Chương 6: Quỷ phù

Trương Úc Giai và Dương Vân hẹn gặp tại quán trà Băng Điểm cách bệnh viện không xa, giờ hẹn là 6h30 vì Trương Úc Giai tan ca lúc đó, nhưng hôm nay cậu lại hẹn sớm mười phút do vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại sau khi nghe tin Dương Vân còn sống.


Mà khi cô thật sự xuất hiện trước mặt, cậu kích động gần như muốn ngất đi, cứ lôi kéo người ta để nhìn thật lâu, cuối cùng Dương Vân mới gạt cậu ra, nói: “Mấy mụ già ở phòng y tá sớm muộn cũng bị quỷ tha đi, nói chuyện muốn tức ch.ết người, lại có cả một đám hùa theo, lần trước chị Tiểu Tống chỉ hỏi bọn họ hồ sơ bệnh án thôi mà đã đem cả dòng họ gia phả nhà người ta ra nói, em bị đuổi cũng là vì nói không muốn làm chung với y tá trưởng Chu, mụ ta trước giờ cứ tìm em gây sự, hôm qua em và mụ còn cãi nhau, em mắng mụ ta ch.ết già không biết xấu hổ nên hôm nay khẳng định mụ đã ở cả bệnh viện nói xấu em.”


Trương Úc Giai cứ yên lặng nhìn cô nói, tâm tình rất tốt. Cậu không dám nói cho cô biết chuyện y tá trưởng Chu và mấy nữ y tá già kia rủa cô ch.ết, nếu nói ra chỉ sợ cô sẽ nóng nảy chạy đến bệnh viện cho mấy người kia mỗi người hai đao, bèn chuyển đề tài: “Trong điện thoại em nói Lưu Kỳ cái gì? Hắn lén lén lút lút thế nào?”


“A, em tới chính là muốn nói với anh chuyện này. ” Dương Vân vừa nghe liền lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Hôm qua không phải em cùng tan ca với anh sao, lúc đi nộp báo cáo thì thấy hắn bước vào thang máy, anh cũng biết mà, bình thường người ta đều không đi cái thang máy cạnh phòng y tá, dù sao thì cũng đều là người ch.ết đi, tất cả mọi người ai cũng ngại xui, cho nên em liền nhìn đèn báo, không ngờ hắn thật sự đi bằng cái đó, cỗ thi thể đêm trước chúng ta đưa vào sáng sớm hôm qua đã bị người nhận, bên trong căn bản không có người, vậy hắn còn vào đó làm gì? !”


“Dương Vân à, sau này em còn tới bệnh viện nữa không? ” Trước giờ Trương Úc Giai đều tan ca cùng Dương Vân, nhưng hôm qua cậu lại lơ là nên vẫn có chút áy náy, giờ cô không làm ở đây cậu cảm thấy hơi cô đơn.


Dương Vân nghe ra cảm giác không nỡ trong giọng của cậu liền cười nói: “Anh Giai, em cũng không phải là ra nước ngoài, hơn nữa sao nói đi là đi thế được, dù sao em cũng không thể để cho cha em mất thể diện, trước hết phải gửi đơn từ chức, ước chừng một tháng mới được phê duyệt, em còn có thời gian một tháng lăn lộn, một tháng này em rất rảnh rỗi, nói không chừng còn có thể tr.a ra chỗ kỳ lạ ở nhà xác nữa.”


available on google playdownload on app store


“Nhà xác có gì kỳ lạ? ” Tuy miệng Trương Úc Giai nói vậy nhưng lòng lại nghĩ tới hai vết móng tay kia, cậu âm thầm dùng tay vuốt nhẹ, tuy không có dấu vết gì nhưng trong lòng vẫn không xóa được bóng ma.


Dương Vân nói tới đây thì rất hứng thú, “Em cũng nghe mấy y tá già giảo hoạt bàn tán, các bà ấy nói những thi thể già trẻ trong nhà xác nội tạng đều bị lấy đi, còn nói có lần người ta tới gây chuyện vì hai mắt thi thể bị đụng tới, em đoán có người đang lén lút đem bán, mà hai mắt thì còn có thể để lấy giác mạc nhưng nội tạng người ch.ết thì lấy làm gì?”


Chuyện này Trương Úc Giai cũng có nghe nói, cậu vốn muốn cẩn thận điều tr.a nhưng giờ Dương Vân vẫn đang sống tốt nên không còn ý định này nữa, dù sao đây cũng không phải trách nhiệm của cậu, cậu khuyên Dương Vân: “Chỉ là mấy người đó rảnh rỗi nên nói bừa mà thôi, bộ người ta nói gì em cũng đu theo hay sao? Làm tốt tháng này cho xong là được, đừng tìm mấy bà chuyên đi tám nhảm kia, các bà ấy già rồi, cũng không sống được mấy năm nữa, em coi như già nua si ngốc hay thời kỳ mãn kinh là được.”


“Vậy không được.” Dương Vân nghiêm túc nói: “Làm công dân trong xã hội hài hòa thì nên vì xã hội mà cống hiến. Em nuốt không trôi thái độ của mấy mụ kia, em cảm thấy mỗi lần em hỏi chuyện nhà xác thì mấy mụ như muốn xơi tái em. Khi giả vờ cùng mụ thân thiết, mụ liền khoe khoang đồng hồ trang sức hàng hiệu, em còn thấy mụ ta liên tục mười một ngày mang túi LV khác nhau. Anh nghĩ xem, lương một tháng mấy ngàn, ba năm còn không đủ để mua một cái, chồng mụ cũng chỉ là công nhân thủy điện, những thứ đó không phải là tình nhân mụ đưa thì cũng là dùng tiền không sạch sẽ mua. Một giác mạc thi thể có thể giúp bốn người mù khôi phục ánh sáng, tiền một mắt đã đủ sống nửa đời, hôm đó khi em muốn điều tr.a thì bảo vệ liền không cho phép, mụ còn đòi chia tiền cho em.”


“Đừng hành động theo cảm tính, người với người cũng vậy, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tốt.”


“Ai nha, em cũng không để sót anh, dù sao cũng không có chuyện gì làm, nói giỡn cũng được mà.” Dương Vân thấy Trương Úc Giai nói không ngừng nên cũng chuyển đề tài: “Trong điện thoại anh bảo có chuyện muốn nói với em, anh định nói chuyện gì? !”


Dương Vân hỏi vậy Trương Úc Giai càng không muốn nói, lỡ cô tin là thật thì buổi tối sẽ lại không ngủ mà đòi tới nhà bắt quỷ, nếu cuối cùng cũng bị con quỷ kia hại, cậu sẽ phải áy náy cả đời, không bằng hôm nào rãnh rỗi đi tìm một người chuyên nghiệp để xử lý cũng được, cùng lắm thì tốn ít tiền.


Nghĩ nửa ngày cậu mới nói: “Anh chính là muốn hỏi em chuyện này.”


Dương Vân nghe xong thì cười cười, lúc này điện thoại di động vang lên, cô ừ à hồi lâu, cuối cùng mới không nể mặt mà nói: “Anh của em nói tới đón em, em phải về, ngày mai em cũng xin nghỉ để đến nhà dì chơi, hôm sau nữa em đi làm, đến lúc đó chúng ta từ từ nói.”


“Không phải chứ, em lớn như vậy mà anh em vẫn chưa yên tâm?” Trương Úc Giai nhìn đồng hồ, lúc này mới qua nửa tiếng chứ mấy.


Dương Vân lại hì hì cười nói: “Anh em gần đây luôn cằn nhằn lải nhải nói anh ấy gặp quỷ, mẹ em cũng hoài nghi anh ấy dính thứ gì, không lên lớp thì thôi, còn đi học thần côn gì đó, trời vừa tối đã nghi thần nghi quỷ, em đoán anh ấy lần trước bị người đàn bà kia làm đau lòng nên thất tình thành ra như vậy.”


Trương Úc Giai vừa nghe lời này bỗng nhiên cảm thấy tìm được người trao đổi, thật là được toàn bộ mà không phí thời gian nên lập tức hỏi: “Vậy anh em bây giờ còn gặp quỷ không?”


“Anh đừng nghe ảnh nói lung tung, một người đàn ông dương khí không ít, có thể gặp quỷ gì chứ, lại không phải trong lòng có quỷ. Để em nói anh biết, là bản thân anh ấy lăng nhăng, sau đó còn bị bạn gái trước là Triệu Văn Lệ bắt gặp, cô ấy tr.a hỏi ảnh ch.ết cũng không chịu nhận, ảnh không biết anh trai Triệu Văn Lệ là một tên du côn nên bị hắn tìm người đánh, anh em nằm bệnh viện mấy ngày, Triệu Văn Lệ từ đó mất tích, ngay cả cơ hội xin lỗi giải thích cũng không cho ảnh, em cảm thấy cô gái như vậy thật sự rất mạnh mẽ nha.”


Trương Úc Giai nghe giọng điệu của Dương Vân, đoán chắc cô cũng không tin, vốn cậu cũng vậy nhưng nhưng chueyn65 đã rơi xuống đầu, muốn không tin cũng không được, cho nên cậu cũng chỉ có thể tận lực nói bóng nói gió, “Vậy anh ta học thần côn có thay người ta làm trận pháp hay không?”


“Trận pháp gì chứ, ảnh cũng chỉ mò mẫm lăn qua lăn lại, nhưng nghe mẹ em nói trò này cũng như tin thờ tôn giáo, trụ tinh thần gì đó nhưng cũng có chút hiệu quả, không nghe anh ấy nhắc tới gặp quỷ nữa.”


Trương Úc Giai vừa nghe lời này trong lòng liền mừng thầm, cố gắng lôi kéo Dương Vân, sau đó liền nói: “Lúc anh em tới, bảo anh ta tới uống ly nước, chúng ta cũng có chút quen biết, em nên nghe theo ảnh, ảnh cũng có lòng tốt mới tìm lý do quan tâm em, hơn nữa đàn ông đều có lòng tự ái, anh ta rõ ràng đã bị cô gái kia làm cho tổn thương.”


Dương Vân gật đầu đồng ý.


Lát sau, quả nhiên liền thấy một người đàn ông ăn mặc thoải mái đi tới, phải nói anh trai Dương Vân nhìn xa cũng có vẻ chính khí, nhưng nhìn lại gần thì bị đôi mắt hoa đào  áp đảo, cộng với một thân trang phục của gã liền quyến rũ phong lưu vô hạn, một người đàn ông lớn lên có đôi mắt phượng hấp dẫn như vậy quả thật hiếm thấy, không trách được người ta có tư cách lăng nhăng.


Lúc người đàn ông này đi tới, Trương Úc Giai vốn định khi gã ngồi xuống sẽ đơn giản tự giới thiệu mình, sau đó tìm cớ moi tin từ gã, nhưng khi ánh mắt đối phương nhìn Trương Úc Giai liền kêu to một tiếng rồi lui về phía sau một bước dài, khuôn mặt sợ hãi, đôi mắt hoa đào trừng lớn so với hạt đậu còn tròn hơn, tiếp theo gã khoa trương chỉ vào Trương Úc Giai run rẩy nói: “Anh này, quỷ nhập thân cũng không có ai âm khí lớn như vậy, nhìn xương gò má tròn vành vạnh của anh đột nhiên lộ rõ, anh rốt cuộc bị thứ gì bám? !”


Trương Úc Giai bị gã nói thế cả trái tim cũng rớt xuống bụng, xem ra gã quả thật là chuyên gia, cho nên lúc này liền moi tin tức: “Tôi, tôi âm khí rất nặng sao?”


“Anh Giai, anh đừng nghe ảnh ” Dương Vân vội vàng nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt khoa trương kia, nói: “Dương Duẫn Trạch, đây là đồng nghiệp của em, anh đừng hù dọa người ta.”


“Sao anh có thể hù dọa anh ta cơ chứ!” Dương Duẫn Trạch khá đứng đắn nhìn Trương Úc Giai nói: “Anh xem ấn đường của anh đi, không phải màu đen mà là màu đỏ sậm, có phải anh đã đụng tới cái gì đó không nên hay chăng?”


“Dương Duẫn Trạch, anh đừng quá đáng, em với anh đi về.” Dương Vân nổi giận, đứng dậy lôi kéo Dương Duẫn Trạch ra ngoài.
Trương Úc Giai một phát túm được gã, nói: “Đại sư chớ đi! Tôi và anh đều gặp quỷ, tối qua tôi đánh không lại nó, suýt chút ch.ết trong tay nó rồi.”


“A? ” Dương Vân ngỡ ngàng dừng bước, vòm miệng đủ nhét vào một quả trứng gà, thật không nghĩ tới Trương Úc Giai vốn theo chủ nghĩa vô thần cũng có bộ dáng như ngày hôm nay.


Mà lúc này, một nhóm thanh niên choai choai bên cạnh đang nhàm chán uống trà cũng chú ý ba người bọn họ đang cù cưa lôi kéo, thằng nhóc trọc đầu ngồi gần nhất rất có trí tưởng tượng nói với đám người đi cùng: “Loại tình tay ba này tao thấy nhiều rồi, phần lớn đều là người đàn bà kia bỉ ổi, tao đoán tên ngốc kia không dám tin vào sự thật dù ả đã muốn bỏ theo thằng đào hoa kia.”


Mà một tên khác kêu ‘Hắc Tử’ lại nói: “Vậy lần trước bạn gái ông đi theo người khác có lẽ do buổi tối ông bị bất lực .”


“Đệch mẹ mày! Ông đây một đêm bảy lần.” Thằng nhóc trọc đầu nóng nảy khiến cả đám người cười vang, sau lại tiếp tục thảo luận một đêm bảy lần tiến hành thế nào.


May mà trong quán bật nhạc, ông chủ cũng chỉ tập trung vào bài hát, hơn nữa một số còn hát theo, cãi lộn cũng không có ai để ý, chẳng c6àn mất công tìm nơi vắng vẻ.


Vẻ mặt Dương Duẫn Trạch rõ ràng biểu hiện ‘Tôi biết là như vậy mà’, sau đó lập tức kéo cậu ngồi xuống: “Anh sớm nói thì tôi đã mang đồ nghề tới rồi, anh không biết đâu, tôi đã đã bắt được vài con quỷ rồi, gần đây là trong thang máy của văn phòng bên cạnh tòa nhà thị chính, vật kia luôn hành người trong thang máy đến sống dở ch.ết dở, sau đó tôi liền tiếp nhận yêu cầu của vật chủ kia, rồi đơn giản làm chút phép…”


“Đại sư, đại sư, những thứ kia chúng ta sau này từ từ nói, ngài muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi hy vọng ngài mau chóng giúp tôi tống thứ kia đi.” Trương Úc Giai đã đợi không kịp, ước gì Dương Duẫn Trạch hiện tại theo cậu trở về cho xong.


Dương Duẫn Trạch nhìn cậu chằm chằm, càng nhìn mày càng nhíu chặt, cuối cùng lại nói: “Tối nay không được, đồ nghề của tôi đều đặt ở biệt thự ngoại ô phía Tây, không thì ngày mai đi, nhưng anh phải miêu tả chi tiết cụ thể cho tôi chuyện con quỷ kia, như vậy tôi cũng dễ phán đoán cần mang thứ gì. ” Gã không nói mình còn cần trở về thỉnh giáo bề trên, vốn có thể tự mình hành động, nhanh chóng bắt thứ quỷ kia trở về cho lão bất tử nhìn xem, cũng để cho gã sớm được tách riêng, nhưng nhìn trạng thái tinh thần của Trương Úc Giai, lại có thể sống khỏe mạnh trong âm khí nặng như vậy tuyệt đối không phải là một con quỷ đơn giản.


Trương Úc Giai cũng mặc kệ gã suy nghĩ thế nào, cậu chỉ cảm thấy trời cao yêu mến, đại sư có thể đáp ứng cũng không tệ rồi, cho nên đem chuyện xảy ra tối qua kể lại cặn kẽ một lần, dĩ nhiên, cậu đem chuyện xem phim Siêu nhân kể thành xem NBA, dạy dỗ kể thành ngủ gà ngủ gật, về chuyện bị con quỷ thượng từ đầu đến cuối cũng không hé miệng, chỉ kể cậu thoát khỏi nó thế nào, sau đó cùng nó đại chiến ba trăm hiệp ra sao.


Mặc dù thêm thắt kha khá nhưng Dương Duẫn Trạch đại sư vẫn có thể tìm được chân tướng, Trương Úc Giai thấy gã nhắm mắt ưu tư nhíu mày, vừa lẩm bẩm vừa bấm ngón tay, tương đối có bộ dạng thần côn, một hồi sau lại thấy gã đầu đầy mồ hôi, vừa mở mắt liền lắc đầu nói: “Thật lợi hại, lệ khí trên người anh khiến tâm thần tôi hỗn loạn, chưa từng gặp phải con quỷ nào mạnh như vậy “.


“Vậy làm sao bây giờ? ” Trương Úc Giai luống cuống, cậu nghĩ mãi mà vẫn không rõ tại sao bản thân lại gặp phải chuyện thế này.


Dương Duẫn Trạch lau mồ hôi, vỗ vai cậu an ủi: “Không sao đâu, có tôi ở đây, trên thế giới không có quỷ nào mà không bắt được.” Gã vừa nói vừa từ trong túi móc ra hai tờ giấy vàng vẽ những ký hiệu kỳ quái, sau đó lảo đảo đứng dậy, nói: “Đây là hai lá quỷ giáp (giáp trong Can Chi) phù, chỉ cần dán lên tiền đình thì con quỷ kia tạm thời sẽ không dám đụng vào anh.”


Trương Úc Giai nhận hai tờ giấy vàng cỡ bàn tay kia, nhìn ký hiệu rắc rối phức tạp phía trên, trong bụng co thắt, lập tức cẩn thận gấp lại bỏ vào túi tiền, sau đó liên tục nói cám ơn Dương Duẫn Trạch.
Dương Duẫn Trạch giống như nguyên khí tổn thương nặng nề nên Dương Vân đỡ gã ra ngoài.


Dương Vân thật hết nói nổi, sao cô lại gặp hai kẻ dở hơi như vậy, trong bụng tính toán sau này vẫn đừng nên để anh trai gặp Trương Úc Giai, dù sao người ta một nam sinh tốt, cứ như vậy bị gã đồng hóa thì sau này phải sống thế nào.


Mà lúc này, mấy thanh niên choai choai còn đang luyên thuyên thấy Trương Úc Giai cầm giấy vàng rời đi, thằng nhóc trọc đầu liền nói: “Ai, bây giờ vẫn là nhà giàu tốt hơn, tùy tiện tặng một tờ chi phiếu liền có thể đuổi người, chúng mày xem nụ cười của tên khờ khạo kia, muốn có bao nhiêu ý vị liền có bấy nhiêu ý vị.”






Truyện liên quan