Chương 75: Thương tiếc

*Edit + Beta: Vịt*
Lư Ninh lúc tỉnh lại lại ở bệnh viện, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà tuyết trắng đỉnh đầu, loại thể nghiệm này cũng không tốt.
"Em tỉnh rồi?"


Thích Thiên Bách nhận thấy được tiếng động liền thò đầu qua, để cho mặt mình chiếm cứ cả tầm nhìn của Lư Ninh, người sau nhìn anh một cái, liền chuyển mặt về phía cửa sổ. Tuyết rơi ngoài cửa sổ cả đêm, chẳng những không ngừng, còn biến thành bão tuyết lông ngỗng, rơi ào ào mà đập vào trên cửa sổ thủy tinh.


Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh không để ý tới anh, cẩn thận dựa tới, cầm một tay cậu.
"Em yên tâm, hai người kia còn sống."
Lư Ninh rốt cục có một chút phản ứng, cậu nhấc mí mắt lên, nhẹ giọng nói: "Anh cảm thấy em muốn để cho bọn họ sống sao?"
"......"


"Em không phải bởi vì nhất thời kích động mới giết bọn họ, tại sao muốn bởi vì hai người này còn sống mà yên tâm."
Thích Thiên Bách dùng sức cầm tay Lư Ninh, thấy đối phương không có phản kháng, mới từ từ ôm chặt lấy cậu. Lư Ninh nhắm mắt lại: "Em hiện tại đã là tội phạm giết người."


Thích Thiên Bách cười ở trên trán cậu nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái: "Em không phải tội phạm giết người, anh sẽ không để cho em biến thành tội phạm giết người. Anh biết em sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện này, nhưng anh sẽ không để em làm bẩn tay mình nữa."


Lư Ninh nghiêng mặt đi, mặt Thích Thiên Bách vừa vặn chôn bên cổ anh, nhiệt khí anh phun ra ở trên da Lư Ninh, có chút cảm giác dè dặt. Lư Ninh trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh tại sao biết em ở chỗ Hạ Quân Hoắc?"


available on google playdownload on app store


Thích Thiên Bách vẫn là tốt tính cười cười: "Cuộc điện thoại em gọi cuối cùng chính là gọi cho tên khốn khiếp họ Hạ kia, đêm hôm gọi điện thoại ra ngoài, người lại không thấy đâu, làm người đàn ông của em, anh đương nhiên phải tới đó xem xem."
"......"
"Phòng em đội nón xanh cho anh."


Lư Ninh nghe ra được Thích Thiên Bách đang cố gắng làm cho không khí sinh động nhẹ nhàng chút, nhưng cậu hiện tại căn bản không thoải mái nổi, Thích Thiên Bách càng đối tốt với cậu, càng làm cho Lư Ninh không cách nào bình tĩnh, cậu nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên đẩy Thích Thiên Bách ra: "Vậy anh hẳn thấy rõ ràng rồi, em là người như thế nào."


Thích Thiên Bách trực tiếp túm lấy tay Lư Ninh đè trên giường, mình nhào tới gắt gao đè cậu: "Được rồi đừng rồi, đừng làm rộn......"
"Buông em ra! Con mẹ nó anh buông em ra!"


Lư Ninh giãy dụa rất lợi hại, cậu dùng hết khí lực toàn thân đẩy Thích Thiên Bách ra, bởi vì quá dùng sức, người sau thậm chí bị đẩy tới lảo đảo lui về sao mấy bước. Lư Ninh từ từ ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm mắt Thích Thiên Bách: "Đừng ở trên người em lãng phí thời gian nữa, Thích thiếu gia......"


Thích Thiên Bách nhìn Lư Ninh không nói chuyện, chân mày anh khóa chặt chẽ, rốt cục nghe thấy Lư Ninh nhỏ giọng lại kiên định mà nói với anh: "Em không thích hợp với anh."
Thích Thiên Bách nheo mắt lại: "Em nói đây là có ý gì?"


Lư Ninh lạnh lùng dời đi tầm mắt: "Anh vẫn nhớ đêm đó chứ, em muốn giết anh...... Anh luôn cho rằng Hạ Quân Hoắc bỏ ám hiệu gì cho em, nhưng không phải như vậy, tất cả mọi chuyện em làm, đều là từ ý thức bản thân em...... Là em muốn giết anh."
"Anh biết, sau đó thì sao?"


"...... Không có sau đó gì cả, chúng ta không thích hợp ở cùng nhau."


Thích Thiên Bách giống như không nghe thấy, ngồi ở bên giường, anh đưa tay về phía Lư Ninh, người sau theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị Thích Thiên Bách nắm được cằm. Đối phương dùng sức xoay mặt cậu tới, mặt không biểu tình nhìn cậu: "Chiêu nhỏ này của em có lẽ có thể thương tổn được hai tên rác rưởi kia, nhưng em có thể dùng trên người anh thử xem, làm được rồi hẵng nói."


Tâm tình Lư Ninh trở nên càng ngày càng kích động, cậu cắn răng hô hấp dồn dập mà nhìn chăm chú Thích Thiên Bách: "Em đương nhiên sẽ không làm cứng với anh...... Anh biết không, vì để cho anh không gây trở ngại em, tối hôm qua, em bỏ thuốc ngủ liều lượng rất lớn trong đồ ăn của anh...... Sau đó...... Không có sau đó, nói không chừng chính là thuốc độc......"


Thích Thiên Bách nhịn không được cười cười, tay từ cằm cậu chuyển qua trên mặt, dùng ngón cái ở trên da chậm chạp cọ mấy cái: "Thật sự là liều lượng rất lớn chứ? Nếu như vậy, anh cũng không thể nửa đêm tỉnh lại tới chỗ Hạ Quân Hoắc tìm em đi."


Lư Ninh nửa ngày không biết nói gì, hồi lâu mới run thanh tuyến hỏi: "...... Thích Thiên Bách, anh có phải ngu hay không?"
Thích Thiên Bách một cái kéo cậu vào trong ngực: "Mạng anh rất tốt, nắm thuốc độc này của em vẫn không độc ch.ết được anh."


— Huống chi, bất luận là cậu muốn dùng "Bút lông" giết anh lần đó cũng được, bỏ thêm thuốc ngủ vào đồ ăn cho anh cũng được, tới cuối cùng đều chùn tay không có cách nào làm tới tuyệt tình nhất, so với thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn lúc cậu biết người hoàn toàn là mưa phùn.


Lư Ninh nghẹn ngào chôn mặt trong ngực Thích Thiên Bách, co mình lại thành 1 đoàn: "Anh nến nhìn thấy mặt người kia, hắn......"
Thích Thiên Bách dùng sức ôm chặt Lư Ninh, ở sau lưng cậu vỗ nhè nhẹ: "Suỵt, suỵt...... Đừng nói chuyện."


Lư Ninh bị Thích Thiên Bách đè ót dán ở ngực, cảm giác không gian nhỏ làm cho cậu cảm thấy an toàn, đồng thời ủy khuất cũng vô hạn khuếch khương, Lư Ninh nắm quần áo Thích Thiên Bách nghẹn ngào, nước mắt không khắc chế được mà từ trong hốc mắt chảy xuống: "Hắn mới là Ninh Kinh Hồng."


Thích Thiên Bách tối qua lúc chạy tới phòng khám tư nhân của Hạ Quân Hoắc, trước bị hiện trường máu chảy đầm đìa dọa hết hồn, nhìn thấy một khuôn mặt người bị hại trong đó lại bị dọa hết hồn — Bọn họ quá giống, Thích Thiên Bách thậm chí trong nháy mắt không biết người cầm dao là người yêu của mình, hay là người nằm trên mặt đất mới là người yêu của mình. Nhưng lúc nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của Lư Ninh, Thích Thiên Bách đã không chú ý được mấy nội dung kia nữa, anh hiện tại chỉ muốn để cho Lư Ninh tỉnh táo một chút, ít nhất không nên ôm ý nghĩ đồng quy vu tận với bọn họ.


Cậu lúc cầm dao, chuẩn bị giết hai người kia, cũng vứt tương lai của mình ở sau ót.


Thích Thiên Bách phản ứng đầu tiên là tức giận và khổ sở — Lúc em ấy làm những chuyện này cũng không có nghĩ tới mình sao? Nhưng sau khi khổ sở lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức giận nhiều chút hay là đau lòng nhiều chút. Anh ôm chặt Lư Ninh, dùng cằm ở trên mặt cậu nhẹ nhàng cọ mấy cái, Thích Thiên Bách đối với bản thân không am hiểu dùng ngôn ngữ an ủi người cảm thấy rầu rĩ như vậy, nếu như miệng anh như pháo rang, ít nhất có thể làm cho Lư Ninh không cần sa sút như vậy, loại trạng thái này làm cho người ta rất lo lắng.


...... Có thể sẽ đột nhiên nghĩ luẩn quẩn đi tự sát hay không? Phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm mới được.


Lư Ninh sau nói ra thân phận của Ninh Kinh Hồng liền không nói nổi nữa, chuyện này vốn làm cho cậu cảm thấy thống khổ, cậu không muốn tự mình kể lần nữa, cho dù người đối mặt là Thích Thiên Bách...... Hoặc là nói, chính là bởi vì đối phương là anh, Lư Ninh mới càng thêm không nói ra được.


"Em không phải...... Em không phải......"
Thích Thiên Bách ôm chặt lấy Lư Ninh: "Được rồi được rồi, anh đều biết......"
"A!!!!!"
Tiếng kêu của Lư Ninh bị đè trong ngực Thích Thiên Bách, xem lẫn tiếng khóc mơ mơ hồ hồ: "Thật buồn nôn...... A Kiền, hai người bọn họ thật buồn nôn...... Bản thân em, thân thể hiện tại cũng thế......"


"Em sao sẽ buồn nôn, bất kể em dáng vẻ ra sao, em đều là em, ở trong mắt anh vĩnh viễn sẽ không đổi."


Thích Thiên Bách nhẹ nhàng thở dài, ở đỉnh đầu Lư Ninh từng cái vuốt ve — Có thể nói ra luôn tốt hơn bất cứ thứ gì, có thể khóc lên cũng tốt, tình huống anh sợ nhất là Lư Ninh giấu mọi chuyện trong lòng, cự tuyệt trao đổi với bên ngoài, cho dù không cần xem《Tâm lý học sơ cấp》gì Thích Thiên Bách cũng biết, lời luôn kìm nén, một ngày nào đó sẽ kìm nén ra bệnh.


Còn dáng vẻ hiện tại của cậu......
Mặc dù có chút không tưởng tượng nổi, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia của "Ninh Kinh Hồng", cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.


Thích Thiên Bách sau khi nhìn thấy giám định người thân mà Lư Ninh giấu đi cũng lén lút điều tr.a chuyện về cậu, nhưng không có chút manh mối nào...... Anh không khỏi nghĩ tới trên người Lư Ninh lúc trước mình điều tra, Lâm Thụy Đông đối với Lư Ninh mặc dù điều tr.a không phải quá sâu, nhưng một khi chủ động liên tưởng hai người với nhau, liền sẽ nhận thấy được chỗ không bình thường, giống như nếu đã biết hung thủ, tiếp tục đi tìm chứng cớ chứng minh đối phương là hung thủ, sẽ dễ dàng hơn mò kim đáy bể tìm kiếm hung thủ.


"Vậy anh......"
Thích Thiên Bách do dự một chút, cẩn thận hỏi: "Thân phận thật của em, là Lư Ninh sao?"
"......"


"Bản thân anh không để ý em rốt cuộc là ai, nhưng đột nhiên nhớ tới một vài chuyện, một năm trước em đột nhiên mất tích, vì tìm em, anh điều tr.a rất nhiều chuyện của Lư Ninh...... Cho tới sau đó tham gia tang lễ của hắn, cho rằng hắn đã mất, mới từ bỏ chuyện này."


Lư Ninh từ trong ngực Thích Thiên Bách lui ra ngoài, cúi đầu lau nước mắt trên mặt.


Thích Thiên Bách tiếp tục nói: "Cho nên anh đối với chuyện của Lư Ninh hiểu rõ coi như cặn kẽ. Mấy năm trước, một nhà Lư Ninh từng gặp phải tai nạn xe cộ, cha mẹ hắn ở vụ tai nạn này mất mạng, tài xế đụng phải bọn em là bởi vì say rượu lái xe mất đi năng lực phản ứng...... Cho nên em mới sẽ ghét uống rượu lái xe như vậy đi?"


Lư Ninh thật sự không có bởi vì Thích Thiên Bách vạch trần những chuyện này cảm thấy khó chịu, những chuyện cũ này cũng chỉ có bản thân cậu có thể nhớ, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người cùng cậu nói về chuyện của cha mẹ cậu — Mặc dù không phải ký ức gì quá vui vẻ — Cũng tốt hơn không có.


Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh không nói chuyện, có chút lo lắng mình nói quá đang dẫn tới cậu không vui, đành phải duỗi tay ôm lấy cậu, sau đó cùng nhau dựa tới đầu giường. Lư Ninh gối lên ngực Thích Thiên Bách đờ ra một lúc, đột nhiên hỏi: "Anh tại sao dễ dàng như vậy đã tiếp nhận loại chuyện này?"


"Anh cũng không biết."


Thích Thiên Bách đưa tay từ bên eo cậu xuyên qua, lách tới phía trước cầm tay Lư Ninh: "Chắc là bởi vì từ sau khi quen biết Dư Ôn, liền liên tiếp không ngừng mà phát sinh một vài chuyện làm cho anh cảm thấy bất ngờ, hiện tại biết em chính là Lư Ninh ngược lại khiến anh nhẹ nhõm. Em hồi đó luôn hỏi anh có phải thích khuôn mặt này hay không......"


Thích Thiên Bách nói tới đây đột nhiên dừng lại — Lúc ấy anh đã đối với vẻ ngoài không thuộc về mình phá lệ chú ý, hiện tại tình huống như thế lại càng không nguyện ý nói ra.


Lư Ninh giống như ngẩn người nhìn chằm chằm phía trước, cậu hiện tại cũng không có tâm tình liếc mắt đưa tình với anh, cũng không nhấc nổi vẻ thương tâm. Lúc vừa biết được mình bị chỉnh thành bộ dáng quỷ này, Lư Ninh lửa giận công tâm, hai tiện nhân kia lại vừa lúc ở trước mắt, cậu mới sẽ muốn làm thịt hai bọn họ. Nhưng giống như theo lời Thích Thiên Bách, làm thịt bọn họ ngoại từ bẩn tay mình, không thể làm cho hiện trạng có bất kỳ thay đổi gì, cậu cũng không đổi lại được về bộ dáng trước kia.


Mặc dù lúc ấy các loại không cam lòng, nhưng lúc không nhìn thấy bọn họ, Lư Ninh chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm nơi nằm ngủ mãi.
Thích Thiên Bách hồi lâu không nghe thấy Lư Ninh nói chuyện, nhẹ nhàng cầm tay cậu: Không bằng, chúng ta đi Hà Lan đi."
"......"
"Trước kia đã không phải nói xong rồi sao, cùng đi Hà Lan."


"Ai đã nói xong với anh?"
Thích Thiên Bách đẩy cậu mạnh mẽ ngồi thẳng người: "Chính là đã nói xong rồi a! Là em cứ lấy cớ bận rộn mới kéo dài tới hiện tại."
"......"


Thích Thiên Bách bị cậu trừng tới có chút không được tự nhiên, duỗi tay ở trên mặt gãi gãi: "Chúng ta có thể đi chơi mấy ngày, thuận tiện...... Kết hôn gì đấy."
Biết ngay trong đầu tên ngu này không chứa cái gì đứng đắn......
"Em không đi, hơn nữa em muốn cảnh cáo anh một chuyện."


Thích Thiên Bách vô tội mở to mắt: "Chuyện gì?"
"Em có lẽ sẽ tính lãnh đạm một đoạn thời gian."
"...... Vì sao hả?!"
Lư Ninh vẻ mặt lãnh đạm nói: "Bởi vì cảm thấy buồn nôn. Cảm thấy thân thể người rất buồn nôn, thân thể em cũng rất buồn nôn, liền lãnh đạm."


Thích Thiên Bách khắc chế nắm chặt quả đấm: "Được rồi, vậy em muốn lãnh đạm bao lâu......"
"Ngắn thì mấy tháng, lâu thì mười mấy năm...... Hoặc là cứ lãnh đạm, cho nên em khuyên anh vẫn là nhanh chóng thay người đi, loại người ăn thịt như anh không thể nào nghẹn được."


Thích Thiên Bách lộ ra một loại biểu tình giống như trời sập, anh ngu một lát, đột nhiên nhào tới Lư Ninh: "Anh không tin!"
Lư Ninh không né tránh, bị Thích Thiên Bách đụng phải môi — Không, phải nói chẳng những đụng phải, đối phương còn không ch.ết tâm mà muốn thâm nhập thêm chút.


Lư Ninh phản kháng không được, bị anh hôn tới cả ngày run rẩy, Thích Thiên Bách rốt cục nhận thấy được cậu không bình thường, vội vàng từ trên người Lư Ninh rút lui: "Em không sao chứ? Anh, anh chỉ là thử chút......"


— Trải qua loại chuyện đó sẽ có bóng ma rất bình thường, chẳng qua là...... Thích Thiên Bách không hiểu lắm vì sao phải trở nên lãnh đạm. Nhưng nếu như chuyện Lư Ninh nói là thật, chẳng phải sẽ làm cho bóng ma của cậu nặng hơn.
Lư Ninh vừa run vừa hàm hồ phun ra mấy chứ: "Em không phải đã nói với anh......"


Thích Thiên Bách ghé mặt tới: "Cái gì?"
Lư Ninh đột nhiên dùng hết toàn lực đánh tới trên mặt Thích Thiên Bách: "Ông đây liệt dương sao?!"
***
"Thiếu gia......"


Người đeo kính râm đứng ở cửa phòng bệnh, thấy Thích Thiên Bách đi ra ngoài lập tức nghênh đón, vừa nhìn liền ngạc nhiên: "Thiếu gia, mặt anh......"
Trên mặt Thích Thiên Bách có dấu vết bị đánh, phối hợp với một thân sát khí biệt khuất này của anh, rõ ràng là bị bạo hành gia đình......


"Không sao, tôi vừa nãy không cẩn thận đụng phải trên tường."
"......"
Thích Thiên Bách mặt không biểu tình nghiến ngón tay mấy cái, phát ra tiếng kèn kẹt: "Tôi ra ngoài chút."
"...... Cần tôi đi theo không?"
"Không cần, cậu cứ giữ ở đây, trước khi tôi về ai cũng không cho vào."


Thích Thiên Bách đi tới cuối hành lang, đi hai bước lại đột nhiên dừng lại.
"Đúng rồi, Tỵ Á."
Thích Thiên Bách đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía người đeo kính râm, nhếch môi cười đến rất tàn bạo: "Hai người tối qua đưa vào, phòng bệnh ở đâu?"
__________


Còn 1 chương nữa thôi các thím ạ TvT sẽ lên ngay thôi. Tui định đăng sớm mà nhiều việc nên giờ mới mò mẫn đăng






Truyện liên quan