Chương 38: Hung thủ
Tối nay Diêu lão đầu tìm Trương Úc Giai cũng không phải là giúp cậu tìm hung thủ giết nữ quỷ kia, mà là để cậu đi theo đến bệnh viện làm lễ cúng bái, là Trương Úc Giai tự mình suy diễn, nhưng cậu cũng không nói gì, dù sao người ta đã ra sức giúp cậu một hồi, lão chỉ xin cậu lúc làm phép không cần dẫm vào vết xe đổ ở nhà vệ sinh ngày đó.
Chuyện bệnh viện có quỷ, Trương Úc Giai đã nghe rất nhiều người thảo luận, thậm chí có người nói phó viện trưởng, chủ bệnh viện bọn họ đã tìm không ít người tới cúng bái, nhưng tại sao những thứ này không bị diệt trừ, Trương Úc Giai cảm thấy đó là do bọn họ bụng dạ đen tối thu nhiều tiền nên trong lòng có quỷ thôi.
Nhưng bây giờ từ trong miệng Diêu lão đầu nói ra, cậu cảm thấy bản thân vẫn cần biết chút ít, dù sao kia là nơi mình công tác.
Trương Úc Giai dù thế nào cũng không nghĩ tới người mời Diêu lão đầu làm lễ lại là Lưu Khai Phú, Lưu chủ nhiệm, dù sao trước mặt bọn họ, lão ta xem như là người theo thuyết vô thần, ngay cả người khác cúng bái thần phật… Lão ta cũng cảm thấy người ta làm chuyện không đâu.
Mà Lưu Khai Phú sau khi thấy Trương Úc Giai thì sững sờ, có lẽ lão ta không nghĩ tới Trương Úc Giai lại quen biết Diêu Mạnh Đạt, nhưng ánh mắt của lão ta cũng chỉ chợt lóe lên, đợi đến khi Trương Úc Giai bắt đầu suy nghĩ đầu đuôi mọi chuyên thì lão ta đã chặn ngang giữ lấy Trương Úc Giai nói một đống chuyện liên quan đến việc lão ta bị ép buộc bất đắc dĩ cùng với bị người khác sai khiến, Trương Úc Giai chỉ có thể phụ họa theo, cho đến khi Dương Vân lấy cớ kéo Trương Úc Giai sang một bên, mới xem như giải thoát.
Trương Úc Giai lập tức cảm kích nhìn Dương Vân, Dương Vân lại nói: “Nơi này nói không chừng có thể tìm được thứ tốt, trong lúc đợi bọn Diêu lão đầu và Lưu chủ nhiệm làm phép, hai chúng ta len lén đi dạo đi.”
Trương Úc Giai khong hứng thú, nói: “Làm gì, chẳng lẽ còn có thể tìm được đầu người ch.ết? “.
“Không tìm được được, nói không chừng có thể biết được bác sĩ chủ nhiệm kia buôn bán gì ở trong này. ” Dương Vân nói xong đã đến phòng nằm viện.
Nơi nửa đêm canh ba đèn không sáng đến, Diêu lão đầu mang của bọn họ đi tới một trong số những nơi đó, cũng chính là gara bỏ hoang bên dưới phòng nằm viện, một cái bệnh viện lớn như vậy, cái gara kia sẽ không bỏ hoang mới phải, dù sao có rất nhiều xe của người bệnh không có chỗ đậu, trừ gara trên giấy tờ kia ra thì những cái khác cũng chỉ coi như ý kiến cá nhân, nhưng đây là chuyện của lãnh đạo cấp trên, bọn tiểu tốt như Trương Úc Giai cũng không tiện quản nhiều, nhưng hôm nay tới, cũng là cảm thấy nơi bỏ không này có phần quá xa xỉ.
Nhưng kỳ quái chính là, nơi này còn có người trông coi, bọn họ ra vào còn phải ký tên đóng dấu, sau khi đi vào phát hiện nơi này không hề hoang phế giống trong tưởng tượng, mà là khắp nơi dùng tường xây thành ngăn cách, mỗi lần đi vài bước lại là một cửa, vòng tới vòng lui giống như không có điểm cuối, mà lúc bọn họ tiến vào trong tay mỗi người cầm một cái đèn pin, cũng không mở đèn, cho nên mỗi nơi đèn pin chiếu tới đều là một vùng tối đen, thật giống như hơi không cẩn thận có thể bị luồng đen đặc này nuốt mất, cái này khiến Trương Úc Giai phải mở miệng nói với Dương Vân: “Ban ngày ngày mau lại đến đi dạo được không? Tối thế này, nói không chừng đụng phải chuột nhện…”
Dương Vân nói: “Hôm nay không đi ngày mai sẽ không vào được, nếu không em đã sớm tiến vào.”
“Anh nhìn từng phòng được ngăn cách này, chúng ta không vào được, cũng không thấy được a.”
“Trên những cửa này đều không khóa, đẩy liền mở ra, nếu không nhân viên an ninh kia sẽ đưa cho chìa khóa.”
Trương Úc Giai nghe Dương Vân nói như vậy, cầm đèn pin soi đến một cánh cửa, không ngờ cửa này đều giống như đặt làm, từ trên xuống dưới không có một cái khóa nào, cho nên bất đắc dĩ nói: “Nhìn tình huống đi, nếu là không có chuyện của chúng ta chúng ta liền đi ra.”
Trương Úc Giai nói lời này chưa được bao lâu, Lưu chủ nhiệm đã dừng lại trước một cánh cửa, thật ra thì nói trước cửa thật đúng là trước cửa, bởi vì chỗ lão dừng lại cách cánh cửa kia rất xa, sau đó hơi có chút mất tự nhiên nhìn cánh cửa kia, giống như rất kiêng kị tiến lên.
Trương Úc Giai nhìn kỹ cánh cửa kia, cảm thấy cánh cửa này ngoại trừ lớn hơn cánh cửa ở ngoài, thì ngay cả màu sắc cũng không giống, các cánh cửa khác đều là màu nước trong, duy chỉ nó có màu men, giống như sau đó sơn lên, hơn nữa tay nghề sơn không tốt, đều chảy thành chuỗi dài, rất quái dị.
Ngón trỏ của Diêu Mạnh Đạt dựng lên, ý là những người khác ở lại, sau đó một mình lão đẩy cửa ra đi vào, đúng như Dương Vân đoán, cửa này cũng không khóa, chính là đẩy ra cần chút sức mà thôi, đoán chừng là thời gian dài cửa này bị ch.ết, đẩy ra đều vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt .
Trương Úc Giai không thấy rõ bên trong là cái gì, chỉ biết lúc Diêu lão đầu đi vào cửa liền đóng lại, chút cảnh vật bên trong cứ như vậy biến mất trước mắt, sau đó mấy người lẳng lặng chờ, sợ bên trong phát ra âm thanh gì đó lại vừa sợ không phát ra âm thanh, trong lúc đó Dương Vân ngắt Trương Úc Giai mấy cái, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, dù sao này Lưu chủ nhiệm còn đang ở bên cạnh bọn họ, cứ như vậy chạy đi đoán chừng chạy không được.
Sau đó không biết qua bao lâu, cửa lại lần nữa mở ra, Diêu lão đầu thò đầu ra thất vọng nói một câu: “Không ở bên trong, chắc là chạy rồi.”
Lưu Khai Phú nghe xong nhất thời trên trán đổ mồ hôi lạnh nói: “Không phải vậy chứ, ngày hôm qua nơi này còn có tiếng động mà.”
Diêu lão đầu liếc lão ta một cái nói: “Quỷ chạy ông còn có thể nhìn thấy? Chứng minh tiếng động ngày thường nó làm ra chỉ để gây sự chú ý của ông thôi. ”
Lưu Khai Phú nghĩ lời này cũng đúng, nhưng càng nghĩ lại càng giật mình: “Vậy, vậy đại sư biết nó chạy đi đâu không?”
“Ở gần đây, tôi có thể cảm giác được. ” Diêu Mạnh Đạt nói xong lại vẽ gì đó trên tay, sau đó hoảng sợ nói: “Đây là một sát cục, tên quỷ khẳng định không biết, đoán chừng là bị vây ở trong cục rồi.”
“Ngài nói có người động tay động chân? ” Lưu Khai Phú lập tức hỏi tới, lão ta dường như rất có hứng thú với người khác.
Trương Úc Giai cảm thấy có chút không ổn, bởi vì trước kia Dương Vân cũng đã nói cô thấy Trang Minh Thần đi từ trong này ra, chẳng lẽ là gã? Cho nên lập tức hỏi: “Nhưng tại sao người nọ muốn bày sát cục ở chỗ này?”
Diêu lão đầu chưa trả lời, mà là lấy từ trong túi quần ra một cái la bàn, xoay người đi về phía lối rẽ.
Diêu lão đầu vừa đi, Lưu Khai Phú cũng theo đi, Trương Úc Giai vốn định nhìn xem lại có gì kỳ hoặc không, nhưng Dương Vân đã nhanh chóng nhéo tay cậu bầm tím, lúc này mới lôi kéo Dương Vân đi vòng sang đường khác.
“Nơi này đâu đâu cũng là cửa, em định bắt đầu từ phòng nào? ” Trương Úc Giai vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi.
Dương Vân lại trả lời: “Tùy tiện, dù sao thừa dịp bọn họ chưa trở về chúng ta không nhàn rỗi là được.”
Trương Úc Giai nghe xong lập tức đen mặt nói: “Nơi đây lớn như vậy, đoán chừng không nhở hơn phòng hồ sơ kia là bao, nếu thời gian dài, bọn họ cho là chúng ta bị quỷ dắt đi đấy.”
“Vậy càng tốt, dọa lão già họ Lưu kia, xem sau này còn háo sắc không. ” Dương Vân nói có chút đắc ý, tiện tay đẩy một cái cửa, sau đó đi vào.
Nơi này là phòng tạp vật, chồng chất chổi lau nhà, cây lau nhà vv, dù vậy Dương Vân vẫn lục lọi vô cùng cẩn thận.
Trương Úc Giai đi theo phía sau có chút không rõ nói: “Chủ nhiệm Lưu làm gì em, người khác không phải vẫn tốt sao.”
Dương Vân phun một cái, nói: “Lão sắc quỷ, trong đám y tác thực tập sinh chúng em không ít người bị lão sờ soạng, sờ soạng rồi còn nói không phải cố ý, chỉ có loại người thiếu hiểu biết như anh mới cho là lão tốt.”
Trương Úc Giai có chút khó tin nói: “Tại sao trước kia anh không nghe người khác đề cập tới.”
“Người khác nói chuyện thì có mấy câu anh để ở trong lòng?”
Trương Úc Giai cảm thấy cô nói đúng, bình thường cậu đều sống trong thế giới của mình, rất vui mừng a, chỉ là mấy ngày qua cuộc sống không tốt lắm thôi, nếu không cậu đi làm đều rất tích cực, chưa bao giờ nói đến người khác không đúng, vậy chưa bao giờ người khác khoác lác tán gẫu, nhưng hôm nay nhìn thấy một mặt này của Lưu Khai Phú, cậu vẫn không thể tưởng tượng nổi, cho nên nói: “Anh thật không nghĩ tới chủ nhiệm Lưu sẽ sợ cái gì.”
Dương Vân thờ ơ nói: “Trong lòng có quỷ mới sợ chứ sao.”
Hai người nói xong lại đi tới gian phòng khác, nhưng liên tiếp đi qua mấy cái gian phòng, không phải là phòng để đồ vớt đi thì cũng là phòng để bình lọ thu hồi, để bọt biển và bông vải, cuối cùng lúc định vào một phòng có cửa màu xanh biếc thì bả vai Trương Úc Giai chợt lạnh, tiếp theo có một thanh âm non nớt nói bên tai cậu: “Ba ba, cục cưng dẫn người đi một chỗ.”
Trương Úc Giai ngày đó vốn định cảm ơn tiểu quỷ đã mật báo, kết quả nó vẫn không xuất hiện, hiện tại nó đột nhiên lòi ra, cậu vẫn có chút kích động nói: “Sao nhóc lại tới đây?”
“Cục cưng nhớ ba ba! ” tiểu quỷ vừa nói vừa dùng hai bàn tay màu xanh sương mù mơ hồ ôm đầu cậu.
Trương Úc Gia không chịu được nó làm nũng như vậy, nhưng cũng không giống như trước kia kéo nó ra, mà là trực tiếp hỏi: “Ta mới không cần nhóc nhớ ta, nhóc nói đi nhóc tới làm gì, có phải bọn họ tìm chúng ta không?”
Bọn họ mà Trương Úc Giai nói chính là bọn Diêu Mạnh Đạt, nhưng tiểu quỷ lại lắc lắc đầu nói: “Cục cưng muốn dẫn ba ba đi một chỗ.”
“Nơi nào a? ” Trương Úc Giai lần đầu tiên vô cùng kiên nhẫn nói.
Tiểu quỷ thừa nước đục thả câu nói: “Ba ba đi thì biết.”
Trương Úc Giai nghĩ dù sao mình cũng rảnh, liền kéo Dương Vân vừa từ cánh cửa màu xanh đi ra, sau đó đi đến nơi mà tiểu quỷ chỉ.
Dương Vân thấy cậu kiên quyết như vậy, không hiểu gì cả, nói: “Anh muốn đi đâu a?”
“Co trai tôi dẫn tôi đi tìm bảo tàng.”
“Con trai? ” Dương Vân cảm thấy con trai còn mới mẻ hơn bảo tàng.
Trương Úc Giai cười cười không trả lời, đợi lúc ngừng lại đột nhiên phát hiện đây không phải là cánh cửa bên cạnh cửa chính màu đỏ sao, vòng hồi lâu đã quay lại, đúng lúc cậu định hỏi tiểu quỷ trong này để cái gì thì đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng động, là tiếng động của người.
Trương Úc Gia và Dương Vân thoáng nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra, không nghĩ bên trong còn một cánh cửa, mà cánh cửa này bị khóa, trong khi hai người hết cách, tiếng bước chân bên trong đột nhiên đi về phía này, Trương Úc Giai lập tức tắt đèn pin trên tay Dương Vân, sau đó lôi kéo cô trốn sau cánh cửa khác, chỉ chừa một khe cửa để nhìn kết quả.
Không ngờ phía sau cánh cửa xuất hiện một người —— Kiều Sảng khoa não.
Kiều Sảng đang nghe điện thoại, hơn nữa có vẻ rất cẩn thận, vừa đi vừa lén lút nhìn hướng khác.
Trương Úc Giai thấy gã đã đi xa, cảm thấy cơ hội tới, lôi kéo Dương Vân chạy vào bên trong.
Vừa nhìn liền choáng váng, toàn bộ đều là đồ công nghệ cao, nhưng bên trong những thứ đồ này lại là nội tạng người …