Chương 52: Em hiện tại rất nguy hiểm, ở cùng một chỗ với anh đi
Edit + Beta: Vịt
*** Hôm nay tui học về muộn với mải xem đá bóng nên giờ này mới đăng nè:****
Một cái chân từ trên giường vươn ra, giẫm trên mặt đất quét tới quét lui, giống như đang tìm giày, nhưng không cẩn thận giẫm lên một xấp giấy mềm mại.
Thích Thiên Bách nghi ngờ cúi đầu, trong tầm mắt xuất hiện một túi văn kiện.
"Sao thế?"
Lư Ninh duỗi đầu qua, đột nhiên nhớ tới, là cái túi lúc tối qua cậu tới rơi xuống, túi văn kiện không gắn miệng, có một xấp giấy nhiều nếp nhăn rơi vào bên cạnh, tờ bên trên cùng lật qua, phía trên vẽ tam giác sắp xếp bằng nét xiên, giống như mặt người hoạt hình.
Lư Ninh nhìn chằm chằm tờ giấy kia xuất thần, bởi vì vừa rời giường mà biểu tình có chút u mê trở nên lạnh xuống.
Giấy có một xấp như vậy, rơi lả tả ở miệng túi văn kiện, phía trên mỗi một tờ đều giống như ký hiệu biểu tình trừu tượng, có thể đại biểu "thất vọng", "khổ sở", "lo lắng"......
"Đây là thứ gì?"
Thích Thiên Bách nhặt xấp giấy kia lên, thuận tay đựng lại vào túi văn kiện, anh quay đầu lại nhìn thấy biểu tình trên mặt Lư Ninh, không khỏi nhăn lông mày theo: "Đây không phải em cầm tới sao?"
Lư Ninh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cười với anh một cái: "Ừ."
— Xác thực mà nói là cậu ở trong nhà Ninh Kinh Hồng phát hiện.
Lần đầu tiên nhìn thấy thứ này là ở dưới TV, Lư Ninh cho rằng trước kia trong nhà Ninh Kinh Hồng từng tới trẻ con, làm trò đùa, tiện tay ném đi, nhưng sau đó loại vật này càng ngày càng nhiều, Lư Ninh dần dần chú ý tới.
Không thể không nói, rất đáng ghét, trong nhà cậu khẳng định từng ai đó tiến vào, bằng không sẽ không xuất hiện loại đồ này.
Nhưng Lư Ninh đối với rốt cuộc là ai đưa vật này cho cậu không có đầu mối chút nào, cửa sổ trong nhà đều đóng chặt chẽ, khóa cửa cũng không có dấu vệt bị cạy......
Thích Thiên Bách thu dọn xong túi văn kiện ném trở lại mặt bàn, ngồi lại trên giường thuận tay ôm lấy Lư Ninh, ở trên trán cậu hôn một cái. Thích thiếu gia tâm tình không tệ, biểu tình theo đó trở nên hiền lành rất nhiều, Lư Ninh chú ý tới gân xanh xung quanh mắt anh đều ít đi.
"Sáng sớm phát ngốc cái gì......"
Thích Thiên Bách vừa nói vừa từ trên trán cậu hôn xuống, Lư Ninh ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn lại.
Kể từ sau khi xác định thân phận lẫn nhau Thích Thiên Bách liền có chút dính người, sau khi trải qua tối qua càng như vậy, anh không vừa lòng dừng lại ở loại hôn lướt qua này, bưng ót Lư Ninh tiến sâu vào, môi lưỡi lại cùng cậu dây dưa một chỗ.
Lư Ninh cảm thấy đầu lưỡi bị gặm tới tê dại, dùng sức quay mặt qua một bên, cười trách nói: "Có thể không nháo hay không...... Hộ sĩ lát nữa hẳn tới."
Thích Thiên Bách liền dựa vào đầu giường ôm Lư Ninh vào trong ngực, nhìn túi văn kiện mình để một bên: "Kia rốt cuộc là cái gì?"
Lư Ninh hời hợt nói: "Không có gì, thu thập chút tài liệu."
"Anh có thể xem không?"
Lư Ninh gật gật đầu, có chút mệt mỏi mà tựa trên gối đầu. Cậu liếc trên người Thích Thiên Bách mấy cái, đưa tay ở trong chăn sờ mò tìm quần áo anh: "Mặc quần áo."
"Em còn xấu hổ nhìn anh cởi truồng?"
Lư Ninh lạnh lùng nói: "Em sợ đau mắt hột."
"......"
Thích Thiên Bách mặc quần áo cũng không mặc tử tế, chắc là tự tin vóc người mình rất tuyệt, mặc xong quần, ở trên người tùy tiện trùm áo lót bó sát người liền dựa bên cạnh lật tài liệu. Mỗi lần tới loại thời điểm này Lư Ninh có thể sâu sắc cảm nhận được chuyện Thích Thiên Bách trẻ tuổi hơn mình, anh giống như em bé lớn, mặc dù không nói, trong mắt đều là khoe khoang.
Dường như đang đợi cậu khích lệ — Xem vóc người anh luyện tới không tệ nhỉ.
Nhưng mùa đông không mặc quần áo ở trước mặt cậu show, liền có chút ấu trĩ......
Lư Ninh buồn cười mà dùng tay ở trên thắt lưng anh sờ hai cái, Thích Thiên Bách liền bày ra một bộ biểu tình không thèm để ý, kỳ thực bộ dáng vừa cao hứng vừa không muốn để cho Lư Ninh cảm thấy anh đang cao hứng của anh cực kỳ rõ ràng.
...... Trong lòng đang hú hét.
"Quỹ Đại Thịnh? Đây là cái gì, sao lại muốn tr.a tư liệu về nó?"
Thích Thiên Bách xem một lát, liền cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, tổ chức từ thiện này anh có nghe nói, nhưng cụ thể nghe nói ở đâu lại không nhớ rõ, nhưng Ninh Kinh Hồng làm sao sẽ tr.a mấy thứ này, cậu còn có tiền để không quyên góp?
"Em sẽ không phải muốn tìm quỹ giúp đỡ em chứ?"
Thích Thiên Bách dùng tay ở đỉnh đầu Lư Ninh nhẹ nhàng sờ mấy cái, gẩy tóc dài của cậu: "Tiền...... Anh vẫn có, em muốn bao nhiêu?"
Lư Ninh đối với việc anh sờ mình giống như sờ thú cưng cảm thấy bất mãn, hất mặt đi: "Tạm thời không cần, anh muốn nuôi em sao?"
Thích Thiên Bách kiên trì ở đỉnh đầu Lư Ninh dụi mấy cái, rất ghét: "Em trước kia chính là anh nuôi mà."
"......"
Cậu nhớ tới hồi làm livestream quả thực phần lớn thu nhập đều là Thích Thiên Bách khen thưởng, nhất thời mất đi dục vọng phản bác — Tóm lại phản bác thế nào cũng vô hiệu, anh vui vẻ xài tiền thì xài đi.
"Bất quá mấy thứ này đều là tư liệu một năm trước rồi, em hiện tại tr.a làm gì? Anh nhớ người quản lý của Đại Thịnh là Ninh Tuyết Phong......"
— Quỹ Đại Thịnh chính là tổ chức từ thiện danh nghĩa Ninh Tuyết Phong, tài sản hồi còn sống của Lư Ninh đều bị quyên tới tổ chức từ thiện này, bên ngoài nói quyên cho khu nghèo khó, nhưng bọn họ bí mật hành động thế nào, ai biết.
Lư Ninh từ trong lời nói của Thích Thiên Bách nghe ra một ít bất thường: "Anh biết Ninh Tuyết Phong?"
Cậu sau khi hỏi xong lại đột nhiên nhớ tới một chuyện — Ninh Tuyết Phong làm dưới quyền Thích Tuần làm thư ký, Thích Thiên Bách làm Đại thiếu gia của Thích gia, biết gã cũng bình thường.
"Không phải rất quen."
Thích Thiên Bách đối với làm ăn nhà mình không có hứng thú, đối với người quan hệ cũng không có hứng thú, anh đặt mấy tài liệu tổ chức từ thiện kia sang một bên, cầm lấy một xấp giấy đặt bên trên, tùy ý xem mấy tờ: "Đây lại là cái gì? Giống như vẽ nguệch ngoạc của trẻ con vậy."
Lư Ninh lại nhịn không được nhíu mày — Mấy thứ này cậu cũng muốn biết là cái gì, nhưng hiện tại không chỉ cảm thấy chán ghét, nhìn nhiều còn có loại cảm giác sởn gai ốc, cậu coi như là một người chủ nghĩa duy vật vô thần luận kiên định, nhìn thấy loại vật này phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ đến quỷ thần, mà là cảm thấy có người đang đùa dai.
Không có bất kỳ đầu mối nào, cậu chỉ có thể trước tiên thu mấy thứ này lại.
Thích Thiên Bách hồi lâu không nghe thấy đáp lại, liền quay đầu lại nhìn Lư Ninh, thấy cậu lại nằm nhoài ở đó xuất thần, cúi đầu ôm lấy cậu, giống như an ủi vuốt ve: "Sao thế? Mấy thứ này có ý nghĩa đặc biệt? Sao nhắc tới cái này liền ngẩn người."
Lư Ninh ở trong ngực Thích Thiên Bách làm ổ, do dự một chút, vẫn là nói chân tướng chuyện này cho Thích Thiên Bách.
Thích Thiên Bách càng xác định hơn Lư Ninh, nghe xong liền nói: "Trong nhà có người vào."
— Điểm này Lư Ninh cũng gần như có thể xác định, nhưng tiền bạc vật phẩm của cậu một chút cũng không ít đi, ném mấy thứ này vào nhà tắm có ý gì?
Bệnh nghề nghiệp của Thích Thiên Bách phát tác, đặc biệt chuyện này còn rơi vào trên đầu Lư Ninh, anh càng để ý, liền hỏi: "Chuyện này phát hiện lúc nào?"
Lư Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy lần đầu tiên phát hiện chuyện này vẫn là cái ngày Thích Thiên Bách hơn nửa đêm không ngủ đến tìm: "Lần đầu tiên nhìn thấy loại giấy này là cái đêm bọn mình nửa đêm ra ngoài uống rượu ăn đồ nướng, khi đó em không để ý, sau đó lục lọi ở nhà phát hiện loại đồ này, liền thu thập nó."
"Bên trên còn viết ngày tháng, ban đầu đã có chưa?"
"Đó là em viết."
Lư Ninh thở dài, chuyện cậu hiện tại lo lắng nhất, là không biết tờ giấy này rốt cuộc là đưa cho ai. Bởi vì lúc cậu vừa trở thành Ninh Kinh Hồng cũng không có phát hiện mấy thứ này, ngược lại một đoạn thời gian sau khi trở thành Ninh Kinh Hồng, mới dần dần xuất hiện loại giấy này......
Lư Ninh liền sinh ra một ý nghĩ hoang đường — Chẳng lẽ người đưa cậu mấy thứ này biết cậu không phải Ninh Kinh Hồng chân chính, mà là Lư Ninh?
"Em tạm thời không nên ở căn nhà hiện tại, sau khi ra viện anh lắp máy theo dõi giúp em."
Lư Ninh sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng Thích Thiên Bách là đang nói với mình, motip đối với cái gì cũng không thương lượng trực tiếp ra lệnh cậu vẫn chưa thích ứng, liền theo bản năng hỏi: "Vậy em ở đâu......"
Thích Thiên Bách cười đến rất xảo: "Ở nhà anh."
"......"
Thích Thiên Bách ho khan một tiếng, biểu tình trở nên nghiêm túc chút: "Chỗ em ở hiện tại rất không an toàn, tiểu khu anh ở ít nhất bảo anh còn rất tốt, em trước tới ở. Chờ tóm được người em lại trở về."
Lư Ninh mỉm cười nhìn anh: "Người bình thường đều sẽ cảm giác đây là trò đùa dai mà thôi, cần nghiêm túc như vậy?"
Thích Thiên Bách bưng lấy mặt Lư Ninh, niết mặt cậu kéo sang hai bên: "Em đắc tội với nhiều người như vậy, không làm nghiêm túc sợ em bị người lén lút diệt khẩu, hai chúng ta ở cùng một chỗ sẽ thuận tiện rất nhiều."
Lư Ninh toét miệng — Làm cái gì sẽ tiện hơn rất nhiều?
"Cứ quyết định như vậy, ý tứ em mang tài liệu tới không phải thương lượng với anh sao? Em hiện tại đã được như nguyện."
Lư Ninh đẩy tay anh ra: "Em chỉ là muốn lúc bồi giường nhàn rỗi xem tài liệu......"
Ai cũng không nghĩ tới sẽ bị kéo lên giường được chứ? Hơn nữa lần đầu xảy ra ở bệnh viện, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, nếu như có thể cậu tình nguyện ở nơi như khách sạn.
Thích Thiên Bách cười đến không có hình dạng, đè tới ôm chặt Lư Ninh, cúi đầu ở đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng cọ: "Tùy em nói thế nào, vì an toàn thân thể của em, chuyển tới ở cùng anh đi."
Lư Ninh lười so đo với anh, bị Thích Thiên Bách cọ tới tóc ngu đầy đầu, nhưng cảm giác anh cọ cọ lại cọ tới hình xăm phía sau lưng mình, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: "Vết thương của anh khỏi rồi nên rời khỏi Hạng thành đi."
Thích Thiên Bách mơ hồ mà hừ nói: "Cái gì?"
"Sshh...... Đừng cắn em."
"Dưới mặt thời có thể nhìn thấy hình dạng không giống, hóa ra chỗ đuôi xương sống cũng có hình xăm nội dung phong phú...... Đây là vảy cá sao?"
Lư Ninh nằm nhoài trên giường lười nhúc nhích, Thích Thiên Bách liền dùng ngón tay ở chỗ da đó nhẹ nhàng cọ, giống như muốn giam lấy vậy: "Một mảng lưng xăm lớn như vậy...... Lại vẽ tới tinh xảo như vậy, phải tốn không ít tiền đi."
Lư Ninh nghiêng đầu gối mặt lên cánh tay, mắt hơi nheo lại, bên ngoài thoạt nhìn rất ung dung, đầu óc lại đang xoay tròn Thích Thiên Bách nói rất có đạo lý, cậu trước kia chưa từng nghiên cứu hình xăm, nhưng thứ này cũng sẽ không miễn phí, dựa theo tài lực và tình huống lúc đó của Ninh Kinh Hồng, hẳn là không có tiền dư làm hình xăm mới đúng.
Thích Thiên Bách nghiên cứu hồi lâu, đem môi tiến tới bên tai Lư Ninh: "Tại sao muốn xăm?"
— Nhưng vấn đề anh hỏi Lư Ninh một cái cũng không trả lời, những vấn đề này cẩn thận suy nghĩ, lại từng cái lộ ra quỷ dị, Ninh Kinh Hồng tại sao xăm, hắn tiền đâu xăm?
Lư Ninh không nói chuyện, cười sờ lên mặt Thích Thiên Bách.
"Đẹp không?"
"Đẹp cực kỳ......"
Lư Ninh ghé tới hôn anh, tay cũng vòng đến trên cổ Thích Thiên Bách — Đẹp không được sao? Về phần mấy thứ kia, vẫn là để cho anh quên đi.
Thích Thiên Bách ôm Lư Ninh tới trong ngực mình, một bên cúi đầu hôn cậu một bên nói: "Mai anh lái xe đi đón em. Cha anh bên kia tạm thời trước mặc kệ, cho dù phải rời khỏi Hạng thành, anh cũng sẽ dẫn theo em."
"Phì...... Em không đi cùng anh."
Thích Thiên Bách rất dễ nói chuyện: "Vậy anh cứ ở đây."
Lư Ninh thở dài nói: "Anh tự lái xe tới đây, đừng mang theo tài xế......"
Cậu cũng không muốn để cho chuyện Thái tử gia Thích gia dẫn đàn ông tới nhà mình truyền đi, chuyện của mấy đại gia tộc này vẫn là ít tiếp xúc thì hơn.
Thích Thiên Bách không nói chuyện coi như mặc nhận, anh ôm Lư Ninh đè tới trên giường, nhưng đang nghĩ — Đương nhiên không thể để cho tài xế đi đón em, còn phải để cho hắn về nhà cũ một chuyến, hoặc là trực tiếp mua thảm, sau này chắc phải ở Hạng thành bên này lâu dài.