Chương 34: Cái bẫy của Trang Việt
Edit + Beta: Vịt
Lư Ninh đặt phần hợp đồng kia ở trên bàn, có chút buồn bực — tránh được ma trảo của Liên Hồng Nhất nhưng vẫn là không tránh thoát Thích Thiên Bách, sớm biết đã ở lại quán bar Ánh trăng giúp Hiểu Văn làm copywriting.
Lư Ninh cả người đều bị hung hăng tổn thương mở livestream ra, đi tới phòng livestream. Thiết bị mà cậu mấy hôm trước mua rốt cục có hàng rồi, khuya hôm nay có thể thu AS-MR một lần, fan trung thành thân ái kia xem ra là thật sự cởi fan rồi, đã lâu không gặp.
Thật là khiến người khổ sở.
Lư Ninh mở livestream ra, đem lược và tóc giả đã chuẩn bị xong lấy ra — gần đây rất nhiều người đều không quá thích tiếng người dỗ ngủ, ngược lại đối với tiếng răng rắc phát ra rất nhỏ của lược cạo qua tóc, đá bị giẫm phải cảm thấy hứng thú, cho nên livestream của Lư Ninh ở giữa xen kẽ một chút loại thanh âm này.
Lúc Lư Ninh làm việc luôn rất nghiêm túc, khuya hôm nay phá lệ nghiêm túc, cậu muốn sớm một chút trả sạch tiền nợ Thích Thiên Bách, phải kết thúc cái hợp đồng rắm chó gì kia. Thế là chờ lúc livestream kết thúc, cậu mới phát hiện mình được người quăng "Ferrari" đầy màn hình, ách...... loại cảm giác thổ hào này, làm sao nhìn quen mắt như vậy.
Lư Ninh nhìn thoáng qua hòm thư riêng tư, quả nhiên đã bị người xoát rất nhiều cái, mở ra vừa nhìn, chính là Muốn ngủ trước cố sự. Chỉ bất quá đối phương lần này để lại lời nhắn cực kỳ kỳ quái, không giống người bình thường đang nói chuyện.
"Đại Đại mình mấy hôm nay đang bận, nhớ mình không [nhãn dán]"
"Đại Đại mình hôm nay rất lợi hại [nhãn dán] [nhãn dán khác]"
"Cố lên."
"Lúc nào thì ra ngoài gặp mặt? [nhãn dán]"
"Mình luôn quan tâm bạn [nhãn dán] [nhãn dán]"
......
Lư Ninh nhìn thấy cuối cùng nhịn không được rùng mình một cái — nội dung người này nói chuyện làm sao càng xem càng giống đe dọa! Quá dọa người! Nhớ hồi trước vị tiểu công chúa này ngoại trừ buổi tối ngủ không ngon sẽ quấn lấy cậu muốn dỗ ngủ, cũng không có tật xấu khác a, phía sau màn hình chả lẽ thay người? Sao có thể như vậy......
Đối mặt với lời mời nhiệt liệt như vậy của đối phương, Lư Ninh đành phải nói: "Xấu hổ quá, mình không quá quen gặp mặt với fan, nếu như thích livestream của mình, ở trên web tiếp tục ủng hộ là được rồi, cám ơn."
Muốn ngủ trước cố sự qua hồ lâu không nói chuyện, Lư Ninh đoán cô nàng có phải tức giận hay không, không nghĩ tới bên kia lại đột nhiên gửi tới một tin: "Mình sẽ vĩnh viễn ủng hộ Đại Đại [nhãn dán]."
Lư Ninh nhìn chằm chằm tin kia sửng sốt hồi lâu, đột nhiên cười một cái — tiểu cô nương này, thật đáng yêu a...... Tâm tình bị Thích đại thiếu gia làm tới loạn cào cào cũng được chữa khỏi.
Lư Ninh không rep lại cô nàng nữa, rút khỏi livestream.
Trần Huy từ vừa nãy đã gọi điện thoại cho cậu, Lư Ninh bận livestream căn bản không kịp để ý hắn, lúc này kết thúc mới rảnh gọi lại cho hắn.
"Alo? A Huy hả, điện thoại của em im lặng, không thấy điện thoại anh gọi cho em, có chuyện gì?"
— Con cá nhỏ Trần Huy này gần đây rốt cục không ngừng cắn câu, cậu nói vẫn chưa về Hạng thành liền một cú điện thoại nối tiếp một cú điện thoại mà gọi tới, có lẽ là cơn nghiện lại tái phát, cần tiền gấp đi.
Vậy hắn kế tiếp có phải còn muốn đi tìm Trang Việt mua hàng?
"Kinh Hồng!"
Thái độ của Trần Huy rất cấp thiết, hắn thậm chí có chút táo bạo, Lư Ninh cầm lấy điện thoại di động đến phòng rửa tay, một bên đối diện gương đánh răng, một bên hàm hồ đáp: "Huh? Anh nói, em đang nghe."
— Khuôn mặt này của Ninh Kinh Hồng thật là trăm xem không chán, nhìn lần hai vĩnh viễn càng xinh đẹp hơn nhìn lần đầu, không biết đây có phải chính là cái gọi là nại khán hình (*) hay không. Nếu như dùng gương mặt này ở kênh livestream lộ diện, kiếm sẽ được nhiều hơn đi.
((*) nại khán hình: nhìn lần sau sẽđẹp hơn lần trước)
Trần Huy khắc chế một chút thái độ của mình: "Kinh Hồng, anh là muốn hỏi em...... Em lúc trước không phải đề cập với anh sao, chuyện về quê vay tiền, em hiện tại về rồi, tiền có mượn được hay không......"
Lư Ninh "Ừ" một tiếng, hướng trong miệng rót ngụm nước, súc miệng nhổ ra: "Anh nói cái đó hả, tiền mượn được rồi."
"Vậy......!"
Ngữ khí Lư Ninh trở nên có chút bất đắc dĩ: "A Huy, anh biết mẹ em bệnh rất nặng, phần lớn tiền em mượn được đều lấy ra chữa bệnh cho bà ấy rồi. Còn dư lại không nhiều...... Anh muốn tiền làm gì?"
"Anh mấy hôm nay muốn đi tìm anh Trang......"
"Anh lại tìm hắn!"
— Trần Huy một lần nữa trở lại trong cái ôm của ma túy ở trong mắt Lư Ninh là chuyện ở trong dự liệu, nhưng cậu phải làm bộ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, như vậy mới giống như dáng vẻ của một người thầm mến cầu xin hắn mà không được nên có.
"Em không phải nói phải cai sao? Anh mượn tiền là vì trả cho vay nặng lãi...... Nếu như em lại muốn mua mấy thứ đó, anh sẽ không cho em tiền."
Hảo tâm mà Trần Huy đối với "Ninh Kinh Hồng" tự nhiên lại là một phen lừa gạt mang theo dụ dỗ, giả bộ đáng thương giả bộ tức giận, mất một phen công phu rất lớn, mới làm cho Lư Ninh nhả ra đáp ứng cho hắn tiền. Lư Ninh sau khi dùng ngữ khí gắng gượng đáp ứng Trần Huy, trong lòng lại nghĩ, bạn gái hắn gần đây không phải mang thai sao, thằng cha này làm sao một chút cũng không nhắc tới chuyện này?
Chả lẽ hắn rốt cục không định đối với lòng ái mộ của "Ninh Kinh Hồng" làm bộ không nhìn thấy?
"Bất quá, em có điều kiện, em muốn tự mình gặp anh Trang."
Không biết Trần Huy làm sao thuyết phục Trang Việt, cậu còn nhớ ban đầu, đối phương ngay cả thanh âm của mình cũng không nghe, nhìn thấy số điện thoại của Trần Huy đã nổ một trận nóng nảy, lần này thế nhưng đáp ứng gặp mặt. Bất quá cho dù hắn nghĩ thế nào, đây đối với Lư Ninh mà nói đều là một cơ hội, cậu không thể tiếp tục dựa vào Liên Hồng Nhất, đợi cô ta đi kéo khách cho mình, hiện tại có sợi dây Trần Huy đây trực tiếp liên hệ Trang Việt dễ dàng hơn.
Buổi tối ngày thứ hai, bọn họ hẹn ở trong một nhà xưởng vứt bỏ gặp mặt. Lúc Lư Ninh đi không mang theo tiền, loại chuyện trái pháp luật mua bán ma túy này cậu hoàn toàn không có ý định làm. Từ sau khi khi lần trước tách ra, đây là lần đầu tiên gặp Trần Huy, hắn so với lúc trước tiều tụy hơn rất nhiều, trở nên gầy gò, trên cằm hắn có râu, da trên cổ chặt chẽ bao lấy hầu kết, lúc hắn ngửa đầu liền lộ ra hầu kết cao vút mà thô to.
Hắn hiện tại càng giống kẻ nghiện.
Chỉ bất quá phối hợp với thân phận ca sĩ ngầm, hình tượng hiện tại càng sát thực tế, Trần Huy bán hình tượng chán chường mà xinh đẹp vẫn luôn bán không ra, cũng bởi vì bản thân hắn không phải người chán chường gì, còn có một loại khí chất rất dương quang, hiện tại tốt rồi, như hắn mong muốn.
— Cũng không trách được trong giới giải trí nhiều minh tinh đều thích bán hình tượng giả như vậy, hình tượng của bạn và hình tượng nên có trong suy nghĩ của khán giả không ăn khớp, người ta không thừa nhận.
Lư Ninh còn nhớ rõ trong số khách hàng của mình có một người làm phim rất nổi danh, trong tiệc rượu nào đó rất cảm khái thuyết, thứ chân thật khán giả không thích xem, bọn họ thích bị lừa.
Nghĩ tới đây Lư Ninh đột nhiên cảm thấy trong đầu linh quang chợt lóe, có đoạn ngắn nào đó từ trong đầu cực nhanh mà lướt qua, giống như có rất nhiều người đang uống rượu, còn có......
— Cậu hiện tại phải chủ động hôn tôi, có thể đừng giống như cá ch.ết vậy hay không.
— Được rồi, hiện tại tới cậu.
— Hôn môi hôn môi! Không được, vẫn lại thêm một chút......
...... Đệt, làm sao sẽ nghĩ tới khuôn mặt buồn nôn kia của Thích Thiên Bách chứ!
Tối hôm qua cậu sau khi xác định ký hợp đồng với mình, liền lệnh cho Lư Ninh chủ động hôn anh, theo như lời của Thích Thiên Bách, là cảm thấy Lư Ninh luôn bị động tiếp nhận không có lợi cho tiến hành khảo nghiệm, bởi vì Thích Thiên Bách cũng có thể cảm giác được phía hôn môi với mình không tình nguyện, tâm tình của mình cũng sẽ bị ảnh hưởng đến.
...... Lư Ninh thật sự nghĩ không hiểu, anh ta tại sao nhất định phải làm kiểm tr.a này, thích nam hay nữ, trong lòng mình không có chút tự biết rõ sao? Thích Thiên Bách làm hết thảy ngược lại giống như tính toán bẻ cong cậu vậy.
Hừm, tỉnh lại đi, cậu sẽ không thích đàn ông.
"Kinh Hồng, em rốt cục tới rồi!"
Trần Huy chạy tới gọi Lư Ninh một tiếng, đem cậu tự trong hồi ức kéo trở về, người sau cũng nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, lo lắng nói: "A Huy, anh làm sao...... Thời gian ngắn như vậy, gầy đi quá nhiều."
Trần Huy lúng túng dời đi tầm mắt — Hắn có biện pháp gì, lúc cơn nghiện phát tác hắn cái gì cũng không muốn, dạ dày càng giống như đóng băng vậy, nước nóng chảy vào đều nhanh chóng đông thành nước lạnh. Lần trước Lư Ninh không có ở đây, bạn gái hắn ở bên cạnh hắn, thấy hắn ôm phích nước nóng liền rót nước vừa đun vào trong miệng, bị dọa tới ngã trên mặt đất, thiếu chút nữa sinh non. Trần Huy lần đó bị bỏng cả khoang miệng, chuyện hắn hít thuốc phiện cũng bị bạn gái hắn biết, đối phương vì bảo vệ mình, nói muốn tạm thời cùng hắn tách ra.
Lực ý chí cai nghiện của Trần Huy ở trong tàn phá lần lượt của hiện thực, trở nên càng ngày càng bạc nhược.
Lư Ninh không nghĩ tới bọn họ mới một tuần không gặp thôi, giữa lúc đó cư nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô gái tên Mộc Mộc kia ngược lại biết kịp thời dừng lại tổn hại, cũng khó trách Trần Huy không dám để cho cô biết chuyện mình hít thuốc phiện.
Lư Ninh đưa tay tách miệng Trần Huy ra, thấy trong miệng hắn quả nhiên có vài chỗ loét còn chưa khép lại, khổ sở mà nhìn hắn, "Anh ở đây chờ em một lát, em đi vào tán gẫu với anh Trang chút."
— Không được a, người này là phải phế rồi, ma túy hại hắn thành như vậy còn không cai, thật muốn thử một chút tư vị tự mình hại mình tới ch.ết sao?
Không thể không nói, có vài người trẻ tuổi ở phương diện này thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, người khác cường điệu bao nhiêu lần, hắn đều sẽ muốn tự mình thử một chút lợi hại của ma túy, thật sự dính vào bỏ cũng không bỏ được.
Cơn nghiện không phải là dựa vào ba chữ hời hợt "Lực ý chí" là có thể giải quyết, nhânloaij nếu như có lực ý chí, trên thế giới này cũng sẽ không có nhiều chuyện xấu như vậy phát sinh.
— ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thực dục
(thèm ăn),
vật dục
(ham muốn vật chất),
lòng ghen tỵ......
"Kinh Hồng, em tự đi không quá tốt đi, em lại không biết anh Trang, có muốn anh đi cùng em không?"
— Aizz, nhân loại tham lam.
Lư Ninh quay đầu hướng Trần Huy cười một cái, khoát khoát tay bảo hắn chờ ở đó: "Em có thể được, anh ở bên ngoài nhìn giúp, có người tới thì nhanh chóng cho bọn em biết."
Trần Huy hiển nhiên đối với "Ninh Kinh Hồng" Không yên lòng, cho dù sau khi Lư Ninh nói như vậy, hắn vẫn là muốn cùng đi vào — hoặc là nói, hắn có lẽ muốn trực tiếp ở chỗ này muốn được túi đồ mình luôn nghĩ tới kia, lập tức giải khát.
Cũng may hắn cuối cùng bị thủ hạ của Trang Việt cản lại, chỉ có thể từng bước từng bước đi vào gặp mặt.
Lư Ninh lại một lần nữa gặp mặt Trang Việt, đối phương đứng ở vị trí gần cửa sổ, nửa người lại giấu trong bóng râm ánh mặt trời chiếu không tới, nghe thấy tiếng Lư Ninh vào cửa mới xoay người.
Hắn không nhận ra "Ninh Kinh Hồng", lúc nhìn thấy cậu biểu tình trên mặt giống như bị dọa.
"Cậu là ai?! Cậu làm sao tiến vào?"
Không hổ là làm tiểu sinh hot nhất trong giới giải trí, cách một năm gặp lại, Trang Việt hình như lại trở nên đẹp trai.
"Anh Trang, xin chào, em tên là Ninh Kinh Hồng, là bạn của Trần Huy."
Lư Ninh lễ phép vươn tay, cùng hắn nắm một cái. Đối phương sau khi thần sắc khiếp sợ rút đi, trở nên có chút không nhịn được: "Cậu đi vào làm gì? Trần Huy đâu?"
"Ừm...... Là anh ấy bảo em tới đây."
Lư Ninh trầm ngâm chốc lát, trái phải nhìn nhìn, không thấy chỗ có thể ngồi, cười nói: "Anh Trang không biết sao? Anh ấy muốn tiền với em, em không yên lòng liền tự mình tới xem xem."
Thần sắc Trang Việt không yên, sau khi nghe lời của Lư Ninh, biểu hiện tới có chút nôn nóng: "Vậy sao, vậy cậu mang tiền tới chưa?"
Lư Ninh rốt cục phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhẹ nhàng nắm tay, lộ ra một bộ thần sắc nghi hoặc: "Em không biết ạ, em hôm nay chỉ là tới xem xem, tiền hoa hồng không phải em trở về tính toán với Trần Huy sao? À! Đúng rồi, đây là danh thiếp của em."
Lư Ninh từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ, đưa tới giao cho Trang Việt, "Em là người phụ trách khủng hoảng quan hệ xã hội trước mắt của quán bar Ánh trăng, lúc trước một tiền bối của em từng tiếp nhận vụ của anh Trang, nếu như anh sau này có nhu cầu, có thể trực tiếp tới tìm em."
Trang Việt cầm tờ danh thiếp kia, nhất thời giống như u mê — Cái này không giống với đã nói!
Lư Ninh cười cười: "Không nghĩ tới anh Trang ở chỗ như này gặp mặt nha, lần sau em mời khách, chúng ta ở trên bàn rượu hảo hảo bàn chuyện hợp tác — Nếu như anh Trang cảm thấy hứng thú."
Cậu biểu hiện giống như một tên bán bảo hiểm, sau khi nói xong còn đầy mặt mê hoặc hỏi Trang Việt: "Hay là...... Chúng ta hiện tại liền đổi chỗ? Nơi này ngay cả chỗ ngồi cũng không có, bàn việc cũng không dễ bàn."
Rốt cục, dưới ra sức ám hiệu như vậy của Lư Ninh, Trang Việt cuối cùng kịp phản ứng, cười vỗ vỗ vai cậu: "Cậu nói đúng, chúng ta đổi chỗ."
Vóc người Ninh Kinh Hồng không tính là thấp, chỉ bất quá ở bên cạnh mấy nam minh tinh ngày ngày tập thể hình bọn hắn lộ ra vẻ có chút mảnh khảnh, cậu hơi rót lại phía sau Trang Việt một bước, đôi môi cử động không quá rõ ràng: "Anh Trang, rò đáy (*) rồi sao?"
(ròđáy: lộ ra bộ mặt thật, ởđây có nghĩa là bị bại lộ)
— Lư Ninh làm AS-MR thời gian rất dài, nếu như muốn làm cho những người nghe cõ thể sinh ra buồn ngủ, nhất định phải để cho bọn họ bị vây vào loại trạng thái có thể nghe rõ, lại không nghe rõ lời mình nói, Lư Ninh hiện tại cách Trang Việt gần, hắn cẩn thận nghe vẫn là nghe được rõ.
Chỉ bất quá...... Người mai phục xung quanh nghe không rõ.
Trang Việt tuyệt đối bị giám sát nhìn chằm chằm, bọn họ có lẽ không có chứng cớ, có lẽ muốn dựa vào đường này càng nhiều người liên lụy...... Bất kể như thế nào, bọn họ hôm nay nếu quả thật ở chỗ này làm giao dịch phi pháp gì, ngồi xổm song sắt là định rồi.
...... Không nghĩ tới có một ngày còn sẽ bị thói quen vắt chày ra nước của mình cứu một mạng?
Lư Ninh không định tiêu tiền cho Trần Huy, ngoại trừ bởi vì trái pháp luật, còn có một phần rất lớn nguyên nhân là cậu không lỡ xài.
Trang Việt mặc dù tính thương nhân không cao, nhưng dù gì cũng là một người thông minh, sau khi nghe được câu hỏi của Lư Ninh, mượn động tác nhu lỗ mũi dùng tay ngăn cản hơi lắc đầu một cái.
Lư Ninh cười đáp lại hắn — Trận giao dịch này thật là có ý tứ, người bán không mang theo hàng, người mua không mang theo tiền, ném bọn họ vào cục cảnh sát cũng vô dụng, bọn họ căn bản không có làm.
Về phần Trần Huy...... Tên ngu này tự cầu nhiều phúc đi, đường này của Trang Việt liên lụy rồi, Trần Huy đối với hắn mà nói liền không có giá trị lợi dụng.
Quả nhiên, không đợi bọn họ đổi chỗ, người ngụy trang thành bảo tiêu của Trang Việt ào ào vây ba bọn họ lại, Lư Ninh phối hợp mà lộ ra biểu tình kinh hoảng mê mang, một người đàn ông đi ra, đối với Lư Ninh đưa ra giấy chứng nhận của mình: "Phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra."