Chương 22
Ngải Mễ nhếch môi, nước mắt chảy trên gương mặt “Anh nghĩ một người có thể dễ dàng mất ký ức như vậy sao? Ngạn Tiếu, thời gian từ khi em tỉnh lại, em đã cho chúng ta cơ hội, nhưng anh lại tham lam, không muốn đưa ra lựa chọn của bản thân mình, anh chối bỏ cơ hội để chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau, yêu thương nhau”.
Ngải Mễ cười lạnh một tiếng, thê lương nói “Cả đời, có lẽ chúng ta đã nói về hai từ đó quá sớm, anh từ bỏ em, chúng ta làm sao có thể cùng nhau cả đời? Chúng ta thất hứa với tương lai, có lỗi với quá khứ, có lỗi với Ngạn Tiếu, với Ngãi Mễ kiên cường của thanh xuân, chúng ta cũng đã hủy hoại những ký ức đẹp đẽ chúng ta từng có”.
Ngạn Tiếu thần người, anh đau đớn nhắm chặt hai mắt.
Anh chưa bao giờ muốn xóa bỏ những ký ức đó, bởi vì trong đời anh, điều đó đã từng đẹp đẽ nhất.
Ngãi Mễ bước đến, giằng lấy cuốn nhật ký trong tay Ngạn Tiếu, anh kinh hãi nhìn nhìn Ngải Mễ xé rách nó, Ngạn Tiếu vội ôm lấy Ngải Mễ “Em làm cái gì?”, anh muốn giành lại cuốn nhật ký nhưng đã bị cô đẩy ra.
Ngải Mễ điên cuồng hét “Hồi ức của em, em sẽ xóa hết, thanh xuân của chúng ta, em sẽ tự mình xóa hết, anh vốn dĩ không còn nhớ rồi”.
Những trang giấy rách nát vươn vãi khắp phòng, họ nghe thấy từng khoảng không gian vỡ vụn.
Ngải Mễ mở tủ quần áo, cô lục lấy những chiếc áo khoác, sau đó là đôi găng tay, còn đến phòng sách lấy cả những quyển sách mà cô đã mua cho anh khi học đại học. Ngạn Tiếu giằng lại những quyển sách trên tay cô, anh hét “Em muốn làm gì?”.
“Đốt nó, em sẽ đốt hết”.
Đôi mắt Ngạn Tiếu đục ngầu, anh trừng cô, gằng giọng “Em điên sao? Em muốn đốt hết những thứ này?”.
Anh chỉ tay vào những chiếc áo khoác đã cũ, hốc mắt mờ mịt, giọng nghẹn lại “Đó là món quà đầu tiên em tặng anh, trời đông năm anh mười sáu tuổi, lần đầu tiên mặc chiếc áo khoác ấm đến vậy, lần đầu tiên có người quan tâm đến một đứa như anh”. Ngạn Tiếu giọng khàn hơn, anh chỉ vào đống sách bị vứt vươn vãi “Còn đó, còn những cuốn sách này, là em ngồi xe gần hai giờ đồng hồ, mang đến cho anh vào năm đầu tiên khi chúng ta học đại học”.
“Đôi giày, món quà đầu tiên anh mua tặng em, anh đã phải ăn mì gói cả tháng trời, làm việc rất nhiều để có tiền mua nó, em thật sự muốn đốt hết sao?”.
“Anh vẫn còn nhớ? Vậy tại sao lại không nhớ…em đã yêu anh đến thế nào? Vì sao lại nhẫn tâm phản bội em?”.
Ngải Mễ bật khóc, cô lùi lại, nói qua màng nước mắt “Anh đau lòng sao? Anh tưởng em không đau sao? Vì để mua những thứ này cho anh, em đã đi làm thêm ở quán ăn, đứng ở ngã tư phát tờ rơi, đi giao sữa mỗi sáng, em không dám nói anh biết, là vì sợ anh tự trách bản thân mình”.
Ngải Mễ đưa tay quẹt nước mắt, cô lại nói “Em đã từng có ước mơ, có một ngày em sẽ biểu diễn trước hàng trăm người, đàn lên bản nhạc mà mình tự sáng tác, nhưng kể từ mùa đông năm đó, khi em quyết định ở bên anh, em đã biết, em không thể thực hiện được điều đó, em không biết từ khi nào, anh đã trở thành ước mơ duy nhất của em”.