Chương 39
*Edit + Beta: Vịt*
Hơn nửa đêm không ngủ được gọi điện thoại tới đây đã đủ nhiễu dân rồi, vậy mà còn muốn cậu tới nhà anh ta? Quả thực...... Nằm mơ giữa ban ngày!
Theo tính tình hồi còn trẻ của cậu, đã sớm đập nát điện thoại tại chỗ.
Lư Ninh từ chỗ ngồi đứng lên duỗi lưng mỏi, nước tắm cũng đun gần được, Lư Ninh liền tới phòng tắm tắm rửa, về phần Thích Thiên Bách, cậu lười chăm sóc, có thời gian rảnh còn không bằng suy nghĩ một chút làm thế nào đối phó với cái tên "Fan cuồng" biết thân phận thật của cậu trên internet. Về điểm này thật sự làm cho người ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, Lư Ninh luôn luôn cẩn thận, càng sẽ không ở nơi công chúng để lộ tin tức cá nhân của mình, cô nàng rốt cuộc làm sao biết tên mình?
Chả lẽ cô ấy điều tr.a mình?
Nghĩ tới đây Lư Ninh đột nhiên cảm thấy có chút sởn gai ốc, đây chả lẽ chính là "Tư sinh phạn" (*) trong truyền thuyết? Đáng sợ.
((*) tư sinh phạn: phạn có nghĩa là cơm; tư sinh phạn là kiểu fan mà chuyên rình mò idol, làm những hành động cực đoan. Hay chúng ta thường nhắc tới với cái tên "sasaeng fan")
Lư Ninh đổ nước tắm vào trong một thùng nhựa lớn, tự mình cởi sạch nhảy vào...... Đây là thùng cậu vì tắm ngâm mà đặc biệt mua, dựa theo tài lực hiện tại lắp bồn tắm còn có chút khó khăn, đành phải mua thùng nhựa dùng trước.
Cậu dựa vào vách thùng nhắm mắt lại, được nước nóng ngâm toàn thân thư thích khiến Lư Ninh nhịn không được thở dài một tiếng — Chuyện này kỳ thực vẫn là có chỗ không đúng, tỷ như đoạn ghi âm kia, Lư Ninh chính là sau khi nghe ghi âm kia mới cảm thấy chột dạ.
Cậu vốc một vốc nước nóng, hắt lên mặt mình — Bởi vì xác thực là ghi âm của mình mà cảm thấy chột dạ.
Cậu tin tưởng A Thiến nói, bọn cậu lúc mình còn sống quan hệ không giống bình thường, mình mới sẽ gửi cho cô ấy loại ghi âm này. Lư Ninh nghĩ đến một khả năng đáng sợ — Cậu sẽ không phải thao fan rồi chứ?
Nhưng mà, chuyện không đạo đức như vậy......
Lư Ninh nhắm mắt lại, đắm mình xuống nước — Nhưng ngoại trừ một khả năng "Thao fan" này, cậu thật sự không nghĩ ra được cái khác, cậu cũng không phải người không cẩn thận a. Lư Ninh càng nghĩ càng buồn bực, hi vọng cậu không làm ra chuyện không thận trọng như vậy, bởi vì nếu như cậu thật sự làm như vậy, hiện tại lại nhất thời khiếp sợ kéo đen fan kia, thật đúng là cách làm của tr.a nam.
Lư Ninh ngâm mình ở trong nước không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ mơ hồ nghe được một chút tiếng vang "thùng thùng thùng", Lư Ninh ban đầu cho rằng là nhà ai sửa sang, nhưng tiếng vang "thùng thùng thùng" càng ngày càng mãnh liệt, Lư Ninh không có cách nào tiếp tục tự mình lừa dối, cậu nghi ngờ từ trong nước chui ra, nghe hồi lầu, mới phát hiện là có người đang đụng cửa nhà cậu. Nếu như nói từ lúc cậu vừa nghe thấy đã bắt đầu đụng, vậy hẳn đã đụng khoảng 5 phút rồi. Vẫn may phòng tắm cách cửa đủ gần, nếu không hắn khả năng còn phải gõ lâu hơn.
Chỉ bất quá, đã trễ thế này, rốt cuộc là ai?
Tiếng gõ cửa vẫn không có ngừng lại, Lư Ninh cau mày ghé sát vào bên cửa, hỏi: "Là ai......"
Một giây sau khi cậu hỏi xong, cửa nhà cậu liền "Rầm!" một tiếng bị người đạp ra, Lư Ninh thiếu chút nữa bị cửa đập thành bánh thịt, cậu chấn kinh mà núp ở cạnh cửa, sau khi thấy rõ nam nhân xông vào, nhất thời nổi trận lôi đình, "Thích thiếu gia......"
Thích Thiên Bách sau khi vào cửa chuẩn xác mà nhìn chằm chằm vào cậu, không đợi Lư Ninh nói xong lời còn dư, cong chân đạp cửa lại, sau đó một tay túm cậu tới. Lư Ninh bị anh túm đặt ở trên tường, người trần truồng lõa thể mà đụng vào trên vách tường, cơ hồ đụng cậu thành hai nửa.
Lư Ninh rốt cục từ trong một loạt ngoài ý muốn lấy lại tinh thần, cậu nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có phải có bệnh hay không!"
"Đúng, tôi có lẽ có bệnh."
Thích Thiên Bách đè vai Lư Ninh, cúi đầu dùng sức hôn lên môi cậu — Anh nếu như không có bệnh, tại sao phải vì một nam nhân hư ảo chấp nhất lâu như vậy. Sau khi biết Ninh Kinh Hồng, anh hoàn toàn có thể quên đi "Dư Ôn", trước kia không thể rời bỏ Dư Ôn một là vì không có đối phương dỗ ngủ mình không có cách nào ngủ, hai là Dư Ôn là người khiến mình yêu đàn ông, nếu như có thể mà nói, anh không muốn dễ dàng quên hắn, nhưng hiện tại xem ra, người ta căn bản không đặt anh ở trong lòng, nói không chừng còn coi anh thành fan dính người đáng ghét, con mẹ nó kéo đen thì kéo đen, không có chút dấu hiệu nào! Thích Thiên Bách cho tới bây giờ chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, hắn nhớ rõ ràng ghi âm kia, cũng rõ ràng bọn họ trước kia không phải quan hệ bình thường, nhưng vẫn kéo đen anh.
Đã như vậy, anh làm sao sẽ nhớ mãi không quên Dư Ôn chứ? Hiện tại có Ninh Kinh Hồng có thể thay thế hắn, tại sao còn muốn......
Thích Thiên Bách nghĩ tới đây, đột nhiên đau lòng một chút, muốn vứt bỏ một người mà đã kiên trì rất lâu, thậm chí suy nghĩ một chút đều cảm thấy không cách nào tiếp nhận. Anh nóng nảy, cắn môi Lư Ninh hung hăng gặm xuống, vì không để cho cậu giãy dụa, thậm chí chặt chẽ mà trói cậu vào trong ngực. Lư Ninh vừa nãy đang tắm, cậu hoàn toàn không định mở cửa, hiện tại toàn thân chỉ có một cái khăn lông quấn bên hông, bị Thích Thiên Bách ôm như vậy một chút cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể bị ép ngẩng đầu tùy ý hắn gặm mình.
Lư Ninh từ chối mấy lần không có kết quả, từ từ cũng từ bỏ, dán tường đứng ở nơi đó tùy ý anh hôn đủ. Thích Thiên Bách kéo cả Lư Ninh vào trong ngực, ôm vai cậu ở trên người cậu không ngừng xoa nắn, Lư Ninh rốt cục nhận thấy được một điểm khác thường, anh ta có chút mất kiểm soát, giống như đem toàn bộ mình nuốt vào vậy, trước kia...... Hình như chưa từng có tình huống như thế.
Qua hồi lâu, Thích Thiên Bách rốt cục thở hồng hộc mà buông Lư Ninh ra, người sau đã sớm đỏ bừng cả khuôn mặt — so sánh lượng hô hấp của hai người, Lư Ninh kém hơn Thích Thiên Bách chút. Lư Ninh một phát túm lấy khăn lông sắp rơi bên hông, tựa đầu ở trên tường, bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh có bệnh thì đi khám bác sĩ, tới tìm tôi làm gì?"
Thích Thiên Bách nhất thời cũng nói không ra nguyên do, anh sau khi bị Dư Ôn kéo đen, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn nhanh lên một chút nhìn thấy Ninh Kinh Hồng, những thứ khác anh cái gì cũng không nghĩ tới.
"Tôi không phải bảo cậu tới sao......"
Lư Ninh câu lên khóe môi cười lạnh một tiếng: "À, anh cho rằng anh là mẹ tôi hả, anh bảo tôi đi gặp anh thì đi gặp anh, không xem xem hiện tại mấy giờ rồi?"
Thích Thiên Bách nhìn Lư Ninh, nghĩ thầm cậu ta quả nhiên vẫn là bộ dáng này, thằng oắt này kể từ sau khi bị mình đâm rách mặt nạ, lúc đối mặt với anh dứt khoát ngay cả giả bộ cũng lười giả bộ luôn, luôn dùng một bộ mặt trào phúng trí cực đối với anh.
"Làm gì hả, nhìn cái gì mà nhìn. Thật là, tôi vẫn đang tắm đấy, anh trước tới phòng khách......"
Tiếng oán trách của Lư Ninh im bặt lại, Thích Thiên Bách đột nhiên nhào tới ôm lấy cậu, làm cho cậu nói đến một nửa ngừng lại. Lư Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nhịn không được cười nói: "Thích thiếu gia, anh đây là lại muốn cùng tôi chơi cái gì, người nghèo chúng tôi nhưng sẽ không chơi kiểu bịp bợm nhiều như vậy, anh đừng trêu ghẹo tôi a."
Cậu nói xong đợi hồi lâu, vẫn không thấy Thích Thiên Bách phản ứng, dựa theo bình thường anh ta hẳn là đã sớm phản ứng mới đúng, hôm nay lại chỉ lẳng lặng mà gục trên vai cậu, động cũng không động. Lư Ninh có thể cảm giác được hơi thở phun ra lúc Thích Thiên Bách hô hấp, từng chút từng chút có quy luật mà phả vào trên cổ mình, bởi vì quá nhẹ, thế nhưng lộ ra vẻ dè dặt.
Lư Ninh chần chờ giơ tay lên ở trên bả vai Thích Thiên Bách vỗ hai cái: "Ê, anh rốt cục xảy ra chuyện gì. Chả lẽ bị đối tượng thầm mến quăng tới chỗ tôi tìm an ủi."
Lư Ninh không biết mình thế nhưng một câu nói toạc ra thiên cơ, chỉ cảm thấy sau khi nói xong, Thích Thiên Bách hình như càng thêm chán chường chút. Qua không bao lâu, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh, trong nhà Ninh Kinh Hồng không giống với nhà Thích Thiên Bách, trong nhà vị đại thiếu gia này điều hòa ấm áp, trong nhà Ninh Kinh Hồng chỉ có mấy miếng khí ấm, mà lúc này còn chưa bắt đầu cung cấp ấm, Lư Ninh cả người trần trụi, mặc dù cả người đều vùi lấp trong ngực Thích Thiên Bách, nhưng sau khi rời khỏi nước nóng bị không khí lạnh thổi, nhiệt lượng trên người rời đi nhanh, làm cho cả người cậu dựng hết một tầng da gà.
Cậu nhịn không được run rẩy một cái: "Thích thiếu gia, anh có thể trước buông tôi ra không, lạnh quá ha."
Thích Thiên Bách lúc này mới lấy lại tinh thần, từ từ thu tay lại, anh rốt cục tỉnh táo chút, nhìn bóng lưng "Ninh Kinh Hồng" một bên túm khăn lông một bên đi tìm đồ ngủ, từ từ nhắm mắt lại.
Lư Ninh về phòng ngủ mặc đồ ngủ vào, lại ở bên ngoài phủ thêm một cái áo gió, hiện tại thời tiết dần dần chuyển lạnh, phải chú ý giữ ấm mới được, Lư Ninh mới không muốn lại giống như hồi còn sống, nỗ lực làm việc, rước một thân bệnh tật.
"Ngồi đi, muốn uống gì không?"
"Cậu mở tủ lạnh ra nhìn xung quanh, từ bên trong lấy ra một bình nước ép: "Có nước trái cây......"
"Cho chai bia."
Động tác Lư Ninh dừng một chút, co rút khóe miệng quay đầu nhìn về phía anh: "Cái gì?"
Thích Thiên Bách đã tự mình ngồi liệt trên ghế salon ngẩn người, anh đang nhìn về phía TV, nhưng TV cũng không có bật, cho nên Lư Ninh phán đoán anh xác thực là đang ngẩn người.
— Vị đại thiếu gia này, rốt cục bị cái gì đả kích, làm sao giống như bị người thiến vậy, buồn bã ỉu xìu.
" Thích Thiên Bách chắc là cũng không để cái câu bia kia ở trong lòng, nhìn chằm chằm vách tường hồi lâu, đột nhiên nói: "Nhà các cậu thật sự bé a."
"...... Vậy anh mau cút về biệt thự hoa lệ của mình đi, sao còn tới nhà tôi." Mặc dù căn phòng thuê này thật sự rất nhỏ, nhưng bị Thích Thiên Bách nói nhỏ cậu khó giải thích được cảm thấy khó chịu.
Thích Thiên Bách khơi lông mày nhìn về phía cậu: "Núi không đến gần tôi tôi liền đến gần núi, ai bảo cậu mặt mũi lớn, mời không được. Tôi đành phải tự tới tìm cậu."
Lư Ninh cúi đầu rót nước trái cây, cười nói: "Ngài đó là mời tôi sao? Ngài đó là gọi tôi lăn tới."
Cậu rót xong đồ uống cầm một chén đưa cho Thích Thiên Bách, mình cầm nước ấm ngồi ở bên cạnh, làm ổ trong ghế salon từ từ uống. Người trước sau khi uống một hớp nước trái cây, nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm cái chén trong tay Lư Ninh, Lư Ninh không hiểu ra sao mà nhìn lại, anh mới mở miệng: "Trời lạnh cậu biết tự mình uống nước ấm, cho tôi đồ uống lạnh?"
"Đồ uống lạnh đắt lắm."
Thích Thiên Bách sau khi nghe xong chân mày càng nhíu chặt, một cái túm lấy cái chén trong tay Lư Ninh, đem tay nắm ở bên trên, nhiệt độ nước nóng truyền tới, làm cho Thích Thiên Bách cảm giác được một tia ấm áp. Lư Ninh đành phải bật TV, nhìn chằm chằm màn hình TV đen trắng.
Điều kiện của căn phòng thuê này thật sự quá kém, TV đều là loại kiểu máy trắng đen kéo ăng ten, chỉ có thể bắt được 5 kênh, mỗi lần mở ra không phải đang phát tin tức, thì là phát quảng cáo. Thích Thiên Bách không nói chuyện, cùng Lư Ninh cùng nhau nghe TV một lát, đột nhiên này: "Xem thứ này, cậu không nhàm chán hả?"
Lư Ninh giống như đoán chắc anh có thể hỏi như vậy, cười đến có chút gian: "Tôi mở TV chính là vì để cho anh cảm thấy nhàm chán, để anh nhanh chút cút đi, tránh cho anh cứ ỳ ở nhà tôi vênh mặt hất hàm sai khiến."
Cậu nói xong ngáp: "Tôi mệt rồi."
Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, kim chỉ hướng 2h đúng, vốn bên cạnh có người ngáp, anh nên bị nhiễm mới đúng, Thích Thiên Bách nhưng ngay cả mí mắt cũng không cụp xuống. Anh lúc này không phải là mất ngủ, chính là chính là tinh thần đặc biệt phấn chấn.
"Cậu ăn cơm tối chưa?"
Lư Ninh còn mở rộng miệng đang lau nước mắt khóe mắt, nghe được Thích Thiên Bách hỏi một câu lập lờ nước đôi như vậy, nghi ngờ "Hả?" một tiếng.
Thích Thiên Bách không kiên nhẫn chờ cậu trả lời, trực tiếp đưa tay qua, sờ vào trong quần áo Lư Ninh, sau đó ở trên bụng cậu dùng sức ấn mấy cái: "Lép kẹp, xem ra chưa ăn tối."
"......"
"Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi."
Lư Ninh co rút khóe miệng, kéo quần áo của mình dùng sức quấn chặt: "Đại thiếu gia, ngài đừng phát điên được chứ, tôi ngày mai còn phải đi làm đấy...... Giờ đều mấy giờ rồi...... Ai!"
Thích Thiên Bách không nói một lời mà vác Lư Ninh lên, đi về phía phòng ngủ của cậu: "Ngày mai thứ 7, cậu đi làm cái rắm. Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi thay quần áo."
"......"
Lư Ninh cuối cùng vẫn là bị Thích Thiên Bách lôi túm mà kéo ra khỏi nhà, giờ này ngoại trừ cửa hàng tiện lợi 24h, cơ hồ không có nhà nào buôn bán, Thích Thiên Bách ở trong cửa hàng tiện lợi mua hai chai bia, sau đó dọc theo quốc lộ lái về phía trước, lát rất lâu, mới rốt cục ở một quán ven đường tìm được một cửa hàng mì vằn thắn còn chưa đóng cửa, Thích Thiên Bách mắt sắc phát hiện trên bếp nướng vẫn đang bốc hơi, liền mặt dày mà mua lại gian hàng của người ta.
Lư Ninh ở một bên nhìn tới hắc tuyến đầy đầu, vốn là ông chủ muốn nướng cho anh một mẻ, anh nhất định muốn tự mình động thủ, vừa nướng vừa ăn.
Cậu nhét hai tay vào trong tay áo nhau, phát huy "Khoanh tay đứng nhìn" tới vô cùng nhuần nhuyễn, Thích Thiên Bách nhóm lửa nướng thịt, cậu liền lành lạnh mà trào phúng: "Thích đại thiếu gia, anh bệnh cũng không nhẹ a...... Chúng ta vẫn là đi bệnh viện đi, kiểm tr.a đầu anh chút."
Thích Thiên Bách cư nhiên không tức giận, thật không dễ dàng nướng xong một xiên cánh gà, sau khi dùng kéo cắt bỏ phần cháy khét bên trên, đưa cho Lư Ninh: "Gia có tiền, gia tự nguyện, cầm lấy xiên này."
Lư Ninh rất keo kiệt mà từ trong tay áo khoác to đùng vươn ra bốn đầu ngón tay, vòng ở trên xiên cánh gà, sau đó đưa vào trong miệng, phía ngoài cánh gà mềm mềm, cắn xuống một miếng, còn bốc dầu nóng ra bên ngoài, Lư Ninh dùng đầu răng từng miếng từng miếng mà cắn. Thích Thiên Bách lúc này đột nhiên xoay đầu lại, cười nhìn cậu một cái: "Ăn ngon không?"
"Chả ngon, anh không bỏ đủ muối."
"......"
"Hơn nữa ớt bỏ nhiều."
Lư Ninh nghiêm túc nói xong, lại cắn một miếng.
Thích Thiên Bách không biết là bất đắc dĩ hay là thế nào, thở dài thật sâu, bỏ thêm trên que xiên của mình càng nhiều bột màu đỏ: "Cái tôi cho cậu còn chưa có bỏ đâu...... Đi xem xem xiên thịt dê, lật thử xem."
Lư Ninh ngậm một nửa cánh gà còn dư lại, chuyển tới phía trước giá nướng, lật một đóng xiên thịt nướng. Nhưng cậu sợ lạnh, chỉ chịu từ trong tay áo vươn ra hai đầu ngón tay, nhón que xiên quay, không đầy một lát liền quay khét thịt nướng.
"Có thể làm hay không hả! Làm cẩn thận!"
Lư Ninh phun xương gà ra, hít hít mũi: "Ông đây chỉ biết làm như vậy, ai thích làm thế nào thì làm."
— Trời lạnh ngắt đứng ở trên rìa đường quốc lộ nướng thịt, đầu óc nước vào có phải hay không.
Thích Thiên Bách vốn muốn nổi cáu, quay đầu vừa nhìn, hai phiến môi mỏng của Lư Ninh bóng nhẫy, lúc cúi đầu lật mấy xâu thịt kia, lông mi rũ xuống, ở trên mặt tỏa xuống hai cánh quạt nhỏ màu đen giống như bóng râm, kết hợp với khuôn mặt có chút đô đô, đáng yêu giống như tiểu cô nương. Lửa trong bụng anh lập tức liền tan.
Bất quá vừa nảy sinh ra loại ý nghĩ này, Thích Thiên Bách lại muốn bắt đầu hoài nghi tính hướng của mình, anh vẫn luôn tin mình không có Dư Ôn nhất định sẽ là một thẳng nam.
"Thích đại thiếu gia, anh tiếp tục nhìn gian tôi, tôi liền đánh anh."
Thích Thiên Bách chợt hồi thần, bỏ xâu cánh gà đã nướng xong vào trong đĩa, cười nói, "Tôi không nhìn cậu, tôi đang nghĩ sự tình, không cẩn thận rơi tầm mắt vào trên người cậu mà thôi."
Lư Ninh ngồi vào bên cạnh rìa đường, nghi ngờ nói: "Anh nghĩ cái gì?"
Thích Thiên Bách bảo Lư Ninh đưa anh chai bia đầu tiên, trực tiếp dùng răng hàm sau cắn mở, các-bon-đi ô-xít trong bia "Xì —" một tiếng phun ra, nghe vào vô cùng có hứng.
"Tôi đang nghĩ......"
Thích Thiên Bách rót một ngụm bia vào miệng, rốt cục rời đi ánh mắt từ trên mặt Lư NInh, chuyển hướng đỉnh đầu: "Mấy hôm trước...... Cha tôi gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi về quản lý một nhà máy tiền vốn hai trăm triệu."
Lư Ninh vẻ mặt đờ đẫn, Thích Thiên Bách thấy rõ biểu tình của cậu, nghĩ thầm thằng oắt này quả nhiên vẫn là đối với mình có chút luyến tiếc a, liền hài lòng nói tiếp: "Tôi không nguyện ý."
Lư Ninh lập tức hết sức phấn khởi mà giơ tay lên: "Tôi nguyện ý a!"