Chương 63
*Edit + Beta: Vịt*
Lư Ninh cầm lấy bản giám định người thân thở dài, kết quả bên trên cũng không ngoài dự tính, nhưng làm cho người ta có chút thất vọng — hai người Ninh Kinh Hồng và mẹ Ninh đúng là quan hệ mẹ con.
Thích Thiên Bách vừa vào cửa đã nhìn thấy Lư Ninh đứng ở trước bàn thở dài, cầm khăn lông lau khô giọt nước trên tóc, sau đó hỏi: "Sao thế?"
Lư Ninh lấy lại tinh thần, vội vàng kẹp báo cáo giám định người thân lại trong kẹp văn kiện, nói: "Tình huống của mẹ em được chẩn đoán ra rồi, là triệu chứng kỳ đầu của bệnh Alzheimer."
Thích Thiên Bách nhíu mày: "Vậy sao...... Mẹ em nhìn còn rất trẻ, anh cho rằng mắc bệnh này làm sao cũng phải qua mười mấy hai mươi năm nữa."
Lư Ninh lung tung gật gật đầu, đem cặp văn kiện kia cùng với báo cáo giám định kẹp bên trong cùng nhau khóa vào trong ngăn kéo, cậu ngẩng đầu thấy Thích Thiên Bách đang lo lắng nhìn cậu, liền ngoắc ngoắc tay với đối phương: "Sao anh không sấy khô tóc, tới đây."
"Tóc anh ngắn như vậy, không cần sấy."
Thích Thiên Bách cười nói, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi tới, Lư Ninh để cho anh ngồi bên cạnh mình, sau đó dùng máy sấy sấy tóc cho Thích Thiên Bách: "Trên da đầu dính nước ngủ dễ nhức đầu, đối với thân thể không tốt."
Cậu ở trên ngọn tóc ngắn ngủn của Thích Thiên Bách tới lui dụi, một bên thổi khô tóc một bên dạy dỗ anh: "Anh xem xem, thân thể này của anh chịu nhiều vết thương như vậy, còn không cẩn thận quý trọng, sau này già rồi có thể có tội chịu."
Thích Thiên Bách trực tiếp ngửa về sau, nằm trong ngực Lư Ninh, anh từ dưới hướng lên nhìn Lư Ninh, chớp mắt một cái hỏi: "Tại sao ngủ còn phải chú ý nhiều vậy, không thổi khô cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn mà."
"Lúc ngủ bịt kín đầu, hơi nước sẽ vào. Anh nói đầu óc nước vào có thể có ảnh hưởng rất lớn hay không?"
"......"
Thích Thiên Bách liếc Lư Ninh một cái, thấy đối phương đang cười hì hì nhìn chăm chú anh, nhất thời có loại cảm giác bị chơi xỏ — Dư Ôn cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi nghịch ngợm tới mức làm cho người ta muốn đánh cậu một trận.
Lư Ninh ở đỉnh đầu Thích Thiên Bách sờ sờ, cảm thấy lòng bàn tay không ẩm ướt nữa, mới đẩy anh ra: "Được rồi, đã khô, dọn dẹp chút chuẩn bị ngủ."
Thích Thiên Bách hướng sang bên cạnh, lăn tới bên kia, giường nước bị anh lắc tới đung đưa tới lui, giống như xích đu.
Lư Ninh thu dọn đồ xong, vừa quay đầu, phát hiện Thích Thiên Bách nằm ở nơi đó, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cậu.
"Anh làm sao? Một bộ biểu tình mong đợi được cưng chiều."
Thích Thiên Bách lập tức từ trên giường bò dậy, đụng ngã Lư Ninh đè trên giường: "Vậy em cưng anh hay không."
Lư Ninh vỗ vỗ mặt anh: "Cưnggg —"
Cậu thở dài, xoay người từ tủ đầu giường lấy ra một quyển sách, Thích Thiên Bách lập tức ở bên cạnh nằm ngửa.
"Hôm nay muốn kể chuyện gì?"
Lư Ninh lật mấy trang sách, một bên lật trong miệng còn lẩm bẩm: "Mấy cái này đều kể rồi...... Vậy hôm nay kể Công chúa đậu Hà Lan đi."
Trên bìa sách trong tay cậu rõ ràng viết mấy chữ to — Truyện cổ Andersen.
Trên trán Thích Thiên Bách rất rõ ràng mà rớt xuống mấy hắc tuyến, Lư Ninh tiếp tục cười híp mắt nhìn anh: "Làm sao, không muốn nghe hả, vậy chúng ta nghe kể Cô bé bán diêm."
"Đổi sách không được sao?"
Lư Ninh rất dễ nói chuyện: "Nghe quyển nào?"
Thích Thiên Bách nghĩ nửa ngày, rốt cục nghẹn ra mấy chữ: "Holmes......"
"Buồn ngủ thì nghe Holmes cái gì, căn bản không có hiệu quả thôi miên."
Cậu bày ra bản mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: "Anh cũng đừng cho rằng truyện cổ tích chính là dành riêng cho trẻ con nghe, người trưởng thành nghe cảm thấy nhàm chán mới có hiệu quả thôi miên, em thử vài loại truyện, vẫn là truyện cổ tích thôi miên rõ ràng nhất."
Thích Thiên Bách thở dài thật sâu: "Được rồi, nếu là vì thôi miên, nội dung gì cũng không sao, em tùy tiện kể đi."
Thế là Lư Ninh một lần nữa mở trang Công chúa đậu Hà Lan ra, dùng thanh tuyến ôn nhu đặc biệt của cậu rủ rỉ kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một đất nước......"
Thực tế không phải là truyện cổ tích, chứng mất ngủ của Thích Thiên Bách không có bởi vì ở chung một chỗ với Lư Ninh mà có cải thiện, thậm chí, triệu chứng nào đó có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng. Trước kia rõ ràng chỉ cần đọc tới đoạn giữa truyện cổ tích anh liền sẽ buồn ngủ, hiện tại phải đọc hết cả câu truyện cổ tích, anh mới sẽ ngủ.
Lư Ninh nghe được hô hấp người bên cạnh trở nên đều đều kéo dài, đưa tay chỉnh đèn đầu giường tối, cậu đọc sách đọc tới có chút khát nước, đi xuống rót nước uống, Có lẽ là càng sợ cái gì càng tới cái đó, Lư Ninh luôn là sợ người bên cạnh bị bệnh, người bên cạnh lại luôn bị bệnh, trước kia bản thân cậu thân thể cũng không tốt, sau khi trở thành Ninh Kinh Hồng vẫn không thoát khỏi ma chú này.
Tạm không nhắc tới mẹ Ninh, đối phương và cậu không có ràng buộc tình cảm quá sâu, Thích Thiên Bách hiện tại lại như vậy, Lư Ninh thật sự không thể an tâm.
Cậu chứng kiến dáng vẻ Thích Thiên Bách lúc khó ngủ, liền có thể hiểu anh nói, tại sao phải bởi vì nghe được AS - MR mà sinh ra cảm giác đặc biệt — Thích Thiên Bách đối với sự lệ thuộc của mình, giống như cậu lệ thuộc vào aspirin vậy.
Lư Ninh cười lắc lắc đầu, cậu cũng không để ý Thích Thiên Bách vì sao đối với "Dư Ôn" sinh chấp niệm, anh cũng không phải loại tiểu cô nương đối với tình yêu ôm ảo tưởng tốt đẹp, bởi vì không có ảo tưởng, cho nên sẽ không cảm thấy thất vọng."
"Không...... Không!!"
Phòng ngủ truyền đến một trận tiếng hô nặng nề, Lư Ninh chợt lấy lại tinh thần, sau đó lập tức chạy về phía phòng ngủ, cậu một bên chạy một bên nhìn lên tường — Mới qua 1 tiếng mà thôi, chất lượng giấc ngủ của thằng cha này càng ngày càng kém.
Thích Thiên Bách vẫn vùi lấp bên trong ngủ say không tỉnh lại, Lư Ninh khẽ thở dài, sau đó từ từ ngồi lại trên giường nước, ôm lấy Thích Thiên Bách, anh giống như tìm được nơi trở về, mỉm cười nghiêng đầu, chôn mặt trong ngực Lư Ninh. Nhưng biểu tình của Thích Thiên Bách vẫn là rất thống khổ, trên trán toàn là mồ hôi, hẳn là đang mơ cái gì đáng sợ đi.
Lư Ninh nhè nhẹ vỗ vai anh, trong miệng giống như trấn an nói thầm, ý đồ để Thích Thiên Bách một lần nữa tiến vào giấc ngủ: "Không sao đâu không sao đâu, ngủ đi......"
— Có lẽ cách làm của mình đối với chuyện của anh trước giờ chẳng hỏi han cũng không chính xác.
Lư Ninh quá mức chú trọng riêng tư cá nhân, bởi vì đối với riêng tư của mình rất quan trọng, cho nên cũng chú trọng bảo vệ đời tư người khác, cậu luôn cảm thấy Thích Thiên Bách không nói với cậu chuyện này là bởi vì anh chưa chuẩn bị xong, nhưng hiện tại xem ra, cậu nên chủ động hơn chút mới đúng.
Tâm bệnh sở dĩ là tâm bệnh, là bởi vì nó đau, nó sẽ làm cho người ta sợ hãi, luôn bị chôn vùi trong lòng đè nén lâu mới sẽ trở thành bệnh, muốn để người bị bệnh chủ động bới vết thương ra cho người khác nhìn là không thể nào — Cho dù là người như Thích Thiên Bách......
Nhưng không bới ra, nó vĩnh viễn không thể nào khỏi hẳn đi.
Lư Ninh nhẹ nhàng ôm lấy đầu Thích Thiên Bách, ở trên trán anh hôn xuống, mồ hôi lớn bé của anh đều dính vào trên môi cậu.
"...... Aizz."
Bên cạnh một khóm hoa đẹp yếu ớt, chính là cỏ dại kiên cường.
Lư Ninh vừa cảm khái xong, liền phát hiện Thích Thiên Bách trong ngực đã tỉnh lại, anh nhìn qua có chút mê mang, phối với đầy mặt mồ hôi lạnh điềm đạm đáng yêu. Lư Ninh nhịn không được cười ở trên trán anh lại hôn một cái: "Đánh thức anh?"
Thích Thiên Bách cuối cùng lấy lại tinh thần, sau khi thấy rõ người trước mặt, ôm chặt lấy cậu, anh hồi lâu mới lắc đầu nói: "Em an tĩnh như vậy, sao sẽ làm ồn đến anh."
"Vậy cũng nói không chừng, anh không phải ngay cả dB bút chì xoẹt trên giấy cũng có thể bị đánh thức sao."
Thích Thiên Bách nhịn không được cười hai tiếng: "Ê......"
Lư Ninh nhìn Thích Thiên Bách, nhịn không được hỏi: "Lại mơ ác mộng?"
"......"
Lư Ninh ôm vai anh vỗ nhè nhẹ mấy cái, trầm mặc một hồi lâu, cậu mới thử thăm dò hỏi: "Em luôn tò mò...... Rốt cuộc là ác mộng thế nào, khiến anh nhớ lâu như vậy."
Thích Thiên Bách cũng không phải sẽ ngày nào cũng mơ ác mộng, chỉ bất quá tình huống như thế phát sinh quá nhiều lần, cứ hai ngày sẽ có một lần, muốn nghỉ ngơi tốt cũng không được.
Lư Ninh đợi một lát, không nghe thấy Thích Thiên Bách trả lời, cúi đầu nhìn sang: "Nếu như anh không muốn nói......"
"Không phải."
Thích Thiên Bách cắt đứt giả thiết của Lư Ninh, ôm chặt cậu cười nói: "Chỉ là anh luôn cho rằng em đối với chuyện của anh không có hứng thú, không nghĩ tới em sẽ hỏi anh."
Lư Ninh kinh ngạc há miệng: "Không có hứng thú?"
"Bởi vì em luôn là một bộ cao lãnh......"
Thích Thiên Bách không cam lòng mà lầm bầm, trong thanh tuyến còn kèm theo chút ủy khuất, nhưng anh cũng chỉ oán trách một câu này cũng không thêm nữa, một bộ "Anh có kiêu ngạo của anh."
Lư Ninh phì một tiếng cười ra: "Vậy xem ra, hai người chúng ta đều đang chờ đối phương mở miệng trước, em cũng...... Cho rằng anh sẽ tại lúc nghĩ thông suốt, nói mấy chuyện đè nén trong lòng với em."
Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm Lư Ninh hồi lâu, đột nhiên lật người đè cậu, Lư Ninh bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đè phía dưới, phản xạ có điều kiện kêu ra tiếng: "Ê!"
Thích Thiên Bách nắm chặt tay Lư Ninh đẩy anh, chôn mặt bên gáy cậu: "Anh muốn nói với em mà, tại sao giãy dụa."
"Anh đi xuống nói!"
"Không muốn, anh chỉ muốn đè nói......"
"......"
Câu chuyện của Thích Thiên Bách có chút đẫm máu, dù sao nơi trước kia anh ở là bộ đội đặc chủng, phát sinh đều là đao thật súng thật, chuyện mà người bình thường nghĩ cũng không nghĩ tới.
Thích Thiên Bách bởi vì chuyện trong nhà lúc thời kỳ thanh xuân phản nghịch chạy tới tham gia tuyển chọn tân binh, sau khi được phân vào bộ đội đặc chủng, anh ngược lại cảm thấy rất thích ứng, ở trong bộ đội mấy năm, cũng thành công hoàn thành mấy lần nhiệm vụ, Thích Thiên Bách cho rằng mình đã là lính đặc chủng hợp cách.
Việc ảnh hưởng tới anh hiện tại là vụ án phát sinh vào một lần anh tới biên giới phụ giúp tiến đánh ma túy, Thích Thiên Bách gặp được một người, đối phương rất trẻ tuổi, là một đứa nhỏ nhìn qua rất đáng thương, trên người hắn không có giấu ma túy, nhưng giết người.
Người bị giết là tên buôn ma túy, ông nội của đứa bé kia bị bọn buôn ma túy đâm tới cả người toàn máu, nhưng chặt chẽ ôm lấy đứa bé kia, quỳ trên mặt đất van xin Thích Thiên Bách bỏ qua cho hắn. Bởi vì hai bên xảy ra sống mái, mấy dặm phạm vi xung quanh đều biến thành chiến trường, dân cư nơi này khó tránh khỏi bị dính líu. Thích Thiên Bách nghĩ, có lẽ bọn họ là vì tự vệ.
Cái gì là ác, cái gì mới là thiện, lúc an toàn tính mạng của mình bị uy hϊế͙p͙ rốt cuộc có thể vi phạm pháp luật giết người hay không...... Những vấn đề này Thích Thiên Bách ở trong bộ đội từng học qua, nhưng quả thực lúc vận dụng lý luận tới trong thực tế, lý luận đơn giản lại trở nên phức tạp như vậy, làm cho người ta khó có thể lựa chọn.
Thích Thiên Bách do dự thật lâu, vẫn là không có cách nào ra tay với trẻ con, thời điểm như này không thể nào mang người về, thả chạy hay là giết ch.ết, chỉ có hai con đường có thể lựa chọn.
Anh thu súng lại: "Các người mau rời chỗ này đi, tìm chỗ an toàn trốn."
— Bất quá sự thật chứng minh, anh làm một lựa chọn sai lầm.
Hai tiếng sau, anh lại gặp lại đứa nhỏ kia, trên tay nó cầm một cái búa sắt, trên mặt đất nằm một thi thể, đầu bị nện tới nát nhừ. Ông nội của đứa nhỏ đang tay chân bận rộn mà vận chuyển thi thể, trên người thi thể còn mặc chế phục thuộc về bộ đội đặc chủng......
Anh thả chạy khả năng là tiểu ma quỷ.
Thích Thiên Bách trong khoảnh khắc đó liền cảm thấy cái gì cũng không nghe thấy, tay anh không bị khống chế mà cầm súng lên đạn, đối phương nhìn thấy anh, cũng phản xạ có điều kiện ném một cái búa sắt tới.
Bọn họ đang tự vệ, Thích Thiên Bách hiểu bọn họ đang tự vệ, là người đều sẽ muốn sống tiếp, nhưng anh hiện tại đang ở trên chiến trường, trên chiến trường chỉ có hai loại người kẻ địch và chiến hữu, không nên đối với kẻ địch, có bất kỳ lòng nhân từ nào.
Thích Thiên Bách dùng hai viên đạn kết thúc tính mạng của hai người kia, đầu anh cũng bị búa sắt đập trúng, ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Thích Thiên Bách sau khi tỉnh lại liền bắt đầu nhức đầu, nhưng đầu anh bị thương cũng không nặng, bởi vì lúc ấy anh đội mũ sắt, thậm chí không có chảy máu, chỉ bất quá có một chút dấu hiệu não chấn động rất nhỏ. Ban đầu là nhức đầu, sau lại rốt cục không đau nữa, Thích Thiên Bách bắt đầu cả đêm mất ngủ, miễn cưỡng ngủ sẽ mơ ác mộng, mơ tới mỗi một chiến hữu, bị tiểu ma quỷ mà mình thả chạy đập nát đầu, mơ tới đứa nhỏ và cụ già gầy tới da bọc xương, đỉnh đầu một lỗ máu lớn, ủy khuất hỏi anh tại sao muốn giết người tốt......
Thích Thiên Bách đến bây giờ cũng không rõ ràng, mình hồi đó nổ súng với ông cháu tới cùng có phải chính xác hay không.
Lư Ninh cảm giác mình giống như nghe một câu truyện huyền huyễn, loại truyện này không nên phát sinh trong cuộc sống thực tế, súng, máu...... Lựa chọn nhân tính, hình như đều cách cậu rất xa.
Cậu dùng tay vuốt ve đầu Thích Thiên Bách, nhẹ nói: "Cho nên anh ngày đó lúc ở ngân hàng...... Giết người mới quyết đoán như vậy."
Thích Thiên Bách cười cười không nói chuyện — Đây là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân chính là...... Anh cũng quả thực bị thân phận "Con tin" kích thích.
Lư Ninh ôm chặt Thích Thiên Bách một chút: "Đừng nghĩ quá nhiều, mặc dù chuyện này em cũng không rõ rốt cục là đúng hay sai, chỉ là nếu như em là anh, có lẽ sẽ làm tuyệt hơn chút."
(Tuyệt ởđây làđoạn tuyệt)
Thích Thiên Bách cười nói: "Nếu như anh ban đầu đã làm tới tuyệt, anh có thể đã ch.ết ít hơn một chiến hữu."
"Vậy chứng minh anh là người thiện lương."
Lư Ninh nói tới rất chân thành, Thích Thiên Bách bị cậu khen tới sắp đỏ mặt, đành phải ấn Lư Ninh hôn cậu một hồi giảm bớt một chút cảm xúc xấu hổ.
Lư Ninh dùng sức đẩy anh ra, lau môi, thở hồng hộc nói: "Không, bất quá, em không phải chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, vì tốt cho anh, em cảm thấy cầm phải tìm một phụ đạo tâm lý chuyên nghiệp, mà không phải để loại người chỉ biết mù quáng khen như em phân tích tình huống cho anh."
Thích Thiên Bách một lần nữa kéo Lư Ninh lại tiếp tục hôn: "Không cần...... Anh chỉ cần em khen mù quáng."
Lư Ninh mất sức lực rất lớn mới đẩy Thích Thiên Bách từ trên người mình ra: "Đây là một việc rất nghiêm túc...... Ưm......"
Lư Ninh căn bản không mở nổi miệng nói chuyện — Mặc dù cậu cũng có thể hiểu tâm tình kích động của Thích Thiên Bách, nhưg nội tâm vị đại thiếu gia này cũng quá mức tinh tế đi.
...... Hôm nào vẫn là phải giới thiệu anh cho bác sĩ Hạ cẩn thận trị liệu chút, không thể để anh giấu bệnh sợ thầy như vậy.