Chương 24: Vẻ mặt tươi cười
Một đêm này, Trương Úc Giai quanh quẩn giữa đau đớn và vui sướng, cậu cảm thấy nhất định là thuật pháp gì đó của tên quỷ này, làm toàn thân cậu co rút đồng thời lại kẹp chặt bên hông hắn, giống như sợ hắn chạy mất.
Sau một lúc lâu, khi cậu quyết định hoàn toàn hãm sâu, cảm giác vui sướng mê ly kia đột nhiên biến mất, thứ to lớn kia đặt ở cửa huyệt bất động, cứ như thế cậu lập tức đứng dậy nhìn người phía trên mình, không lường trước hắn lại đang dùng ánh mắt đắc ý nhìn cậu, sau đó nhếch khóe miệng tà ác nói: “Thoải mái không?”
“Anh thật biến thái! ” Trương Úc Giai tức giận, một cái tát vỗ vỗ lên mặt, cậu cảm thấy lời này không khác gì lời đàn ông hỏi đàn bà, đàn ông hỏi đàn ông, có cảm giác lộn xộn, cậu ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng thân thể lại không tự chủ được sát lại gần hắn .
“Nếu em không nói, ta liền không cho!”
Trương Úc Giai không nghĩ tới tên quỷ này khẩu vị nặng như vậy, nhưng cậu hết lần này tới lần khác tính toán thua hắn, cho nên nhe răng nói: “Không thoải mái!”
“Không thoải mái? ” tiếng nói vưà dứt, hắn liền không một tiếng động xông ào vào cửa huyệt của cậu, sau đó lại không một tiếng động rút lui toàn bộ, tiếp theo không đợi người phía dưới phản ứng hắn lại hỏi một tiếng: “Còn không thoải mái? ” tiếp theo lại vọt vào cửa huyệt của cậu, sau đó nông sâu ra vào nhiều lần, giống như câu cá, kết quả cá muốn mắc câu rồi, hắn lại thu mồi nhử, cuối cùng rút toàn thân ra.
Cảm giác không hề đề phòng đột nhiên bị lấp đầy lại đột nhiên trống không khiến Trương Úc Giai liên tục □ vài tiếng, cuối cùng trong vẻ mặt tươi cười của hắn, Trương Úc Giai vứt bỏ ý thức thấp giọng nói: “Thoải mái…”
“Nghe không rõ! ” Trương Úc Lê lần thứ hai trêu đùa thân thể cậu, sau đó giống như lần trước bỏ cần, lúc người phía dưới mắc câu, hắn lại chuẩn bị thu cần.
Trương Úc Giai chịu không được, toàn thân □ đã nóng tới mức cậu đánh mất toàn bộ tự tôn, hai chân kẹp chặt thắt lưng của hắn, run rẩy nói: “Van xin anh… Đừng ngừng…”
“Tuân lệnh! ” một tiếng này kéo dài mà ngọt ngào.
Nhưg Trương Úc Lê quả nhiên là một tên quỷ thẳng thắn, đáp ứng một lần chính là một lần, nhiều hơn một lần cũng không có, cho nên Trương Úc Giai mới bắt đầu xin hắn cho mình đến cuối cùng lại xin hắn buông tha, suốt ba giờ, kêu cho đến khi cổ họng của cậu biến âm, hắn lúc này mới lưu luyến bỏ qua cho cậu.
Sau đó, Trương Úc Giai sờ tiểu ƈúƈ ɦσα đáng thương của mình, cảm thấy nó đã bạo, thậm chí ngay cả khi cậu hơi chạm vào cũng cảm thấy đau đớn vô cùng, một hồi lâu nói: “Nó có phải khô héo hay không? !”
Trương Úc Lê nhìn hoa nhỏ từ hồng phấn chuyển sang đỏ máu, trong lòng thắt lại, ôm cậu vào trong ngực nói: “Thật xin lỗi, đau em rồi, lần sau sẽ không.”
Trương Úc Giai nghe giọng điệu dịu dàng này của hắn, tâm cũng có thể tan chảy, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước người này lại giương nanh múa vuốt hù dọa cậu, lúc này đã trở nên giống như một con mèo, rất kỳ quái.
Không biết qua bao lâu, Trương Úc Giai trong cái ôm lành lạnh mơ màng ngủ mất, nhưng cho đến sau khi ngủ thiếp đi cậu vẫn thỉnh thoảng lấy tay chạm chạm tiểu ƈúƈ ɦσα, cảm giác nó khô héo.
Mà mỗi lần như thế, người phía sau cậu luôn ôm cậu chặt hơn.
…
Ngày tiếp theo, bất ngờ là Trương Úc Giai không bị chủ nhiệm giáo giáo huấn, dù sao lúc này nhiều người tới, mà cậu lại không xin nghỉ phép đã bỏ bê công việc, cơ quan bình thường cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Trương Úc Giai thấy không ai tìm cậu, cũng tự giác vô cùng, chẳng những cần cù chăm chỉ lần lượt bưng trà rót nước, lại còn bổ sung xin phép nghỉ, thậm chí tiểu phẫu ngày hôm qua đáng lẽ cậu phải tham gia thì hôm nay cũng bổ sung, như thế bận đến buổi trưa, đợi lúc Dương Vân đến tìm cậu mới ngừng.
Cô gái nhỏ Dương Vân này hôm nay ăn mặc khác thường, nói là khác thường, nhưng đối với người bình thường thì hẳn là đẹp, nhưng đối với Trương Úc Giai hiểu rõ cô nàng, thì cô chính là khác thường, thật ra thì áo khoác trắng của bệnh viện che giấu vóc người và phong cách của các cô gái, cho nên bọn họ buộc phải thể hiện chút bản lĩnh trên gương mặt duy nhất lộ ra, phụ nữ nơi này đều trang điểm nhạt, dĩ nhiên không ít kẻ cá biệt trang điểm và phối màu rất đậm, chỉ có Dương Vân cho tới bây giờ đều mặt hướng lên trời, ngay cả y tá trưởng Chu tìm cô nói chuyện cô cũng làm như không nghe thấy, thế nhưng hôm nay lại kẻ mắt vẽ lông mày tô son, rõ ràng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, hoàn toàn phá vỡ hình tượng con nhóc điên khùng trong lòng Trương Úc Giai.
“Đây là coi trọng bác sĩ nào rồi? ” Trương Úc Giai vừa thu thập bàn làm việc của mình vừa trêu ghẹo.
Dương Vân bĩu môi nói: “Nhất định phải coi trọng người nào mới có thể trang điểm sao? Hôm nay là tâm tình em tốt lắm không được sao? Chẳng lẽ anh không thích con gái trang điểm?”
Trương Úc Giai suy nghĩ một chút, phì một tiếng bật cười, một lát sau nói: “Là đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng không nhất định phải nhiều son dầy phấn, dù sao chỉ cần người ta thích em, chỉ sợ trên mặt em bôi cứt chó, tên kia cũng sẽ không ghét bỏ.”
“Trên mặt anh mới bôi cứt chó! Cùng một đức hạnh như anh em, không trách được bạn gái chạy theo người khác. ” Dương Vân liếc cậu một cái tức giận nói.
“Nói một chút đi, xem em thích người nào, anh giúp em đi nói! ” Trương Úc Giai không bị chủ nhiệm giáo huấn nên tâm tình rất vui vẻ, liền một phen tóm vai của cô, sau đó có chút tà ác nói.
Dương Vân không quen nhìn bộ dạng không đứng đắn này của cậu, nhưng sau khi nhìn quen đức hạnh của Dương Duẫn Trạch, cô cũng không còn trốn, trực tiếp ha hả nói: “Phải không? Vậy người em gái thích, anh zai có thể giúp em kéo người ta đến không?”
Trương Úc vỗ vỗ ngực nói: “Giữ bên người anh, bảo đảm tên đó biết điều một chút chịu trói, cởi đồ rửa sạch chờ em.”
Dương Vân nhíu mày nhìn cậu, sau đó học bộ dạng đứng đắn của Dương Duẫn Trạch huýt sáo, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở bức tường ngăn.
Trương Úc Giai nhìn theo, chỉ thấy bên trong bác sĩ chủ nhiệm Giang Minh Thần giờ phút này đang ở hết sức chuyên chú nhìn tài liệu gì đó, phải nói rằng dáng vẻ nghiêm túc của một người đàn ông đúng là mê nhân, hơn nữa là dáng vẻ thấy chỗ không vừa ý thì hơi nâng cằm lên, khẽ nhíu lông mày, nhếch môi mỏng, phụ nữ chắc hẳn đều mê mệt người như thế.
Nhưng Trương Úc Giai cũng không vui mừng, như loại cao to đẹp trai nhà giàu này có thể nói là khắp nơi lưu tình, người khác coi trọng cậu mặc kệ, nhưng ngay cả Dương Vân đơn thuần như vậy cũng không thể bị gã lừa đi, cho nên giãn lông mày lạnh lùng nói: “Em có thể đổi người khác không?”
“Vậy anh liền nói anh không có bản lĩnh là được.”
“Coi trọng ai cũng không nên coi trọng gã a, người như thế nhiều phụ nữ lắm, em có thể giữ được gã không? Cho dù em giữ được thân thể của gã, vậy em có thể giữ được tâm gã không? ” hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Trương Khiết và một cô nàng ở khoa mũi họng đi vào, hai cô gái luôn vâng vâng dạ dạ nói gì đó với gã, nhưng gã chỉ lịch sự cười cười, sau Trương Khiết tiến lên nói gì đó, gã lại cười cười xin lỗi, nghe không ra thanh âm, nhưng có thể biết đây là từ chối rõ ràng, sau đó nhìn hai người vẻ mặt thất vọng đi ra.
Vì vậy, Trương Úc Giai chỉ về phía gã nói: “Này, em nhìn, loại đàn ông này thân ở trong bụi hoa, bạc tình vô cùng, căn bản sẽ không chỉ yêu một nhánh hoa, tiểu Vân a, em nghe anh Giai nói một câu, tìm một người thích hợp em là được, thứ gì quá xinh đẹp đều rất dễ làm người khác chú ý, cũng sẽ không phải của một mình em.”
Dương Vân nghe cậu nói hết nước hết cái, lại thấy Trương Úc Giai hiếm khi nghiêm túc như vậy, phì một tiếng bật cười, lát sau nói: “Anh Giai, em giỡn với anh thôi, không nghĩ tới anh lại rất nghiêm túc, nếu anh là con gái, em còn tưởng anh ghen đấy.”
“… ” Trương Úc Giai im lặng, loại cảm giác này giống như cậu không muốn người đàn ông kia được các cô gái thích, cho nên mặt lập tức hồng đến cổ cái, lúc này rất hoảng hốt, đột nhiên thấy Trang Minh Thần nhìn về phía cậu, hai người đối mắt, Trang Minh Thần cười dịu dàng với cậu, hoàn toàn không có dáng vẻ vênh váo đắc ý như vừa rồi từ chối con gái người ta, nhưng điều này làm Trương Úc Giai khó chịu hung hăng trừng gã một cái, sau đó lôi kéo Dương Vân đi ăn cơm.
Buổi chiều, Trương Úc Giai được thông báo chuẩn bị mổ một khối u não áo tính, nghĩ với trách nhiệm của cậu cả đời chưa từng tham gia loại đại phẫu não khoa này, hơn nữa cậu còn là trợ mổ thứ nhất, kích thích nhất chính là bác sĩ mổ chính là Trang Minh Thần, điều này khiến cậu được sủng mà sợ, ôm bảng sắp xếp công tác từ phòng tiếp chuyên gia liên tục tươi cười về đến khoa tiêu hóa, nói đi nói lại vô số lần câu ‘Tôi là trợ mổ thứ nhất’, dọc đường đi không ít người nói cậu là đại ngốc, thẳng đến khi Vương Chinh tức giận nói một câu: “Người chọn cậu bị mù hả? Đây vốn là việc của khoa não, lại để cho khoa tiêu hóa chen vào.”
Mẹ nhỏ Trần nói tiếp: “Tiểu Vương nói chuyện cũng chỉ có người mù mới nghe lọt, nói cho cậu biết, tôi nghe chủ nhiệm nói, bác sĩ chủ nhiệm Trang sở dĩ không chọn những chủ lực khoa lão kia làm phụ tá bởi vì bọn họ đều một lòng như cậu, ghen tỵ với người ta!”
Vương Chinh mặt lạnh nói: “Tôi ghen tỵ gì chứ, tôi cũng có vợ có con, chẳng lẽ cậu ta còn có thể lừa mất vợ của tôi sao, tuổi còn trẻ đã diễu võ dương oai, xem có bao nhiêu bản lĩnh.”
“Người ta diễu võ dương oai khi nào, chính các cậu một đám sắp tròn mắt vì tức giận, ngày hôm qua ca nhồi máu cơ tim ở trên đường bị trễ thời gian dài như vậy không phải vẫn cứu sống đươc sao? Lúc ấy người trên xe cứu thương nói tim của ông cụ kia đã ngừng đập hơn hai phút đồng hồ.”
“Có chuyện này? ” Trương Úc Giai kinh hãi, bởi vì người bình thường tim ngừng đập nửa phút đã không cứu được, mà gã lại có thể cứu sống người tim ngừng đập hơn hai phút, này có làm người khiếp sợ đến cỡ nào a, sợ rằng người ngành y đều trở nên mờ nhạt vì gã.
Trương Khiết kích động nói: “Vậy còn giả bộ! Người trong phòng mổ đều bị cậu ta hù ch.ết, nói cậu ta quả thực chính là thần.”
Nhìn bộ dạng hai mắt sáng lên của Trương Khiết, trong nháy mắt Trương Úc Giai hiểu rõ vì sao thanh niên có nguy cơ không lấy được vợ.
Lúc này, một sự việc mang tính bùng nổ đã xảy ra, chỉ nghe mẹ nhỏ Trần cầm danh sách nói: “Ai nha, trợ mổ hai chính là Lưu Kỳ của khoa chúng ta.”
Trương Úc Giai đầu như cái hũ, lập tức nghĩ đến chuyện trong phòng mổ ngày đó , không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, sau đó ch.ết lặng lại nghe các cô nói tiếp: ” Y tá may móc là y tá trưởng Chu…”
“…”