Chương 47

*Edit + Beta: Vịt*
Nhạc đệm nhỏ bỏ ra lúc nãy không bàn tới, không khí giữa hai người ngược lại rất hài hòa, Lư Ninh ngồi ở bên giường gọt táo, Thích Thiên Bách nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt bởi vì thiếu máu có chút tái nhợt, nhưng coi như sinh long hoạt hổ, tinh thần sung mãn.


Lư Ninh gọt xong táo, cắt một miếng đưa cho Thích Thiên Bách, người sau không khỏi nhìn về phía tay mình.
"Há mồm."
Thích Thiên Bách lộ ra vẻ có chút kinh ngạc, Lư Ninh đưa tay lên, đỡ miếng táo hơi lạnh trên môi anh, anh mới do dự mà cắn miếng táo kia.
Lư Ninh thu tay lại, lại cúi đầu cắt miếng khác.


Nói thực, lúc trước hai người bọn họ nháo thành bộ dáng này, hiện tại cùng một phòng có chút lúng túng, cũng may hai bên đều là da mặt dày, lại cùng nhau trải qua sinh tử, cũng không lúng túng tới mức có thể tự sát hoặc là giết đối phương giải thoát.


Lư Ninh nhận thấy được tầm mắt Thích Thiên Bách, ngẩng đầu nhìn về phía anh, người sau liền dựa vào đầu giường rột rột nhai táo.
Lư Ninh trầm mặc một hồi, nói: "Mặc kệ nói thế nào...... Lần này cám ơn anh."


Thích Thiên Bách ăn xong miếng táo trong miệng, nhìn Lư Ninh không nói chuyện, người sau giống như cân nhắc hồi lâu mở miệng: "...... Lúc trước chúng ta cãi nhau rất không vui, nhưng không nghĩ tới...... Tóm lại cám ơn anh."


Lư Ninh kỳ thực ở phương diện biểu đạt tình cảm chân tình cực kỳ thiếu sót, bởi vì nói dối nhiều, lúc phải nói thật ngược lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, Thích Thiên Bách cho tới bây giờ đều là thấy cậu nhanh mồm nhanh miệng thiệt xán liên hoa (*), hiện tại nói hai câu, cư nhiên nghẹn đỏ mặt mình, không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa...... đáng yêu.


available on google playdownload on app store


((*) thiệt xán liên hoa: Điển cố"thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện và Tấn thư– Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay làĐài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thửđạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào trong lòng khoan khoái. Người đời sau mới dùng thành ngữ"thiệt xán liên hoa"để chỉ tài ăn nói. Nguồn: thanhthoigian.wordpress)


Thích Thiên Bách nhịn không được cười ra tiếng, Lư Ninh khó xử mà nhìn về phía anh, người sau cư nhiên lần đầu tiên lộ ra biểu tình xem kịch vui: "Được tôi cứu có phải cảm thấy rất không cam tâm không hả?"
Lư Ninh há miệng: "Không phải, tôi thật sự......"
"Cậu không cần như vậy."


Lời của Lư Ninh còn chưa nói hết, bị một câu của Thích Thiên Bách cắt đứt, cậu mặc dù cảm thấy có chút oan uổng, nhưng vẫn là không tiếp tục giải thích. Lư Ninh dời tầm mắt từ trên mặt anh đi — Được rồi được rồi, vị đại thiếu gia này đã cảm thấy không có cách nào tiếp nhận cảm tạ của mình, vậy thì thôi, dù sao quan hệ của bọn họ quả thực không tốt lắm, lúc trước số lần tính kế lẫn nhau cũng không ít, anh đối với mình có cảnh giác...... Rất thật.


Thích Thiên Bách thấy dáng vẻ Lư Ninh mím chặt khóe môi, nhịn không được buồn cười: "Tôi là nói, cậu không cần cảm thấy tôi cứu cậu chính là thiếu nợ nhân tình tôi. Cứu người là nên làm, hôm nay bất kể là ai ở vị trí của cậu, tôi đều sẽ cứu hắn, ân oán giữa tôi và cậu không liên quan, đơn thuần là tôi không trơ mắt được nhìn có người ở trước mặt bị giết. Chỉ bất quá hôm nay vừa vặn là cậu mà thôi, là người khác tôi cũng sẽ cứu."


Lư Ninh cho tới bây giờ không nghĩ qua anh sẽ nói ra lời vĩ đại như vậy, lúc trước Thích Thiên Bách nói mình đã từng đi lính, Lư Ninh một chút thực cảm cũng không có, hiện tại nghe anh nói ra lời như vậy...... Thế nhưng cảm thấy cũng không phải là không đúng.


"Lời khi đó cậu nói cũng không đúng, mặc dù lúc cậu đòi tiền tôi cực kỳ muốn bóp ch.ết cậu, nhưng ân oán cá nhân thì ân oán cá nhân, tôi sẽ không bỏ mặc cậu bị cướp bắn ch.ết."


Thích Thiên Bách liếc cậu một cái: "Tôi sẽ không đem an toàn tính mạng của dân thường ra nói giỡn, đừng nói là cậu, cho dù là kẻ thù không đội trời chung, cũng phải bí mật thanh toán, thời điểm như này quan báo tư thù (*) gọi là không làm tròn trách nhiệm, hi vọng cậu có thể hiểu điểm này."


((*) quan báo tư thù: lấy việc công trả thù việc riêng)
Lư Ninh bị anh nói tới sửng sốt: "Thích thiếu gia dạy chí phải."
Cậu nói xong có chút đau lòng: "Lúc ấy...... Tôi cho rằng anh ra hiệu với tôi, mới sẽ làm như vậy, hiện tại suy nghĩ chút quả thực có chút kích động, hại anh bị thương."


Nói tới đây, Thích Thiên Bách lại nghiêm túc chút: "Tôi bị thương là thứ yếu, quan trọng là cách làm của cậu rất nguy hiểm. Nếu như tên côn đồ độc ác hơn chút, cái đầu xinh đẹp này của cậu đã sớm bị bắn tung rồi, lần sau lúc làm con tin nhớ nhất định không thể lộn xộn, coi mình là khúc gỗ."


"...... Được." Vậy cậu vẫn là không cần lại làm con tin nữa tốt hơn.
Thích Thiên Bách nhìn quả táo trong tay cậu: "Lo lắng làm gì, cắt thêm cho tôi một miếng."
"......"


Lư Ninh ngoan ngoãn cắt miếng táo đưa tới trước mặt Thích Thiên Bách, người sau cắn táo nằm lên gối, một bên nhai một bên hừ nói: "Có người chăm sóc chính là thoải mái."


Lư Ninh thấy anh chưa nói hai cậu lại biến trở về dáng vẻ đức hạnh thiếu đòn, có chút dở khóc dở cười: "Anh còn ít người chăm sóc? Chờ trong nhà anh có người đến, có người chăm sóc chuyên nghiệp hơn."
Thích Thiên Bách liếc cậu một cái: "Trong nhà sẽ không ai tới, tôi lại không thông báo cho bọn họ."


Lư Ninh kỳ quái hỏi: "Tại sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy phải nói với trong nhà chút chứ."
"Tôi lại không ch.ết, không có gì phải nói."


Biểu tình trên mặt Thích Thiên Bách có chút nhạt, nhìn qua không phải rất muốn tán gẫu mấy thứ này, nhưng trong nhà anh không có ai đến, mình chẳng phải sẽ luôn bồi giường? Lư Ninh cắt miếng táo lại đưa tới khóe miệng Thích Thiên Bách, ngược lại hỏi chuyện khác.


"Phải rồi, anh bị thương nặng không? Tôi nhớ lúc ấy chảy rất nhiều máu, thuốc tê qua rồi, vết thương sẽ rất đau chứ?"
"Không sao, bị thương suốt. Tội phạm không ngắm trúng, hắn ban đầu có lẽ muốn bắn vào tim tôi, nhưng đạn xuyên qua vai, sượt qua phổi chút."


Thích Thiên Bách nói xong, nhẹ nhàng chậc lưỡi: "Mấy tên này nhìn thì cực kỳ hung dữ, kỳ thực không có dũng khí gì, hẳn là chưa từng giết người."
Lư Ninh tò mò hỏi: "Sao anh biết?"
Thích Thiên Bách hừ cười một tiếng: "Kiểu đã từng giết người tôi đây, cậu không nhìn thấy sao?"


Lư Ninh cẩn thận nhớ lại một chút biểu hiện của Thích Thiên Bách, lúc đó quả thực ra tay quyết đoán, chỉ bất quá cách nhau vài giây đã giết liền hai người, ngay cả do dự cũng không có. Mặc dù nói những người đó không phải người tốt gì, nhưng chuyện giết người, không nên phân đối tượng, dám làm như vậy vô cùng ít.


"Kỳ thực tôi từ lâu đã muốn hỏi anh...... Lúc trước nhìn thấy vết thương trên người anh, đã cảm thấy kỳ quái, ở Trung Quốc coi như làm lính cũng không nên lưu lại nhiều vết thương như vậy đi." Hơn nữa còn có rất nhiều là đạn tạo thành.


Thân thể Thích Thiên Bách giống như trải qua đủ chiến hỏa, thậm chí từng vào sinh ra tử, nhưng hiện tại tình hình xã hội trong nước coi như ổn định, lại hòa bình như vậy, loại chuyện giống như cướp ngân hàng cậu đụng phải đại vận mới gặp, Thích Thiên Bách đi đâu bị thương nhiều như vậy?


"Tôi cũng không phải lính bộ đội bình thường, bộ đội đặc chủng...... Từng nghe nói chưa?"
Thích Thiên Bách ngoắc ngoắc khóe môi: "Bất quá hiện tại giải ngũ rồi, chuyện đã qua, không muốn nói ra."


Lư Ninh cảm thấy anh đang nói dối, người đã từng đi lính cả đời đều sẽ lưu lại dấu vết, cũng không phải nói thân thể như thế nào, mà là trong lòng...... Thích Thiên Bách luôn để đầu đinh, đã nói lên trong tiềm thức anh cũng không có chán ghét trải qua hồi làm lính của mình, hoặc là nói trong tiềm thức anh vẫn hi vọng trên người mình có thể lưu lại một chút bóng dáng quá khứ. Hơn nữa nghe một chút lời anh nói, cái gì mà an toàn tính mạng của người dân bình thường...... Thằng cha này giải ngũ thì giải ngũ, nhưng căn bản không từ "Bộ đội đặc chủng" rời đi.


Lư Ninh nhịn không được hướng trên người anh bắt đầu đánh giá, vì vết thương súng trên vai, Thích Thiên Bách không mặc áo, chỉ có miệng vết thương quấn băng vải tầng tầng lớp lớp, da thịt lộ ra bên ngoài là màu mật ong hơi tối. Da tay anh rất nhẵn, nhưng vết sẹo rất nhiều, có chỉ là vết sẹo rất nhỏ, nhưng có vài cái cũng rất dài, chỉ nhìn những vết thương này cũng có thể tưởng tượng được mạo hiểm của tình huống lúc đó.


Lư Ninh nhìn nhìn, đột nhiên đưa tay ở vết sẹo chỗ nào đó ngực anh sờ sờ, sau đó dùng móng tay gãi gãi, cau mày nói: "Là thật......"
"......"


Thích Thiên Bách từ lúc Lư Ninh nhìn chằm chằm anh đã cảm thấy, mặc dù anh một đại nam nhân bị đồng tính tham quan chút cũng không sao, nhưng gãi lên tay thì có chút quá đáng.
"Phú nhị đại anh, tại sao muốn đi làm lính hả."
Thích Thiên Bách ho một tiếng: "Cậu đi khóa cửa lại."


Lư Ninh không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Thích Thiên Bách lại nói: "Cài cửa vào, tôi không muốn có người đi vào quấy rầy."


Lư Ninh cho rằng anh muốn cùng mình nói chút chuyện quá khứ, không muốn bị người nghe thấy, thế là không hỏi nhiều, khóa cửa phòng bệnh từ bên trong. Cũng may chỗ Thích Thiên Bách ở chính là phòng bệnh đơn cao cấp, không biết có phải anh sau khi tỉnh lại đặc biệt yêu cầu đổi lại hay không, bất quá quả thật thanh tĩnh.


Lư Ninh lại ngồi xuống trước giường, bị Thích Thiên Bách một cái ôm cổ kéo qua, Lư Ninh theo bản năng đẩy ngực anh, đối phương lại trực tiếp đè cậu trên giường, cúi đầu hôn.
Lư Ninh phản ứng rất nhanh, hơi tránh mặt ra, nụ hôn của Thích Thiên Bách liền rơi vào trên khóe môi cậu.


"Đừng như vậy, Thích thiếu gia."


Lư Ninh có thể cảm giác được Thích Thiên Bách đang nhìn cậu, nhưng băn khoăn tới vết thương trên người anh, Lư Ninh cũng không tùy tiện đẩy anh, nhưng cậu cảm thấy còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện, lúc trước tránh Thích Thiên Bách, cũng là bởi vì cảm thấy tình huống không quá đẹp, huống chi anh hiện tại lại cứu mình, bọn họ càng không nên có loại ái muội này nữa.


Nếu không...... Vạn nhất cậu thật sự yêu tên hoàn khố này thì làm sao đây?
Thích Thiên Bách không buông cậu ra, Lư Ninh đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Thích thiếu gia......"
"Làm sao?"


Thích Thiên Bách dùng ngón tay nghe nói bị trật không dùng được lực ở trên mặt Lư Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, nhẹ nói: "Nhanh như vậy đã tìm thấy người trong lòng rồi, cho nên không muốn?"


Lư Ninh nhìn chằm chằm mắt Thích Thiên Bách, không đành lòng dời tầm mắt đi, cậu không hiểu suy nghĩ của Thích Thiên Bách lắm, lại bị những lời này của anh nói tới ngực chua trướng, cậu ngược lại nghĩ tới fan nhỏ trên mạng của mình, đối phương làm cậu cảm động, nhưng có lẽ bởi vì vẫn chưa gặp mặt, Lư Ninh chỉ là đang nếm thử loại "Có thể tiếp nhận" biến thành "hảo cảm".


Nhưng Thích Thiên Bách bất đồng, anh dù sao cũng là người sống sờ sờ, hơn nữa giữa bọn họ có có rất nhiều chuyện, có thể dùng làm hồi ức.
"Có một......"
Lư Ninh nghĩ nửa ngày, nói: "Có một người, có lẽ...... Chuẩn bị cùng cô ấy trải qua cả đời."


Thích Thiên Bách từ trong miệng Lư Ninh nhận được đáp án này, thế nhưng nhất thời không biết phản ứng thế nào, anh vừa nãy chỉ là dựa vào trực giác làm việc mà thôi, chính là đột nhiên sinh ra kích động muốn hôn cậu, mặc dù bị cự tuyệt cũng hợp tình lý.


Thích Thiên Bách vuốt mặt Lư Ninh, thế nhưng cảm thấy có chút xót xa: "Cậu nói cũng có đạo lý, dù sao bản thân tôi cũng có người trong lòng."
"......"
Lư Ninh cười một cái, vừa đẩy anh đứng dậy, vừa nói: "...... Anh lạnh không? Nhiệt độ điều hòa chỉnh cao chút đi."
"Điều khiển ở chỗ hộ sĩ."


"Vậy tôi đi tìm......"
Thích Thiên Bách ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bóng lưng Lư Ninh đột nhiên khó chịu, anh một cái tung chăn nhảy xuống giường, xông tới trước khi Lư Ninh mở cửa đè lại khóa cửa, đồng thời vây cậu ở giữa mình và vách tường.
"Thích thiếu gia?"


Lư Ninh muốn xoay người, Thích Thiên Bách nhân tiện chống cậu trên cửa, dán trán lên trán Lư Ninh: "Một lần cuối cùng......"


Lư Ninh còn chưa kịp phản ứng lời anh nói, Thích Thiên Bách đã cúi đầu hôn cậu, lần này Lư Ninh không thể né tránh, xúc cảm mềm mại trên môi, còn có mùi vị rất quen thuộc, đều làm cho cậu dùng hình nguyên tại chỗ không cách nào nhúc nhích, Thích Thiên Bách ở trên môi cậu trằn trọc hồi lâu, đè ót Lư Ninh, lúc đầu lưỡi chống lấy răng cậu ý đồ xâm nhập, Lư Ninh mới dần dần nhớ lại — Câu "Một lần cuối cùng" kia rốt cuộc là có ý gì.


Cậu há miệng hướng trên môi Thích Thiên Bách hung hăng cắn một ngụm, đối phương giống như đã sớm biết cậu có thể làm như vậy, chỉ lo thuần phục đầu lưỡi không tuân theo quản giáo, mà cậu càng phản kháng Thích Thiên Bách hôn càng sâu, nước bọt hòa với vị máu, tràn đầy khoang miệng hai người. Tiếp sau đó, hôn hôn, giãy dụa biến thành đón ý nói hùa kịch liệt, Lư Ninh tựa ở trên cửa, hai tay ôm cổ Thích Thiên Bách cùng anh hôn môi, ôm quá chặt cho nên tư thế này nhìn qua giống như tình nhân chân chính.


Dường như mỗi khi tới lúc này bọn họ phối hợp mới ăn ý nhất, Lư Ninh nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được tầm mắt Thích Thiên Bách, lúc anh ở trên đầu lưỡi mình hung hăng ʍút̼ vào là bộ dáng gì, cậu đã sớm biết.


Bọn họ hôn một đoạn thời gian rất dài, dấu chấm tròn "Một lần cuối cùng" vẽ tới rất gian nan, hai người thở hồng hộc mà dừng lại, ở không gian cực hẹp trao đổi thở dốc lẫn nhau, sau đó lưu luyến lại lần nữa hôn lên, từ kịch liệt biến thành triền miên.


Trong đầu Lư Ninh giống như thả pháo kép, cậu cũng không biết mình đang làm cái gì, cậu ngửa đầu ngụm lớn thở dốc, tùy ý Thích Thiên Bách gặm cắn hầu kết mình, dọc theo động mạch cổ màu xanh của cậu ɭϊếʍƈ hôn......
"Thích thiếu gia......"


Lư Ninh đè lại sau ót anh, nhắm mắt lại ôm chặt anh, Thích Thiên Bách vùi mặt trên vai cậu, hô hấp dồn dập lại ồ ồ, nhưng không óc tiếp tục.


Lư Ninh ôm anh từ từ bình phục hô hấp, buông tay ra, Thích Thiên Bách đầy mặt phức tạp mà nhìn chằm chằm cậu, Lư Ninh cùng anh nhìn nhau một lát, đột nhiên cười một cái, kéo cửa phòng đi ra ngoài: "Tôi đi cầm điều khiển."


Sau khi Lư Ninh từ trong phòng bệnh biến mất, Thích Thiên Bách mới trở về trên giường, anh ngồi đó ngẩn người, giữa chân mày nhăn ra một đường vân rất sâu. Môi anh một chỗ bị cắn vẫn đang mơ hồ đau, tựa như chỗ nào đó trong lòng anh...... Thích Thiên Bách thậm chí có loại dự cảm, chỗ đó sau này đoán chừng cũng sẽ đau rất lâu rất lâu.


Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, kéo thần Thích Thiên Bách về, anh cầm lấy điện thoại nhìn, là Lâm Thụy Đông gọi tới.
Thích Thiên Bách thở dài, cầm điện thoại lên: "Alo?"


"Thích thiếu!!! Nghe nói ngân hàng Hạng thành bị cướp!!! Còn xảy ra sự kiện đấu súng!!! Đã ch.ết ba người!!! Con mẹ nó anh vẫn sống chứ!!!"


Thích Thiên Bách bị đối diện rống tới không thể không cầm điện thoại ra xa chút, khóe miệng một mực co rút: "Tao không sống sao nói chuyện với mày...... Con mẹ nó mày nhỏ giọng chút!"
"...... À, vậy thì tốt, em cúp."
Thích Thiên Bách vội vàng gọi hắn lại: "Chờ chút, tao có việc nói với mày."
"Chuyện gì?"


"Lần trước tao bảo mày hack tài khoản kia, mày làm chưa?"
Lâm Thụy Đông như đinh đóng cột nói: "Chưa làm, em không làm chuyện trái pháp luật."
Thích Thiên Bách nhịn không được che trán: "Không làm thì không làm...... Đừng làm nữa."
"Tại sao?"


Thích Thiên Bách hừ cười nói: "Mày không phải không làm chuyện trái pháp luật sao? Tao không muốn gây khó dễ cho mày chứ sao."
Lâm Thụy Đông cười hì hì hai tiếng: "Vậy được...... Bất quá, có một chuyện cực kỳ quỷ dị, không biết anh có cảm thấy hứng thú hay không."
"Chuyện gì?"


"Em mặc dù chưa hack tài khoản kia, nhưng tr.a ít thứ, phát hiện chủ tài khoản kia anh cho em...... Là một người ch.ết."
"......"
Trong thanh âm Lâm Thụy Đông mang theo chút nghi ngờ: "Bất quá có lẽ vẫn chưa báo tử vong đi, thân phận chưa bị xóa bỏ, cho nên tạm thời vẫn có thể chuyển khoản vào trong, hơn nữa người kia anh cũng biết."


Thích Thiên Bách nhăn lông mày lại: "Ai?"
"Lư Ninh."
_________
Cái chương này tui cảm thấy hơi creepy TT Cơ mà hai đứa sắp nhận ra nhau rồi






Truyện liên quan