Quyển 1 - Chương 39: Bí mật
Nếu trên thế giới này vĩnh viễn không có ác mộng thì thật tốt.
Mỗi khi bị ác mộng làm giật mình lúc đêm khuya , mồ hôi lạnh trên lưng đã ướt đẫm áo ngủ , mồ hôi trán chảy ròng ròng bám dính vào tóc , điều hòa thổi ra những luồng gió lạnh làm cho người ta run rẩy , Ngôn Mặc nghĩ , nếu trên thế giới này vĩnh viễn không có ác mộng thì thật tốt.
"Nghe nói , cậu xếp thứ 9 ? Thật sao?"
Cậu không sợ người khác phiền hỏi lại lần nữa , vẻ mặt hưng phấn , giống như cậu đứng thứ nhất cả năm trong ban Tự nhiên vậy . Có cần kích động như vậy không ?
Ngôn Mặc thật sự mất kiên nhẫn , sắc mặt không tốt lắm đáp lại cậu lần thứ năm , đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Nam Cung Nguyên cười híp mắt đi bên cạnh Ngôn Mặc , tâm tình vui sướng vô cùng , khi cậu nghe thấy kỳ thi lần này cô đứng thứ 9 thì vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ . Nếu không phải cậu sợ gây ra phiền phức cho cậu , cậu đã sớm chạy đến lớp cô chúc mừng rồi . Nhưng mà ...
"Không đúng ." Nam Cung Nguyên nhíu mày . "Không đúng"
"Cái gì không đúng ?" Ngôn Mặc bất đắc dĩ nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe , thờ ơ hỏi lại.
"Cậu cố tình thả nước!" Nam Cung Nguyên ý thức được , với thực lực như Ngôn Mặc sao chỉ có thể đứng thứ 9 nhỏ nhoi trong lớp?
"Không có."
"Có , Ngôn Mặc , cậu cố tình thi kém , đúng hay không ?" Cậu có chút xấu xa đẩy đẩy co "Tôi biết rồi"
Ngôn Mặc liếc nhìn cái bộ mặt cố tình chọc giận mình , lạnh nhạt nói : "Ngu ngốc"
Nam Cung Nguyên sững sờ. "Một người lần nào cũng lềnh bệnh giữa trục hoành đột nhiên đứng đầu lớn , người bình thường ai chẳng hoài nghi" Cô không nhìn cậu , biểu tình như trầm tư , giống như cậu thật sự ngu ngốc , có ghét bỏ nhưng lại không nề hà mà giải thích.
Nam Cung Nguyên xem như đã hiểu rõ , quả thật là mình không nghĩ đến điều này , chỉ nghĩ nếu cô đứng đầu ban Xã hội , còn mình đứng đầu ban Tự nhiên , cảnh như vậy nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
"Vậy lần sau cậu định đứng thứ mấy ?"
"Nói sau"
Thấy cô không muốn nhiều lời , cậu lại thay đổi đề tài : "Buổi chiều chơi bóng rổ tôi nhìn thấy cậu . Cậu... sao cậu lại đi xem tụi tôi chơi bóng rỗ?" Lúc ném trúng rổ, cậu vô ý liếc mắt nhìn đến góc nhỏ cô ngồi trong sân bóng rổ , cậu đột nhiên cảm thấy trái tim bắt đầu bất ổn , thiếu chút nữa làm mất bóng .
Thế nhưng Ngôn Mặc lại không quá mức để ý , nghĩ một thoáng , khóe môi nhếch lên một đường cong nho nhỏ , nói : "Cậu ở đâu ? Hình như tôi không chú ý tới "
Nam Cung Nguyên sửng sốt , trong lòng kêu lên một tiếng thất vọng , trong một chốc lát cũng không biết phải tiếp lời như thế nào , cứ im lặng đi cho xong . Nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn cô quay mặt về phía cửa kính , khuôn mặt nho nhỏ , vô cùng tinh xảo , mặc dù cô thích biến mặt mình thành xấu xí , nhưng cho dù là như vậy cậu cũng biết cô ngày càng đẹp ra . Nghĩ vậy , đầu óc đã bị độc hại từ lâu của cậu lại bắt đầu ngu ngốc , khóe môi lại không kìm được mà mỉm cười.
Thật tốt , nếu cứ như vậy mãi thì tốt rồi , cậu không cầu tiến thêm một bước nữa , chỉ cần cô mỗi ngày đều ở bên cạnh cô nghe cậu nói , cho dù sắc mặt không kiên nhẫn , thi thoảng mới đáp lời , chỉ cần cô không từ chối cậu , cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Sắp đến trạm dừng , Ngôn Mặc quay đầu lại chuẩn bị xuống xe , ai ngờ người ngồi bên cạnh vẫn đang ngẩn ngơ , khuôn mặt quá mức anh tuấn không biết đang mơ mộng cái gì mà vẻ mặt mơ mơ màng màng.
"Này , tới rồi" Ngôn Mặc hết cách đành đẩy cậu .
"Hả , đã tới rồi à ?"
Cậu như tỉnh dậy khỏi cơn say , xấu hổ vội vàng đứng dậy , cũng không mất chu đáo đứng sau lưng cô , để cho cô một không gian nho nhỏ , không để người khác đụng vào cô.
Ngôn Mặc xuống xe , đi một đoạn đường ngắn , đi vào quán bar mùng 6 tháng 6 .
Mặc dù bây giờ cô ở nhà mà cha tìm , nhưng cô vẫn có thói quen sau khi tan học đến nơi này ăn cơm cùng mọi người , sau đó mới quay về nhà.
"Cậu về đi"
Không biết từ lúc nào , sau khi học cậu đều đưa cô về , cũng không biết từ lúc nào , cô lại chấp nhận tình trạng như thế này .
Hôm nay , Nam Cung Nguyên cười cười , nhìn theo Ngôn Mặc đi về hướng cửa tiệm , mỗi lần cậu đều đợi cô đi vào rồi mới rời đi , có đôi khi còn ở ngoài cửa nghỉ ngơi một lúc , nếu cảnh này mà bị Ôn Linh nhìn thấy không biết sẽ bị tên đó nói mấy lời cay độc thế nào nữa.
Đột nhiên , cậu như nghĩ tới điều gì đó , vội bước lên mấy bước , nhẹ nhàng giữ ống tay áo cô lại , sau đó lập tức buông ra . Cô không thích cậu đụng chạm cậu biết , cho nên bây giờ cậu rất cẩn thận .
"Sao vậy ?" Góc kính phản chiếu ánh sáng , nhìn không ra vẻ mặt của Ngôn Mặc thế nào .
"Họp phụ huynh ... không có vấn đề gì chứ?" "Ừ, cha sẽ đi."
"Vậy , mẹ cậu đâu?" Mặc dù hông biết nhắc tới mẹ cô có tức giận hay không , nhưng từ sau khi cô rời khỏi nhà cô đều chưa từng đề cập đến việc của mẹ .
Ngôn Mặc nhìn chằm chằm con hẻm nhỏ phía sau lưng Nam Cung Nguyên , đôi mắt mở to trống rỗng , cô thản nhiên nói : "Không biết , tôi không liên lạc với bà ấy" Vẻ hờ hững trên mặt cô không có bất kỳ diễn cảm nào , giọng điệu nói chuyện cũng sắc như gió , không mang theo một chút tình cảm .
Nam Cung Nguyên biết mình đụng đến giới hạn của Ngôn Mặc , có phần tư trách cúi đầu , gật nhẹ đầu nói : "Vậy cậu vào đi , tôi đi đây"
"Nam Cung Nguyên ," Ngôn Mặc lên tiếng gọi cậu lại , cậu lập tức dừng bước , hình như hơi ngạc nhiên . Ngôn Mặc đứng tại chỗ nhìn ánh đèn vàng dịu dàng chiếu trên khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ của cậu , thấp giọng nói "Tôi không tức giận , chuyện của mẹ tôi , cậu không cần lo lắng" Nói xong , cô không nhìn đến biểu hiện
của cậu như thế nào , cúi đầu vội vàng đi vào cửa.
"Ngốc", "Tôi không giận , chuyện của mẹ tôi , cậu không cần lo lắng"
Nam Cung Nguyên lẩm bẩm , không thể diễn tả nổi vẻ hạnh phúc trên mặt .
Ngôn Mặc đi vào quán bar , phát hiện đã không ít người đến cổ vũ , từ lúc cô bỏ thân phận hát chính , ban nhạc đã do Bạch Đạm đảm nhiệm việc hát chính , nhân khí của anh rất tốt , cho nên không ai lo lắng vì một chút thay đổi nho nhỏ mà khiến việc làm ăn xấu đi.
Đi thẳng đến quầy bar , nhưng lại không thấy cha , Ngôn Mặc lên tiếng hỏi : "Cha đâu ?"
Đại mập ha ha cười nói : "Hình như đang nói chuyện cùng Bạch Đạm , ở trong phòng ấy" Ngôn Mặc gật đầu , đặt túi sách trên quầy bar rồi đi về phía trong quán bar . Đi qua một hành lang chật hẹp , phía sau chính là hai kho để hàng cùng mấy gian phòng , không lớn , nhưng tương đối sạch sẽ , để mấy nhân viên ở lại nơi này . Ở trong cùng là phòng của cha , ông không thường ở , nếu trông tiệm cả đêm ông mới ngủ lại chỗ này , sau này lại để cho Ngôn Mặc ở , nhưng hiện tại lại vật quy nguyên chủ.
Ngôn Mặc đi đến gần cửa phòng , đưa tay lên định gõ cửa thì nghe thấy hai người bên trong đang giảm nhỏ âm lượng nói chuyện , trực giác nói cho Ngôn Mặc biết hiện tại tốt nhất không nên đi quấy rầy bọn họ , vì thế , Ngôn Mặc tính rời đi , nhưng vừa định nhấc chân , cửa liền mở ra . Bạch Đạm đứng trước cửa , còn mặt thì vẫn nhìn về phía cha , rõ ràng là không thấy cô , có hơi kích động nói với cha :
"Chuyện này tạm thời giữ bí mật , cẩn thận là tốt nhất."
Ngôn Mặc kỳ quái nhìn thần sắc hoảng sợ kinh ngạc của Bạch Đạm khi nhìn thấy cô , nhưng anh nhanh chóng đè nén ngạc nhiên xuống , thay lại bằng vẻ mặt tươi cười bình thường : "Đã về rồi à?"
"Ừ" Ngôn Mặc lơ đãng nhìn vào bên trong , cha không thể nào tự nhiên cười cười với cô ,"Hai người nói chuyện thì cứ việc nói lớn đi , hai người muốn nói chuyện gì thì con đi ra ngoài trước là được rồi"
"Không có không có" Bạch Đạm kéo Ngôn Mặc dẫn cô đi ra khỏi hành lang "Anh với cha đã nói chuyện xong rồi , bây giờ đi dùng cơm thôi" Ngôn Mặc nhìn Bạch Đạm , ngoan ngoãn đi theo anh , nhưng đôi mắt giống như thủy tinh trong suốt phủ kín một ý nghĩ.
Có điều gì đó cô không thể biết , cha và Bạch Đạm muốn che giấu cô điều gì ?
Mặc dù cảm thấy trong lòng không thoải mái , nhưng trước mắt Ngôn Mặc không có cách nào để nghiên cứu kỹ , dù sao đi nữa , nếu bọn họ đã có ý làm vậy cô muốn hỏi cũng sẽ không có kết quả. Ngày hôm sau , cô đi học như bình thường , tan học như bình thường , chỉ có một điều không giống là buổi tối phải họp phụ huynh . Ngôn Mặc và Nam Cung Nguyên vừa đi ra cổng trường liên nhìn thấy một chiếc xe con màu đen dừng ở bên góc trái cổng trường học . Nam Cung Nguyên đột nhiên dừng bước lại , Ngôn Mặc hơi ngạc nhiên , nhưng phản ứng rất nhanh , nhìn về phía chiếc xe con kia.
Một người đàn ông trung niên phong độ hơn người bước từ trên xe xuống , dáng người cao ráo , quần áo thượng hạng , nhưng vẻ mặt của ông lại lạnh tanh không có bất kỳ diễn cảm nào , cho dù nhìn thấy Nam Cung Nguyên sắc mặt vẫn không có chút thay đổi , sau đó bước nhanh về hướng bọn họ .
"Bố ... sao bố lại tới đây?" Chờ khi người đàn ông kia đến gần , Nam Cung Nguyên đứng yên tại chỗ có chút bất ngờ mở miệng hỏi.
Ngôn Mặc chưa từng thấy Nam Cung Nguyên khẩn trương như thế , ngoại trừ lần cậu thổ lộ với cô ra , bây giờ vô cùng căng thẳng , trong căng thẳng còn mang theo sự không thể tin và thận trọng , xem ra đúng như lời Nam Cung Nguyên nói với cô , quan hệ bố con bọn họ không tốt . Cô cũng chỉ còn cách im lặng đứng một bên .
Người đàn ông kia thản nhiên nhìn bảng hiệu trường phía sau Nam Cung Nguyên , không nhìn vào con mình , khi mở miệng tiếng nói thấp khiến cho người ta khó tin : "Mẹ con không rảnh"
Nam Cung Nguyên giống như một đứa trẻ bị giáo huấn , không dám đụng đậy đứng trước mặt phụ huynh . Ngôn Mặc đứng cùng bọn họ trước cửa trường học , không khí có chút kỳ lạ , cô vẫn cúi đầu đứng một bên chờ bố Nam Cung Nguyên rời đi . Nhưng ai ngờ ánh mắt của bố cậu lại nhìn vào Ngôn Mặc .
"Đây là..."
Nghe vậy , Ngôn Mặc hơi ngẩng đầu lên , đôi mắt bình lặng chạm vào một đôi mắt sâu thẳm giống như biển sâu , ở trong một chớp mắt này , Ngôn Mặc cảm nhận được có một sự mãnh liệt khiến cho người ta kinh hãi . Nhưng rất nhanh , con ngươi đã nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh . Nhưng trong khoảng thời gian ngắn khuôn mặt đỏ ửng không thể mất đi ngay được.
"Cậu ấy là bạn học của con" Nam Cung Nguyên bên cạnh vội vàng giải thích . Bố cậu hơi gật đầu , nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Ngôn Mặc . Ngôn Mặc vẫn nhìn ông , kỳ quái , người đàn ông này đáng lý phải làm cho người ta có cảm giác bị áp lực mới đúng , nhưng giờ phút này , Ngôn Mặc dường như không có cảm nhận được một chút áp lực nào , sự bình tĩnh trong mắt cô dần dần lộ ra một chút nghi hoặc . Tình huống kỳ lạ này kết thúc khi bố của Nam Cung Nguyên dời tầm mắt , xoay người đi vào trường học mới chấm dứt . Nam Cung Nguyên đi bên cạnh Ngôn Mặc nhẹ nhõm thở phào , sau đó còn lo lắng nói : "Xin lỗi , bố của tôi là vậy , ông nghiêm khắc hơn bình thường."
Ngôn Mặc quay đầu nhìn cậu một cái , khẽ lắc đầu "Không có gì" Ngôn Mặc là một người nhạy cảm cho nên sau đó , không biết tại sao , cô lại có một cảm giác rất kỳ quái .
"Đây là lần đầu tiên bố mình tới cuộc họp phụ huynh , mình hơi ngạc nhiên" Nam Cung Nguyên nhìn vào bên trong trường , có sự ngại ngùng của một người trai trẻ , sau đó cậu lại quay mặt nhìn cô , hưng phấn nói với Ngôn Mặc : "Đúng rồi , tôi nghe nói gần đây ở phố bên kia mới mở một quán nước mới , chúng ta đi uống thử xem ?"
"Được"
Hôm nay Ngôn Mặc vốn định đi thẳng về căn nhà nhỏ của cô , nhưng đi trên đường lại nhớ tới hôm trước chị Thi Hoa nói muốn cho mình thứ gì đấy , vì thế cô tạm thời thay đổi chủ ý để Nam Cung Nguyên đưa mình đến quán bar . Người trong quán bar còn chưa nhiều , hôm nay cha đi vắng , Bạch Đạm cũng không có ở đây , hai người đều đi đến cuộc họp phụ huynh . Ngôn Mặc đi quanh vài vòng , chị Thi Hoa vẫn chưa tới , vì thế cô đi đến phòng nhỏ phía sau ngồi đọc sách chờ.
Trong phòng tiếng đồng hồ kêu tích tắc chờ khi Ngôn Mặc làm xong bài số học , vẫn chưa thấy chị Thi Hoa , có chút nhàm chán , cô lại mở sách sử ra đọc , ánh mắt vô tình nhìn lên két sách trên giá sách .
Hôm đó , cha đột nhiên vội vàng nhét thứ gì đó vào đây.
Ngôn Mặc chần chờ một lúc , chậm rãi đi đến bên đó . Thật ra cô biết mật mã két sắt , mặc dù là vô tình biết , nhưng trí nhớ của cô rất phi thường , lần đó cô vô tình xông vào phòng đúng lúc thấy cha đang mở khóa , chỉ là vội vàng nhìn qua , nhưng cô đã nhớ rõ . Không biết mật mã có thay đổi hay không.
Ngôn Mặc đứng trước két sắt cân nhắc một chút , cuối cùng vươn tay lên mở khóa , cũng may mật mã chưa đổi . Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào , nhưng , cha và Bạch Đạm chưa bao giờ giấu diếm cô điều gì . Ngôn Mặc là một người vô cùng cố chấp , một người ngang bướng , không như vẻ bình thản tĩnh lặng bên ngoài của cô , càng là điều không muốn cho cô biết , cô càng cảm giác mình nhất định biết.
Trong két sắt không có tiền bạc châu báu gì , chỉ là mấy tập tài liệu và một phong thư.
Có chút khẩn trương , dù sao đây cũng là hành vi lén lút không quang minh chính đại . Cô nhìn về phía cửa , sau khi xác định không có ai mới cẩn thận lấy tài liệu và phong thư ra.
Ngôn Mặc nhẹ nhàng lật xem , trong phòng chỉ còn lại tiếng giấy lật qua lại rõ ràng , sau một lúc qua đi , Ngôn Mặc lại mở phong thư kia ra , nhìn rõ lại ảnh chụp bên trong mấy lần . Cuối cùng , cô cẩn thận để phong thư và tài liệu kia lại như ban đầu vào trong két sắt , rồi khóa két sắt lại .
Tất cả không đến mười lăm phút , Ngôn Mặc đứng ngây ngốc trước két sắt , yên lặng quay trở lại bàn đọc sách , thần sắc cô bình tĩnh , hơi thở vững vàng , nhưng tay lật sách lại giống như mất đi sức lực , vung tay gạt sách xuống đất , thất thần hồi lâu , Ngôn Mặc ngồi xổm xuống nhặt sách lên , khoác cặp đi ra ngoài
"Nhóc con , chị Thi Hoa còn chưa tới..."
Ngôn Mặc cúi đầu đi thẳng ra quán bar , Đại mập đứng sau lưng nói gì đó , cô không nghe thấy , đi vào trong đêm tối , cô dừng chân nơi đầu đường , đột nhiên rất muốn ôm Nam Cung Nguyên khóc lớn một trận.