Chương 56
**Edit + Beta: D Ẹ O**
Nằm quyền kinh doanh đã được một thời gian, Phó Điềm học được không ít, có thể thông hiểu chính lệnh của Đại Sở.
*Chính lệnh:* Lệnh do triều đình ban bố.
Sau khi thánh thượng lên ngôi, từng sửa đổi một số luật pháp về nông – thương nhằm đưa đất nước đi lên.
Từ những dòng trên hẳn ai cũng rõ, từng biện pháp mà tân hoàng đề ra đều mang một mục đích chung là giúp Đại Sở phát triển ngày một thịnh vượng.
Phó Điềm nói có sách, mách có chứng, thêm thắt cả những lý giải của bản thân, vào gần trưa, cậu đã làm xong đề thứ nhất.
Thu bút, chờ nét mực khô, Phó Điềm tùy ý xoa cổ tay, lấy điểm tâm mà Phó Cát chuẩn bị cho cậu ra ăn, vừa ăn vừa dò lại coi còn thiếu sót gì không.
Kỳ thi kéo dài cả một ngày, từ giờ Thìn đến giờ Dậu ( đến 7 p.m), nghe thì có vẻ dài nhưng thực chất thí sinh phải biết tận dụng thời gian nếu không sẽ không đủ, Phó Điềm vội ăn nốt, uống thêm hai ngụm nước, tiếp tục nhấc bút lên làm bài.
Đề thứ hai không nằm ngoài dự đoán của Phó Điềm, tân hoàng trọng nông thương, đề thứ nhất đã liên quan đến “Thương”, vậy đương nhiên đề thứ hai sẽ đề cập đến “Nông”.
Sách nông nghiệp Phó Điềm từng đọc cũng tương đối, một phần là tạp thư thi thoảng cậu lại xem, một phần là những sách quan trọng mà Chu Truyện Thanh muốn cậu đọc.
Chu Truyện Thanh có nói thánh thượng coi trọng những gì thực tế, không thích những thứ hoa mỹ mà giả dối, bởi vậy đề thi hai năm gần đây, người luôn lấy “Sĩ nông công thương” làm đề tài, trong đó “Nông thương” được chú trọng hơn cả.
Hai tháng ôn tập cuối, Chu Truyện Thanh từng không ít lần giảng về luật pháp được ban bố ở những thời đại trước, thậm chí còn căn cứ vào tình trạng nước Đại Sở để phân tích cho cậu nghe nếu những chính lệnh ấy mà đặt trong thời thế hiện tại liệu có hợp lý hay không.
Phó Điềm sắp xếp lại mớ kiến thức hỗn độn trong đầu, suy nghĩ độ nửa khắc, sau đó mới thận trọng đặt bút viết.
Nghiêm túc chấp bút thành văn, trong không gian tĩnh lặng thi thoảng vang lên tiếng bước chân của giám khảo, cùng tiếng âm báo thời gian vọng về từ đằng xa.
Phó Điềm tranh thủ viết cho xong, thổi thổi giấy cho khô mực, thoả mãn cười tít mắt.
Bây giờ cậu chỉ còn lại một đề chưa hoàn thành, hai văn một thơ, văn đã viết xong cả, mà thơ vẫn chưa đụng đến.
Phó Điềm thực sự không biết cách làm thơ, mặt ủ mày chau nửa ngày, rặn đại ra được một bài.
Hoàn tất phần thi của mình, Phó Điềm ngoan ngoãn ngồi chờ hết giờ, không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng chiêng đồng lanh lảnh, mơ hồ có cả những tiếng huyên náo.
Khi giám khảo đến gần chỗ Phó Điềm, tiếng huyên náo lại càng lớn, hình như có mấy thí sinh chưa làm xong, cầu xin giám khảo cho thêm chút thời gian.
Bọn họ giằng co hồi lâu, kết thúc bằng tiếng khóc thất thanh của những thí sinh nọ.
Tấm mành che chỗ Phó Điềm được nhấc lên, gương mặt giám khảo không vui thấy rõ, Phó Điềm chủ động chìa bài thi ra nộp, sắc mặt giám khảo mới khá hơn được chút.
Tuy bài thi đã nộp rồi, Phó Điềm vẫn chưa được ra ngoài, còn phải chờ giám khảo đi thu xong hết, chiêng đồng vang lên lần nữa thí sinh mới có thể rời sân.
Lại thêm nửa khắc nữa, chiêng đồng vang lên, Phó Điềm xách bọc đồ theo dòng người đổ xô ra ngoài.
Dòng người đông nghịt chen chúc nhau, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng người ta thảo luận về đề thi, Phó Điềm thì không quan tâm mấy, trong đầu có gì cậu đã viết cả vào trong bài, điểm số ra sao thì đó không phải chuyện cậu muốn là được.
Nhìn xung quanh, cậu nhanh chóng tìm được xe ngựa nhà mình cùng Sở Hướng Thiên.
Cố chen lấn vào trong đám đông, ráng hướng tới chỗ xe ngựa, nhưng dòng người đông như kiến, giao nhau mất trật tự, Phó Điềm mới tiến được vài bước đã bị đẩy về phía ngược lại.
Sở Hướng Thiên nheo mắt tìm kiếm, chờ khi thấy tiểu thiếu gia nhà mình đang bị đám gà con xấn tới xấn lui, hắn vội chen vào bốc cậu ra.
Thân hình hắn cao to, tướng mạo lại dữ dằn, người đi đường vừa nhìn mặt hắn xong đã biết điều tự giác nhường đường cho hắn đi. Sở Hướng Thiên dựa vào lợi thế to lớn nhanh chóng ôm Phó Điềm vào trong ngực, dẫn cậu đi ra ngoài.
Khi đã lên được xe ngựa, Phó Điềm thở phào, lầm bầm nói: “Đông thật đấy.”
Sở Hướng Thiên sửa lại mái tóc rối cho cậu, nhẹ giọng hỏi: “Giờ mình đi ăn cơm nhé?”
Bụng Phó Điềm phối hợp réo lên đáp lời hắn, cậu ngại ngùng gãi gãi mặt, khẽ gật đầu. Lúc ban trưa chỉ ăn được xíu điểm tâm, bây giờ thực sự cậu đang rất đói.
Chờ khi thí sinh đã tản bớt, Phó Cát mới đánh xe ngựa đến tửu lâu.
Dọc đường mọi người không ai hỏi cậu làm bài được không, Sở Hướng Thiên quan sát vẻ mặt cậu, thấy tiểu thiếu gia thoải mái vậy thì suy đoán hẳn cậu làm bài cũng ổn.
Đến tửu lâu, cơm nước đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ chờ người vào bàn ngồi ăn, Phó Điềm ăn tận ba bát cơm, thỏa mãn ôm bụng ợ no nê.
Sở Hướng Thiên mím môi, nhịn cười kéo cậu ra ngoài dạo, “Mình đi dạo cho tiêu cơm rồi về nghỉ.”
Phó Điềm đỏ mặt, đói quá nên mới mất mặt nhường này đây, bởi vậy Sở Hướng Thiên có nắm tay cậu dắt ra ngoài cũng không phản kháng, ngoan ngoãn theo hắn xuống lầu.
Chu Truyện Thanh đứng đằng sau chà chà hai tiếng, nụ cười hàm xúc ý vị mờ ám.
Phó Cát đuổi theo, nhìn bóng lưng một cao một thấp, sao ông cứ thấy là lạ.
Phó Điềm ăn cơm xong lại buồn ngủ, còn chưa về tới khách điếm cậu đã đánh hai cái ngáp. Sở Hướng Thiên vốn muốn cõng cậu về, mà bị Phó Điềm cự tuyệt mất, chỉ có thể chịu khó che chở cho tiểu thiếu gia ngáp đến mơ màng đi không đụng phải người khác.
Về đến nơi, đầu tiên là tắm rửa sau đó leo lên giường ngủ, ngày mai còn một phần thi nữa, cũng phải dậy sớm ra tập hợp, nên dưỡng sức cho khỏe để mai còn đi thi.
Sở Hướng Thiên đắp chăn lên bụng cậu, vẫn như hôm qua, tâm lý ngồi quạt gió cho cậu ngủ, chờ người đã ngủ say mới rời khỏi.
Ngày thứ hai cũng giống y ngày đầu, mọi người dậy từ tờ mờ sáng tiễn Phó Điềm đến trường thi.
Trường thi vẫn còn thắp lồng đèn soi đường, Phó Điềm ôm bọc đồ nhỏ, ngóng trông mà nhìn về phía trước.
Xa xa bỗng truyền đến tạp âm rối loạn, tựa hồ có người đang giục ngựa lại đây, chẳng biết là ai mà thủ vệ quan binh cũng không hề có ý ngăn cản.
Hàng người bị cắt đứt, một nam nhân thân mặc quan phục tay nắm dây cương nhìn dáo dác xung quanh, y bắt đầu hướng lại chỗ Phó Điềm.
Mọi thí sinh đứng xung quanh tự động dạt ra, Phó Điềm cũng theo bản năng muốn né thì người cưỡi ngựa đã dừng ngay trước mặt cậu, “Vương —— “
Phó Điềm kinh hoảng nhìn y, nhưng rồi một cánh tay bỗng duỗi ra từ sau cậu ngăn không cho quan sai quỳ xuống hành lễ, Sở Hướng Thiên lạnh lùng nói: “Được rồi, có chuyện gì thì đợi lát nữa nói.”
Quan sai sững sờ, nhìn sắc mặt khó coi của hắn mà nuốt nước bọt, vội vàng vâng dạ rồi lui sang một bên.
“Người nọ đến tìm ngươi sao?” Phó Điềm mờ mịt, nhìn quan sai ngoan như con chim cút đang thành thật đứng chờ, lại nhìn sang Sở Hướng Thiên đang mang vẻ mặt lạnh lùng, có ngu đến mấy cũng phải nhận ra, rằng dường như thân phận của Sở Hướng Thiên không hề đơn giản.
“Ngươi không phải…” Đầu óc Phó Điềm trở nên hỗn loạn, gian nan muốn sắp xếp lại từ ngữ, nhất thời không biết phải nói gì.
Sở Hướng Thiên thở dài, hắn đã từng nghĩ sẽ thẳng thắn nói thân phận của mình cho Phó Điềm biết, mà lại không ngờ sẽ bại lộ trong loại hoàn cảnh như bây giờ.
“Sắp đến lượt em rồi kìa, cứ thi cho tốt, chờ khi thi xong, em muốn biết điều gì ta đều sẽ nói hết, có được không?”
Xoa lên đầu cậu, ánh mắt Sở Hướng Thiên chuyên chú mà nhìn Phó Điềm, con ngươi đen trầm vẫn như dĩ vãng, ẩn giấu biết bao nhiêu dịu dàng.
Phó Điềm an lòng, chợt nghe tiếng giám khảo gọi tên mình, Sở Hướng Thiên vỗ vỗ lên lưng cậu động viên, đẩy Phó Điềm tiến về phía trước, hắn ôn nhu dỗ dành, “Đến em đó, đừng nên suy nghĩ lung tung, chờ khi em thi xong, ta sẽ nói cho em nghe.”
Phó Điềm ôm bọc nhỏ trong tay, đầu óc trống trơn mà lắc lư tiến về phía trước, giám khảo ấn theo quy trình soát người cậu, phát một tấm mộc bài. Suốt cả quá trình Phó Điềm đều rơi trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, mãi khi sắp vào phòng thi cậu mới quay đầu nhìn lại lần cuối, Sở Hướng Thiên vẫn đứng yên nơi đó, ánh mắt hắn như xuyên qua dòng người hướng thẳng về phía cậu.
Tâm tư hỗn loạn khẽ bình ổn lại, Phó Điềm vỗ vỗ mặt, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ vớ vẫn nữa, chờ thi xong rồi cũng biết thôi mà.
Ngồi vào bàn, Phó Điềm nỗ lực ép chặt tâm tình xuống, chờ giám khảo phát đề, chuyên tâm mà làm bài…
Bên ngoài trường thi, sau khi Phó Điềm đã khuất bóng, Sở Hướng Thiên mới bùng phát cơn giận dữ, ánh mắt lia thẳng về phía con chim cút đang co rúm, thanh âm lạnh lẽo như mùa đông phương Bắc, “Chuyện gì?”
Quan sai nhận mệnh truyền tin run lập cập móc ra một phong thư đưa cho hắn, “Kinh đô… 8, 800 dặm, khẩn cấp.”
Lá phong thư bằng da trâu được ấn sáp đỏ in hình Ngũ Trảo Kim Long. Phó Cát nhìn mà lòng dậy sóng, Ngũ Trảo Kim Long ông sao có thể không nhận ra, đó là dấu hiệu tượng trưng cho hoàng thất.
Ông đưa mắt đầy kinh ngạc mà nhìn Sở Hướng Thiên. Sở Hướng Thiên mở phong thư ra, trong thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ, chữ ít ý nhiều báo hiệu tình thế nguy cấp.
Nhị vương tạo phản, mau trở về.
Nhét phong thư vào ngực, Sở Hướng Thiên đẩy người đưa tin sang một bên, nhảy lên ngựa của y, trước khi đi còn móc một tấm lệnh bài ném cho Chu Truyện Thanh, “Lệnh bài giao lại cho ngươi, chuyện kênh đào và mỏ vàng ngươi tự lo liệu lấy, phía kinh đô vừa báo nguy, ta phải về xem sao.”
Ngồi trên lưng ngựa, Sở Hướng Thiên do dự bỏ lại thêm một câu, “Nói với Phó Điềm giúp ta là chờ khi trở về ta sẽ tự mình giải thích với em ấy sau.”
Nói xong hắn giục ngựa phi như gió, nhanh chóng khuất bóng phía chân trời.
Nhị vương là con của quý phi, khi tiên hoàng còn tại thế, vị quý phi này khá là được sủng ái, cộng thêm gia thế bên nhà ngoại, tạo thành địa vị ngang hàng với cả hoàng hậu.
Nếu không phải do có mẫu hậu và huynh trưởng âm thầm trù tính, thì có lẽ khi tiên hoàng băng hà, ngôi vị hoàng đế chưa chắc đã về tay ai.
Tân hoàng lên ngôi, quý phi bị đưa sang hành cung an dưỡng, nhị hoàng tử thì cho lưu lại đô để dễ bề kiểm soát
Mà nhị hoàng tử khi trước từng được tiên hoàng nâng đỡ, thế lực không thể khinh thường, hoàng đế biết bọn họ luôn âm thầm mưu tính muốn đoạt ngôi trong bóng tối, nhưng mãi mà không tìm được bằng chứng, nên chỉ còn cách cố giảm thiếu thế lực trong tay nhị hoàng tử hết mức có thể.
Nếu không nhờ chuyện phát hiện mỏ vàng ngoài ý muốn, thành công tìm được chứng cứ, nhổ cỏ tận gốc, thì đoán chứng nhị hoàng tử cũng không tới nước phải chó cùng rứt giậu như bây giờ.
*Chó cùng rứtgiậu:* Bị đẩy vào nước đường cùng, bí quá hóa liều