì, một công tử nhà giàu, làm sao khí lực lớn như vậy, bọn họ ba phen mấy bận đánh nhau, mỗi lần cậu đều bị Thích Thiên Bách áp chế gắt gao, hai cánh tay hắn giống như đúc bằng sắt vậy.
Chả lẽ trước kia phạm lỗi bị bắt đi lao động cải tạo qua?
Lư Ninh không cho Thích Thiên Bách sắc mặt tốt, đè ép lửa giận hỏi: "Giao dịch gì."
"Kỳ thực so với tôi, cậu hình như càng cần khoản giao dịch này hơn, cậu rất thiếu tiền đi."
Lư Ninh chuyển chuyển con ngươi về phía anh, Thích Thiên Bách mặt không biểu tình nhìn chằm chằm anh, thần sắc lãnh khốc: "Vừa nãy cậu nói chuyện với bác sĩ tôi đều nghe thấy, cậu không phải bởi vì phí chữa trị rầu rĩ sao? Tôi có thể cho cậu tiền."
Lư Ninh cơ hồ bị ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến của anh chọc cười, cậu đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Thích Thiên Bách, vị đại thiếu gia này cũng là người đánh rắn đánh giập đầu (*). Cũng may cậu không phải người rất có cốt khí, bằng không Thích Thiên Bách liền sẽ nhận được một cái bạt tai tức giận.
((*) đánh rắn đánh giập đầu: đánh vào chỗ hiểm của đối phương)
Nhưng Lư Ninh chưa từng vì tranh giành gây sự với tiền, Thích Thiên Bách gặp được cậu chính là may mắn. Cậu hướng Thích Thiên Bách ngẩng ngẩng cằm: "Điều kiện?"
"Làm điều kiện trao đổi, cậu sau này phải tùy gọi tùy đến, nghe sai khiến của tôi."
Lư Ninh cười nói: "Thích thiếu gia căn bản không muốn hảo hảo làm giao dịch a, tôi không biết anh trước kia từng có mua bán qua hay chưa, nhưng anh nên biết, làm ăn không công bằng sẽ không thành. Hay là anh thật lòng cảm thấy tôi sẽ ký điều khoản bá vương rõ ràng như vậy?"
Cậu đi hai bước về phía Thích Thiên Bách, giơ tay lên ở trên cổ áo anh nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, dựa vào anh rất gần, nhẹ nói: "Muốn dùng tiền mua sữa bò để mua bò sữa, thiên hạ đâu có tiện nghi nhiều như vậy. Tiền của ngài, tự giữ lại mua kẹo ʍút̼ ăn đi."
— Ấu trĩ!
Lư Ninh không biết Thích Thiên Bách là muốn vũ nhục cậu hay là thế nào, dùng tiền mua tự do của một người, tiểu thuyết ngôn tình hai mươi năm trước ngược lại lưu hành viết như vậy.
Thích Thiên Bách không thể không nhìn thấy biểu tình trào phúng của Lư Ninh, anh thất thần, lúc đối phương nói chuyện luồng khí hô hấp nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn vỗ cánh, trong suốt mềm nhẹ, phả vào trên mặt khó giải thích được có loại lực hấp dẫn động lòng người. Anh hồi thần, liền nghe thấy câu kia Lư Ninh nói —
Giữ lại mua kẹo ʍút̼ ăn đi.
Thích Thiên Bách một phát túm lấy cổ tay Lư Ninh kéo cậu trở lại, Lư Ninh nhìn nhìn anh, hỏi: "Còn có chuyện gì."
"Điều kiện vẫn có thể bàn."
Lời mời của Thích Thiên Bách làm cho Lư Ninh cảm thấy phi thường kinh ngạc, cậu đoán không ra nguyên nhân đối phương cố chấp như vậy, Lư Ninh chưa bao giờ tin trên đời này có loại chuyện tốt nhân bánh từ trên trời rơi xuống, đâu có ai tự dâng tiền lên?
Thích Thiên Bách trầm ngâm chốc lát: "Vậy thì lúc cậu có thời gian, cậu phải tùy gọi tùy đến, chuyện tôi bảo cậu làm nhất định sẽ ưu tiên suy nghĩ tới ý nguyện bản thân cậu."
Lư Ninh nhìn ra được, thần sắc Thích Thiên Bách rất nghiêm túc, nhưng anh càng như vậy Lư Ninh lại càng cảm thấy có âm mưu, bất quá nguyên nhân sâu hơn không dễ hỏi kỹ, hỏi ra liền nói rõ hoài nghi người ta, sẽ khiến hai bên sinh ra ngăn cách, chuyện không nể mặt như vậy cậu không thể làm. Mà Lư Ninh có chuyện gì cũng thích để trong lòng, cậu làm việc cẩn thận, chuyện này nếu quả thực có gì kỳ quặc, luôn sẽ lộ ra sơ hở.
Song cậu lần này lại đoán sai, Thích Thiên Bách không có mấy tâm tư lòng vòng kia, anh đơn thuần dựa vào trực giác làm việc mà thôi. Kỳ thực bản thân anh cũng không nói rõ được, nhưng mà trước nghĩ sau nghĩ, Thích Thiên Bách vẫn cảm thấy tình huống tối hôm qua có kỳ quặc, anh sẽ không ngu tới mức cho rằng chứng mất ngủ của mình không trị mà khỏi.
Giường đất trong nhà Ninh Kinh Hồng còn không thoải mái bằng giường nước của anh, dưới đầu cũng chỉ có một bộ quần áo kê, ngay cả gối cũng không có, hoàn cảnh giấc ngủ tồi tệ, cơ hồ có thể so với lúc anh ở quân ngũ.
Nhưng tối hôm qua, anh lại ngủ phá lệ ngon, mà duy nhất khác với ngày thường chính là, tối qua "Ninh Kinh Hồng" nằm bên cạnh anh.
Cái này rất kỳ quái, nếu như đặt ở bình thường, bên cạnh có người anh căn bản không thể nào ngủ.
Lư Ninh kinh ngạc đồng thời cũng cẩn thận mà hiểu rõ Thích Thiên Bách một phen, rốt cục cảm thấy đã ở trong phạm vi mình tiếp nhận, rốt cục lộ ra tia ý cười thật lòng: "Thích thiếu gia có thành ý như vậy, tôi cũng không hay tiếp tục không nể tình, vậy dựa theo ngài nói mà làm đi."
Cậu rốt cục vẫn là ôm ý niệm oan gia nên giải quyết không nên kết thúc, Thích Thiên Bách đã chủ động lấy lòng — Bất kể anh ta có phải còn có chiêu khác hay không — vẫn là trước nhận lấy cành ô liu đi.
Huống chi, trước mắt cậu quả thực thiếu tiền cần dùng gấp.
Lư Ninh trong lòng rẽ qua 1 ngàn 8 trăm lối, sau khi nghĩ rõ ràng hơn thiệt, liền lui về sau một bước, rất chân thành mà nhìn Thích Thiên Bách: "Thích thiếu gia, tôi cũng không phải người chỉ ăn không nhả, ngài đã thiện tâm như vậy, chúng ta coi như không giao dịch vừa nói. Tiền của ngài tôi không cầm không, chờ trong tay tôi dư dả sẽ trả, ngài sau này nếu có chuyện gì cần dùng đến tôi hỗ trợ, tôi cũng nhất định dốc sức giúp đỡ."
Thích Thiên Bách lẳng lặng mà nhìn cậu, hồi lâu không nói gì, Lư Ninh bị anh nhìn tới có chút sợ hãi, còn ở trong lòng nói thầm — chả lẽ cành ô liu cậu nhận sai rồi, hiểu sai ý tứ của Thích Thiên Bách, người ta khinh thường kết bạn với cậu? Nếu như không phải muốn kết bạn, quanh co nhiều như vậy làm cái gì?
Lư Ninh ch.ết cũng đoán không ra việc Thích Thiên Bách muốn để cho cậu làm, làm "Ninh Kinh Hồng" mà nói, thật sự không có chỗ nào đáng được người Thích gia nhớ thương, cậu thậm chí còn suýt chút nữa thành bố dượng nhỏ của Thích Thiên Bách...... Anh ta cho mượn tiền đã không tệ.
Thích Thiên Bách rốt cục gật đầu một cái: "Vậy coi như tôi cho cậu mượn, cậu đi nói với bác sĩ chuẩn bị giải phẫu đi."
— Không biết sau khi cậu ta biết việc mình muốn cậu ta làm, còn sẽ cảm thấy mình cho vay là muốn kết bạn hay không.
Lư Ninh mượn Thích Thiên Bách mười vạn đồng, bệnh viện cũng rất nhanh sắp xếp hẹn giải phẫu, nhưng chuyện lại không tiến triển thuận lợi giống như trong tưởng tượng — Mẹ Ninh không đồng ý làm giải phẫu.
Ninh mẫu bị là ung thư tuyến sữa, muốn làm giải phẫu sẽ phải cắt bỏ toàn bộ phần ɖú bị biến đổi bệnh lý, còn phải phối hợp trị liệu bằng hóa chất, xạ trị chờ trị liệu. Ninh mẫu chắc là trong thầm kín cũng hiểu rõ, mất đi bầu ɖú và tóc, đối với bà mà nói là một việc cực kỳ đáng sợ.
Lư Ninh đoán, bà lúc trước không muốn làm giải phẫu, một mặt là không đủ tiền, mặt khác cũng là sợ kết quả loại giải phẫu này.
Bà nhu nhược, có lúc khả năng không có chủ kiến, nhưng ở phương diện này lại khá bướng bỉnh, bà thậm chí nói với Lư Ninh, con người tới lúc nào nên ch.ết luôn có định số, không thể ép thay đổi, đây là đang đối nghịch với ông trời.
Mỹ nhân luôn càng quan tâm vẻ đẹp của mình, Lư Ninh đối với lần này rất có thể hiểu được, bất quá hiểu không có nghĩa là đồng ý. Kỳ thực Lư Ninh cũng không biết rốt cuộc lựa chọn nào đối với bà mà nói tốt hơn, cậu chỉ là...... Không muốn để cho một người duy nhất sẽ đối tốt thật lòng với Ninh Kinh Hồng cũng rời đi.
Hai người quanh co thật lâu, nhưng bởi vì kiên trì xác định của mẹ Ninh không cách nào tiến hành tiếp, mấy bác sĩ hộ sĩ chờ ở bên cạnh, mẹ Ninh nhưng sống ch.ết không muốn đổi phòng bệnh, bà gắt gao túm lấy mép giường không buông, cho dù Lư Ninh nói với bà chỉ là trước làm kiểm tr.a thân thể một lần, mẹ Ninh cũng không nguyện ý — Ở trong quan niệm đơn giản trực tiếp của bà, làm kiểm tr.a thì tương đương với đồng ý giải phẫu.
Lư Ninh nắm tay mẹ Ninh, cậu không biết cầu khẩn thế nào, nhưng dù sao vẫn phải.
Cảm giác mình nên vì "Ninh Kinh Hồng" tận lực giữ lại một chút gì đó. Cậu không có biện pháp, bèn quyết định dùng thủ đoạn hèn hạ nhất đi ép mẹ Ninh.
Lư Ninh "Bộp" một tiếng quỳ gối trước giường, cậu giống như con trai chân chính, cầm tay mẹ Ninh cầu xin bà.
"Mẹ, van cầu mẹ...... Làm giải phẫu đi, để cho con ích kỷ một lần."
Sinh ly tử biệt giữa người thân, luôn sẽ làm cho Lư Ninh mềm lòng, cậu đem tay mẹ Ninh nhẹ nhàng phủ trên mặt mình, sau đó nắm chặt tay bà, hốc mắt đã ẩm ướt: "Con vẫn chưa lớn lên đâu, vẫn không thể rời khỏi mẹ. Tóc còn có thể dài nữa, nhưng con chỉ có một mình mẹ là mẹ thôi. Mẹ có thể vì con hay không, cố gắng thử một chút?"
— Nói cho cùng, Ninh Kinh Hồng cũng vừa đủ 18 tuổi mà thôi, ở trong mắt kẻ lọc lõi như Lư Ninh vẫn là trẻ con cần được người chăm sóc.
"Tước nhi của mẹ a —"
Mẹ Ninh rốt cục vẫn là yêu con nóng lòng, bà ôm cổ Lư Ninh, ôm cậu ô ô mà khóc lên, trong lòng bà là không nguyện ý, nhưng bà nghe lọt lời của Lư Ninh.
Tràng diện quá mức bi thương, có mấy hộ sĩ nhỏ tình cảm dồi dào cũng không nhịn được cùng phát ra tiếng khóc ẩn nhẫn. Lư Ninh ôm vai mẹ Ninh vỗ hai cái, nhẹ nhàng lau nước mắt, lướt qua vai bà, nhìn thấy Thích Thiên Bách đang tựa vào bên cửa sổ nhìn chằm chằm cậu.
Người một phòng đều bị cảnh tượng này cảm động, chỉ có anh ta thờ ơ.
Mẹ Ninh trước khi được đẩy tới phòng bệnh khác, lôi kéo tay Lư Ninh cầm lấy, lại sâu sắc nhìn Thích Thiên Bách đứng bên cạnh một cái, nhưng cuối cùng bà không nói gì.
Cửa phòng bệnh bị đóng lại, vành mắt Lư Ninh vẫn đỏ, sắc mặt cũng đã bình tĩnh trở lại, lúc Thích Thiên Bách đi tới bên cạnh cậu, cậu đã có thể giống như bình thường lộ ra nụ cười.
Lư Ninh từ đáy lòng nói: "Cám ơn ngài, Thích thiếu gia."
Thích Thiên Bách không đáp lại, anh nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh một lát, đột nhiên hỏi: "Cậu nói, ánh mắt cuối cùng của mẹ cậu là có ý gì?"