Chương 5-2: Kí ức năm đó (tiếp theo)
Tiếng mưa rơi rào rào suốt cả đêm.
Vì một lý do gì đó, Tường Vy rất ghét cái thời tiết ẩm ướt ở thành phố này. Không giống như An Ny, cô sinh ra và lớn lên ở thành phố B. Thành phố nơi cô ở có đầy đủ bốn mùa, chẳng như thành phố này, chỉ có mỗi mùa khô và mùa mưa là rõ rệt. Còn mùa thu hay mùa đông gì đó dường như rất mờ nhạt. Có chăng là những cơn gió lành lạnh từ phương Bắc thổi tới mà thôi!
Nhắc mới nhớ, ngoài cô ra vẫn còn một người khác cũng rất ghét cái thời tiết kiểu này. Người đó là…
“ Hi, chào buổi sáng!!!” Cái giọng nữ oang oang quen thuộc này, vâng, không ai khác chính là cô nàng Thiện Mỹ.
“ Tới đây làm gì?” Tường Vy đen mặt nhìn con nhóc nào đó đang hưng phấn nhảy nhót lung tung ở phòng khách. Người gì đâu mà linh dữ, mới vừa nhắc tới là đã thấy mặt rồi!
Thiện Mỹ âm thầm nuốt nước bọt: “ Ha ha, em…em đến tìm An Ny.” Nói xong liền vèo một phát chạy khỏi phòng khách.
Phù, đáng sợ thật! Làm sao cô lại có thể quên An Ny có một bà chị họ vô cùng khủng bố chứ!
Rèm cửa đều được kéo lên. Cả căn phòng tràn ngập sắc tím phút chốc sáng sủa lên hẳn. Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời hiu hắt len lỏi qua những đám mây mù dày đặc, tỏa ra khắp không gian thứ ánh sáng mỏng manh, ảm đạm.
Thiện Mỹ thay xong một bộ quần áo rồi đứng ngúng ngoa ngúng nguẩy trước gương. Lúc thì nhíu mày, lúc thì cười tươi roi rói, lúc thì miệng lại méo xệch. Sau cùng, cô đành quay sang hỏi cô gái đang ôm laptop ngồi trên giường.
“ An à, bà thấy tôi mặc bộ nào thì đẹp nhất?”
“ Đều như nhau.”
“ Hả, ý bà là đều đẹp như nhau hết hả? Chậc, bà khen hơi quá lời rồi!”
An Ny: “…” Tôi có khen bà à?
Cô nàng Thiện Mỹ vẫn tiếp tục hếch mũi tự sướng.
“ Cũng phải thôi. Tôi đường đường là hoa khôi của trường trung học A, mặt như hoa hậu, thân hình siêu mẫu. Haizz, cho dù tôi có mặc bao bố thì cũng đẹp như thường.” Kèm theo sau đó là một tràng cười khả ố.
Xét về độ tự luyến đến điên cuồng, Trần Thiện Mỹ đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám đứng nhất.
Sao bên cạnh cô chẳng có người nào bình thường hết vậy trời…An Ny thở dài tự hỏi lòng. Hiếm khi được nghỉ học phụ đạo một bữa, cô đã định trả lời xong email này thì sẽ giành cả buổi sáng để ngấu nghiến hết quyển sách vừa mua. Thế nhưng, vì cái người nào đó đang ẹo qua ẹo lại trước gương, ý định của cô ngay lập tức đã tan thành mây khói.
“ Này, bà thấy màu son này thế nào?” Thiện Mỹ lại tiếp tục hỏi.
Ngón tay đang lướt trên bàn phím của chợt ngừng lại.
“ Rốt cuộc là bà đi học hay là đi biểu diễn thời trang vậy hả?” Đành rằng Thiện Mỹ là hoa khôi của trường, thoa thoa trét trét chút xíu lên mặt cũng chả có gì to tát. Nhưng có nhiều mối quan hệ đồng nghĩa với việc thỉnh thoảng sẽ kéo theo một ít phiền phức. Cô không muốn bạn thân mình đi học cứ cách ba bữa lại bị “hỏi thăm sức khỏe”, ba bữa lại bị đám con gái trong trường kiếm chuyện hạnh họe. Aizz, đúng là đẹp quá cũng là cái tội!
“ Như nhau cả thôi!” Thiện Mỹ nhún vai, vẻ mặt như kiểu ta đây không sợ cái rắm gì hết.
Cũng phải, con gái thường làm đẹp vì người mình yêu. Chỉ cần người ấy thích, cô ngại gì mấy lời châm chọc vô nghĩa của người ngoài. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị như vậy.
Đối với thái độ sống ch.ết mặc bay của bạn thân, An Ny không biết làm gì hơn ngoài việc đỡ trán thở dài. Thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó.
Tuổi trẻ, thỉnh thoảng nổi loạn một tí cũng tốt.
Tuần trước Thiện Mỹ vừa tậu được một con xe tay ga mới, thế là rất phấn khởi tự động đề nghị sẽ chở An Ny đi học mỗi ngày. Phải nói rằng gia đình của Thiện Mỹ rất chịu chơi. Chiếc xe Attila Elizabeth này mới ra mắt không lâu, ba của cô ấy đã vung tay ôm về tặng con gái mình.
Đáy mắt An Ny dần hiện lên nét ảm đạm. Nếu ba cô còn sống, ông ấy chắc chắn cũng sẽ hành xử giống như ba của Thiện Mỹ. Bởi vì trong lòng của ba, cô vĩnh viễn là nàng công chúa nhỏ xinh xắn, mà công chúa thì xứng đáng nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.
ch.ết tiệt, cái thời tiết âm u này, nó khiến cảm xúc của cô trở nên rối bời hơn bao giờ hết.
…
Có ai đó đã từng nói rằng, chạy trời không khỏi nắng. Còn trong trường hợp của An Ny và Thiện Mỹ thì lại là chạy trời không khỏi “mưa”. Hai cô gái vốn từ sáng đã bàn nhau sẽ đi học sớm để tránh cơn mưa giông ập đầu. Oái ăm thay lúc hai người từ ngoài sân ngó đầu nhìn thì trời vẫn sáng trưng, thế nhưng vừa dắt xe ra thì đã nghe mái tôn vang lên vài tiếng “lộp bộp”não lòng.
“ Giờ sao đây?” Thiện Mỹ mếu máo hỏi. Huhu, bộ tóc mới của cô, màu son mới của cô. Chẳng lẽ vì mấy hạt mưa này mà bị hủy hoại hết sao?
An Ny bình tĩnh giơ bàn tay hứng lấy những giọt mưa.
“ Đi thôi. Còn chần chừ nữa thì trời sẽ mưa lớn thật đó!”
Quả nhiên, Thiện Mỹ nghe xong liền cấp tốc rồ ga phóng vèo đi ngay.
Buổi chiều hôm ấy, trời bắt đầu mưa rả rích từ tiết học đầu tiên.
Thi giữa kỳ xong, tâm trạng của đa phần học sinh đều thả lỏng được đôi chút. Theo như quan niệm của Thiện Mỹ, mặc kệ điểm số sắp tới có thấp cỡ nào, trước mắt cứ phải vui chơi vài ngày cho thỏa thích cái đã. Hố hố hố ~~
Ái My và Phương Linh trầm mặc nhìn nhau. Trên đời này vẫn còn có loại người vô tư đến cỡ này luôn sao!
“ An, bà lại đọc cái gì thế?”
“ Truyện tranh.” An Ny cầm quyển truyện doraemon quơ quơ trước mặt Phương Linh.
“ What Trước giờ tôi cứ tưởng bà chỉ đọc mấy cuốn sách văn học Anh hoặc tác phẩm kinh điển gì gì không chứ?!”
An Ny: “…tôi mới có mười sáu tuổi thôi mấy bà ạ!” -_- Cũng không thể tối ngày cứ đọc mấy thể loại sách khô khăn đấy.
Thực ra việc Phương Linh và Ái My cảm thấy kinh ngạc như vậy cũng là chuyện khá dễ hiểu. Khác xa với vẻ bề ngoài thân thiện, hay tươi cười của mình, tính cách của An Ny vốn rất lạnh nhạt và hờ hững. Thế nên trong trường, nhiều người đều vụng trộm gọi cô là “ công chúa băng giá”.
“ Vậy mà giờ đây công chúa băng giá của bọn họ lại thản nhiên cầm truyện tranh lên đọc, còn cười hi hi ha ha rất vui vẻ nữa. Ây da, đúng là mất hình tượng quá đi!” Phương Linh ôm mặt sầu não.
Ái My nhổm người qua đẩy đầu Phương Linh một cái.
“ Mất hình tượng cái be*p ấy! Cái này gọi là thân thiện, hòa hợp với cộng đồng. Là thân thiện, hòa hợp đó, đồ ngốc!”
Phương Linh âm trầm liếc xéo qua, gằn giọng hỏi: “ Bà nói ai là đồ ngốc hả?”
Ái My cười mỉa nghểnh cao đầu nói: “ Tôi nói bà đấy, đồ ngốc!”
“…”
Cứ tưởng Thiện Mỹ lượn đi chơi rồi thì thiên hạ sẽ thái bình, ai ngờ trong lớp vẫn còn sót lại hai kẻ vô cùng rảnh rỗi.
Lại chuyển sang đề tài khác.
“ Mà này, hôm nãy tôi đi vệ sinh, vô tình nghe thấy có mấy con nhỏ điên đang đứng nói xấu An Ny. Cái gì mà kiêu ngạo, chảnh chọe rồi tùm lum các kiểu.” Phương Linh nghiến răng, nghiến lợi kể, bộ dạng như muốn nhào ngay tới táp cho mấy con nhỏ đó chục phát.
“ Rồi sao nữa?” Ái My cũng bắt đầu bẻ đốt tay “rôm rốp”. Trong đầu thì âm thầm ngẫm nghĩ: Con bà nó, đứa khốn nạn nào chán sống thế nhỉ! Hừ, mày tốt nhất là nên trốn thật kỹ vào. Để cho chị đây mà tìm được, chị đây thề sẽ cắn nát đầu mày.
Sao chưa gì đã ngửi thấy mùi máu tanh vậy ta? An Ny dở khóc, dở cười nhìn hai cô bạn thân. Người bị chửi là tôi chứ có phải là mấy bà đâu. Làm gì mà căng thế!
Hai người kia hình như đoán được suy nghĩ của cô. Người nào người nấy thay phiên nhau quăng cho cô ánh mắt hình viên đạn.
“ Vũ An Ny, bà tốt xấu gì cũng là bạn thân của tụi tôi. Thế nên tụi tôi bực mình khi bà bị người khác chửi là chuyện đương nhiên. Cơ mà, đám con gái lắm mồm nhiều chuyện đó, tụi tôi nhất định tìm cho bằng được!”
“ Tìm được xong sẽ lột da, xẻ thịt.” Phương Linh có vẻ rất hứng thú với chuyện này.
“ Không cần phải thế đâu. Bọn họ thì nói gì thì cứ mặc kệ bọn họ.” An Ny vội vàng xua tay. Theo cô thấy, chuyện này không đáng để làm ầm lên như vậy. Thích chửi thì cứ chửi, cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bên ngoài, trời đã tạnh mưa từ lâu.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc với một bài kiểm tr.a mười lăm phút toán đột xuất. Thiện Mỹ ôm cặp tiu nghỉu lết lết trên hành lang, cả người tỏa ra luồng không khí quỷ dị, u ám.
Trông thấy cảnh tượng này, Phương Linh và Ái My tặc lưỡi huých vai An Ny.
“Bạn tốt, chúng tôi trao nhiệm vụ cao cả này lại cho bạn.” Nói xong liền dắt tay nhau chạy một mạch đi mất.
Khóe môi An Ny giật giật liên hồi. Công nhận, ba cô nàng bạn thân của cô, ai cũng tốt đến mức kinh hồn! Haizz, biết phải nói gì để an ủi Thiện Mỹ đây ta? Nhưng mà, cái vẻ mặt u sầu, đưa đám kiểu này, có chỗ nào giống người thi bị điểm kém chứ! Nhìn y như người bị thất tình thì đúng hơn.
Trong khi An Ny đang vặn óc xem nên làm cách nào để xoa dịu được nỗi đau trong lòng bạn tốt thì Thiện Mỹ lại đột nhiên lên tiếng.
“ An Ny à, thích một người mãi mãi không thích mình thật sự rất mệt mỏi.”
Ack, đoán bừa đoán đại cũng trúng nữa. Sau này thất nghiệp, cô có nên trải chiếu trên vỉa hè, ngồi làm thầy bói không nhỉ?
“ Phải chi tôi với anh Minh Quang được như bà với Thiên Vũ thì tốt biết mấy.”
Người khác có thể không biết nhưng Thiện Mỹ thì rõ hơn ai hết. Thiên Vũ và An Ny, bọn họ thật sự thích nhau. Sở dĩ cả hai vẫn vừa gần vừa xa như bây giờ là vì họ quá giống nhau. Ai cũng đều kiêu ngạo, không người nào chịu bước trước một bước, cứ khư khư giữ lấy tình cảm trong lòng mình. Bọn họ đều sợ bị tổn thương. Nhưng thế thì đã sao? Ít ra giữa hai người họ vẫn có sợi dây liên kết mỏng manh. Còn cô và người đó, không hề có gì cả. Kể từ một năm trước, chuyện tình yêu này đã định sẵn là sẽ không có kết quả, bởi vì ngay từ đầu chỉ có một mình cô đơn phương.
Trời đang mưa hay là tôi đang khóc?
“ Bà ra cổng chờ đi. Tôi sẽ đi lấy xe.” An Ny giựt lấy chìa khóa trong tay Thiện Mỹ.
“ Khoan đã…An Ny, trả lời tôi đi, tại sao bấy lâu nay bà cứ luôn trốn tránh tình cảm đó?” Thiện Mỹ gào lên. Ánh mắt của cô khóa chặt vào thân ảnh nhỏ nhắn đằng xa, trong lòng rối loạn như tơ vò. Cô muốn xác nhận…Cô muốn từ câu trả lời của bạn thân mà xác nhận một chuyện.
“ Không phải, là tôi không thể chờ đợi được thêm nữa thôi!” Chờ đợi chính là việc hao tốn kiên nhẫn nhất trên đời. Mà sự kiên nhẫn của cô thì không có nhiều tới mức đó. “ Mỹ, tôi biết bà và mọi người đều rất thắc mắc việc tôi có còn thích Thiên Vũ hay không. Thực ra, chính bản thân tôi cũng không biết. Đến giờ phút này, tôi chỉ có thể nói với bà rằng, kể từ cái ngày cậu ta đứng trước mặt tôi che chở cho Ý Lan, tôi đã không còn muốn thích cậu ta nữa.”
Năm đó, bất kể cậu ta có làm sai điều gì, cô đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua tất cả. Nhưng việc cậu ta vì một người con gái khác mà tổn thương cô, hơn nữa người đó còn là bạn thân của cô. Thực xin lỗi, chuyện này cô không cách nào rộng lòng tha thứ.
An Ny bình thản bước đi, gió lùa qua kẽ tóc khiến khuôn mặt cô thả lỏng.
Nền trời u ám, tối hù.
Gần sắp tới bãi đỗ xe, bước chân của An Ny thoáng chậm dần. Dưới ánh đèn vàng vọt, có một chàng trai đang yên lặng ngồi cạnh trụ bóng rổ.
Nếu là mọi lần, An Ny chắc chắn sẽ không chút để ý mà nhanh nhẹn bước qua. Thế nhưng hôm nay, có lẽ do tâm trạng khá tốt hoặc là vì một nguyên nhân gì gì đó, cô đã làm một chuyện mà mình chưa từng làm trong đời: bắt chuyện với một người xa lạ. Ờ thì nhìn đồng phục và phụ hiệu, là học sinh cùng trường và cũng là đàn anh lớp trên, không tính là quá xa lạ. Huống chi, cái tên được thêu trên phù hiệu anh ta trông rất quen! Trời ạ, cô đang tự kiếm lí do để bắt chuyện với anh ta sao?!
" Xin chào. "
Người nào đó im lặng ngồi yên như pho tượng.
" Xin chào!" An Ny tiếp tục huơ huơ tay trước mặt anh tay.
Lại vẫn chỉ có mình cô độc thoại.
" Ngày nào cũng ngồi ở đây, anh không thấy chán sao?" An Ny bực dọc nói. Liền sau đó, cô ngay lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình. Vũ An Ny, mày vừa nói cái vớ vẩn gì thế hả? Làm lộ hết chuyện lén lén lút lút “thỉnh thoảng” để ý người ta rồi.
Chàng trai đó ngẩng đầu, mái tóc đen lòa xòa trước trán:
" Nãy giờ cứ nói đi nói lại một câu, cô không thấy chán sao?"
An Ny vụng trộm nhủ thầm, rõ ràng là rất đẹp trai, sao tính cách lại nhỏ nhen thế chứ! Cô chỉ lỡ miệng thôi mà, là vô tình đó! Anh ta có cần phải chấp nhặt đến mức đem lời cô vừa nói quăng nguyên văn lại cho cô không? À nhầm, đã chỉnh sửa một số từ phù hợp ngữ cảnh rồi quăng lại cho cô không?
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt oán giận của An Ny, nụ cười nửa miệng trên khóe môi anh ta càng thêm sâu.
" Sao không trả lời?"
An Ny không khách khí ngồi phịch xuống cạnh anh ta, hoàn toàn bỏ quên cô bạn thân đang đứng chờ ở ngoài cổng. Bởi vì người này dù ngồi vẫn khá cao, cô đành ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta đáp:
" Tôi không thấy chán. Còn anh?"
" Tôi cũng không."
"..." Được rồi, cô là người bắt chuyện trước, cô nên nhẫn nhịn.
Đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, cô hít một hơi sâu rồi mỉm cười:
" Tôi là Vũ An Ny."
Thời gian từng phút từng phút trôi qua. Chàng trai đó nhìn An Ny một hồi lâu, lâu đến mức cô tưởng anh ta sẽ im lặng đến cùng thì cánh môi mỏng dính vốn đang mím lại đột ngột cong lên:
" Hoàng, Nam, Thành."
An Ny buồn bực nhìn bóng mình ngả dưới đất. Tôi đương nhiên biết anh là Hoàng Nam Thành. Đừng nói là anh không biết tôi là ai đấy nhé?! Hu hu, chả hiểu sao đầu cô cứ ong ong thế này! Nói gì tiếp đây, nói gì tiếp đây… T.T
Không để cô kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Nam Thành đã phủi quần áo đứng lên. Cúi người kéo cô đứng dậy, Hoàng Nam Thành liếc qua đồng hồ ở cổ tay, nhíu mày bảo:
" Trễ rồi, mau về đi."
Cô ậm ừ nắm quai ba lô đứng một chỗ.
Đi được vài bước, Nam Thành quay đầu lại, nhìn đôi mắt thấp thoáng nét do dự của cô hỏi:
" Có chuyện gì sao?"
" Buổi chiều tan học nào anh cũng ngồi ở đây sao?"
" Ừ."
" Vậy, tôi về." Cô cắn môi nói.
Hoàng Nam Thành thờ ơ ờ một cái, thanh âm hờ hững thoáng có chút khàn khàn.
Lúc An Ny ngây ngốc dắt xe ra cổng, có lẽ vì trời quá tối nên Thiện Mỹ không phát giác được điều gì. Trở về nhà, cả người An Ny như lâng lâng ở trên mây. Tắm rửa xong xuôi, cô nằm trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ đến cuộc gặp kì quái tối nay.
Nhớ lại mới thấy, Hoàng Nam Thành nhìn gần thiệt là đẹp trai, so với mấy hotboy trên trường còn đẹp hơn rất nhiều. Khuôn mặt góc cạnh, sắc nét. Sống mũi cao thẳng đứng, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng mi dài dày như hai cánh quạt, mày rậm dài nghiêm nghị, đôi môi mỏng khẽ mím ẩn hiện nụ cười nhạt.
Khi Nam Thành kéo cô đứng dậy, cô đã nhận ra rằng anh ta rất cao. Và bàn tay rắn rỏi nắm lấy cổ tay cô kéo lên, thật lạnh. Có phải anh ta đã ngồi rất lâu trong gió? Là đang đợi một ai đó sao?
Kim đồng hồ đã chỉ đến mười một giờ. Một ngày mới lại sắp bắt đầu.
An Ny trùm chăn ngang cổ, cố gắng xua hết mọi ý nghĩ rồi mệt mỏi bước vào giấc ngủ chập chờn.