Chương 50

Lê Sóc và Ôn Tiểu Huy ở khách sạn gần bệnh viện ngủ một đêm, Lý Trình Tú cùng Triệu Cẩm Tân thì ở lại bệnh viện.


Sáng hôm sau, Ôn Tiểu Huy gọi anh dậy, nói cho anh biết Thiệu Quần đã tỉnh, không có gì đáng ngại.


Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, từ khi biết chuyện Lý Trình Tú có con, từ đáy lòng anh hi vọng Thiệu Quần không trở thành gánh nặng của Lý Trình Tú.


Lê Sóc nói: "Vào đây ngồi một lát đi."


Ôn Tiểu Huy vào phòng, ngồi trên sô pha: "Lê đại ca, em không định đi thăm Thiệu Quần, Thiệu Quần cũng không biết chúng ta đến, chúng ta ở lại cùng Trình Tú vài ngày, đợi khi đại tỷ của Thiệu Quần đi, chúng ta liền trở lại Bắc Kinh, được không?"


"Được, anh cũng không định đi thăm Thiệu Quần." Lê Sóc cầm lấy di động, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Vương luật sư, nói cho anh biết sự việc có bước tiến triển lớn, khiến trái tim anh run lên, anh nhắn hồi âm: Tạm thời đừng hành động, tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.


available on google playdownload on app store


"Em phiền một đêm không ngủ." Ôn Tiểu Huy lấy di động ra soi soi mặt mình, "Quầng thâm mắt đều lộ ra hết. Đúng rồi, gần chỗ này có một tiệm chè, chúng ta đi mua một phần cho Trình Tú đi."


"Được, chờ anh thay quần áo."


Lúc này, chuông cửa vang, Lê Sóc ra mở cửa, một bóng người liền nhào vào trong lòng anh, dọa anh nhảy dựng.


"Cẩm Tân?" Lê Sóc bị hắn đâm sầm vào ngực có chút phát đau.


Triệu Cẩm Tân nhắm mắt lại, đầu đặt ở trên vai anh làm nũng: "Anh tôi đã tỉnh... Tôi mệt quá đi, cả đêm không ngủ a..."


Lê Sóc nghe thấy cổ họng hắn khàn khàn, không giống đang giả vờ, trong lòng anh có chút thương tiếc, liền vỗ vỗ lưng hắn, "Vậy cậu vào phòng ngủ một giấc đi, tôi gọi khách sạn đưa chút đồ ăn lên đây."


Triệu Cẩm Tân mở mắt, lúc nhìn thấy Ôn Tiểu Huy, hắn ngẩn người, đẩy Lê Sóc ra.


Ôn Tiểu Huy cũng nhìn hắn, đôi mày hơi hơi nhíu lại.


Triệu Cẩm Tân thản nhiên nói: "Sao anh ta lại ở trong này?" Ngữ khí tuy rằng không có gì gợn sóng, nhưng ánh mắt hắn lại rất không hài lòng.


"Cậu ấy vừa mới tới tìm tôi." Lê Sóc giải thích, Triệu Cẩm Tân hiển nhiên là đang hiểu lầm.


Triệu Cẩm Tân "Ừ" một tiếng, ngã xuống trên giường Lê Sóc, cũng lôi kéo tay Lê Sóc: "Tôi mệt quá, anh ở với tôi trong chốc lát được không?"


Lê Sóc nhìn nhìn đồng hồ: "Đã hơn chín giờ, cậu ngủ đi, tôi đi mua chút đồ sẽ trở lại ngay."


"Đừng, anh đừng đi!" Triệu Cẩm Tân kéo tay Lê Sóc cất vào trong lòng, "Anh gọi khách sạn đưa cơm đi lên, chúng ta cùng nhau ăn."


Ôn Tiểu Huy đứng lên: "Lê đại ca, để em đi một mình được rồi, nếu buổi chiều anh tới bệnh viện thì gọi điện thoại cho em."


"Ây... được rồi."


Sau khi Ôn Tiểu Huy đi, Triệu Cẩm Tân dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lê Sóc, "Anh ta là sáng sớm tới tìm anh sao, không phải tối hôm qua đến chứ?"


Lê Sóc đẩy đầu hắn ra: "Đừng nói bừa." Anh định rút tay về.


Triệu Cẩm Tân nắm chặt không buông, cũng ai oán nói: "Anh còn chưa nguôi giận sao. Anh thì giận tôi, anh tôi lại bị thương, chị dâu không để ý tới tôi, Văn tỷ cũng trút giận lên người tôi, tôi sao giống người ngoài thế này a?"


Lê Sóc nhìn bộ dáng đáng thương của Triệu Cẩm Tân, thở dài, có chút mềm lòng sờ sờ đầu hắn: "Thiệu Văn sao lại trút giận lên người cậu?"


"Còn không phải là vì chuyện chị dâu sao, anh tôi chưa tỉnh, chỉ còn mình tôi gánh." Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo Lê Sóc, gối đầu lên đầu gối anh, nhỏ giọng nói: "Kết quả là ai cũng đều mặt nặng mặt nhẹ với tôi."


Lê Sóc nghĩ nghĩ, thật đúng là như vậy, anh nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của Triệu Cẩm Tân: "Cậu nhóc đáng thương nhỉ?"


Triệu Cẩm Tân phối hợp hít hít mũi: "Nhưng mà chỉ cần anh không giận tôi, mấy chuyện khác tôi đều không thèm để ý."


"Muốn tôi không giận cậu, thì cậu phải thực sự phản tỉnh, cũng tuyệt đối không tái phạm nữa." Lê Sóc tính tính ngày, chuyện cũng đã qua nhiều ngày, anh cũng đã giận đã đau lòng rồi.


Triệu Cẩm Tân dùng đầu dúi dúi vào bụng Lê Sóc: "Tôi thật sự đã phản tỉnh, tôi về sau sẽ không tái phạm."


Lê Sóc sờ mặt hắn: "Cẩm Tân, những lời tôi nói không phải để hù dọa cậu, nếu cậu lại gạt tôi, hoặc là lại làm chuyện không đúng, tôi thực sự không thể nào tin cậu được nữa, nguyên tắc của tôi vì cậu đã phá vỡ nhiều lần, nhưng nó cũng có điểm giới hạn, đây là lần cuối cùng, cũng là điểm giới hạn, biết không?"


Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, không nói gì.


Lê Sóc cúi xuống, ở trên vai hắn hôn một cái: "Nhìn thấy Tiểu Cẩm Tân bộ dáng đáng thương thế này thực đau lòng nha, cười một cái coi nào, được không?" Anh lấy ngón tay kéo kéo hai bên má Triệu Cẩm Tân.


Triệu Cẩm Tân mân mê miệng: "Cười không nổi."


Lê Sóc ôn nhu nói: "Không cười với bọn họ, chỉ cười với Lê thúc thúc thôi, được không nào?" Ngón tay anh chuyển qua khóe miệng Triệu Cẩm Tân, nhẹ nhàng chọc vào má lún của hắn.


Triệu Cẩm Tân há miệng ngậm lấy ngón tay anh, giữ ở khóe miệng, mỉm cười nhìn sâu vào mắt anh.


Ánh mắt Lê Sóc trở nên thâm trầm.


Lê Sóc rút ngón tay về: "Cậu muốn ăn cái gì? Tôi gọi khách sạn đưa lên." Anh vươn người đưa cánh tay lên định lấy điện thoại trên đầu giường.


Triệu Cẩm Tân lộ ra một cười xấu xa, một phen xốc áo ngủ anh lên, dụi đầu vào trong áo ngủ anh.


"Cậu..." Lê Sóc không hề phòng bị, liền bị Triệu Cẩm Tân đè áp xuống.


Mắt thấy đầu Triệu Cẩm Tân vùi trong người mình đang muốn làm gì thì làm, cuối cùng Lê Sóc vô lực than một tiếng rồi ngã xuống trên giường: "Cậu không phải... đang mệt sao?"


"Anh đang ở bên miệng tôi, sao tôi lại bỏ đi ngủ được chứ." Triệu Cẩm Tân ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, "Tôi đã đói bụng nhiều ngày như vậy, bây giờ để tôi "ăn no" trước rồi nói."


Tay Lê Sóc chống đẩy hắn vài cái nhưng không có hiệu quả, đành phải xuôi theo hắn...


Triệu Cẩm Tân xem ra là thật mệt mỏi, chỉ làm một lần, liền đi tắm rửa.


Lê Sóc gọi điện thoại bảo khách sạn đưa cơm lên, Triệu Cẩm Tân tắm rửa xong, ăn cơm, mới ôm Lê Sóc ngủ.


Đợi Triệu Cẩm Tân ngủ say, Lê Sóc lặng lẽ đứng dậy, thay quần áo, ra khỏi khách sạn.


Anh đi đến bệnh viện, Thiệu Quần đã tỉnh lại nhưng cũng đã ngủ lại, Lý Trình Tú cùng Ôn Tiểu Huy đang ở phòng nghỉ nói chuyện phiếm, Lê Sóc lúc này mới có thể gặp Lý Trình Tú, không thì khi Thiệu Quần tỉnh, lúc nào cũng phải nhìn thấy Lý Trình Tú mới chịu.


Lê Sóc vừa vào phòng, liền nói với Lý Trình Tú: "Trình Tú, anh có vài lời muốn nói với em, có tiện không?"


Lý Trình Tú gật gật đầu, đi tới.


Lê Sóc hướng ánh mắt trấn an về phía Ôn Tiểu Huy, ý bảo cậu để hai người nói chuyện riêng, sau đó anh đưa Lý Trình Tú ra ngoài.


Hai người đi đến sân sau bệnh viện, ngồi xuống ghế đá, Lý Trình Tú nhẹ nhàng nói: "Lê đại ca, thật làm phiền anh cố ý chạy tới đây, cám ơn anh."


"Không cần khách sáo, anh tin nếu đổi lại người cần giúp đỡ là anh thì em cũng sẽ tới, đúng không?"


Lý Trình Tú nghiêm túc gật đầu.


Lê Sóc mỉm cười: "Trình Tú, anh muốn hỏi em một vấn đề, em phải trả lời anh thật cặn kẽ, được không, rất quan trọng."


"Được, vấn đề gì?"


Lê Sóc hơi mím môi, nghĩ không ra vấn đề như vậy có thể nói uyển chuyển như thế nào, nên anh liền nói trắng ra: "Cẩm Tân nói cho anh biết, Thiệu Quần dùng t*ng trùng của em đi nhờ người mang thai hộ một đứa bé."


Sắc mặt Lý Trình Tú khẽ biến.


"Sao vậy, chẳng lẽ là giả?"


Lý Trình Tú lắc đầu, lại gật đầu, trầm giọng nói: "Là thật."


Lê Sóc thở dài: "Thiệu Quần này..."


Lý Trình Tú cười khổ một tiếng: "Em đã hết cách với cậu ta, thật ra..." Cậu nhéo nhéo quần, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Đúng là trước giờ em vẫn muốn có con, nhưng... em cũng không ngờ rằng, loại người như em, cũng có thể có đứa con của riêng mình."


Đáp án như vậy, hoàn toàn giống với Lê Sóc dự đoán, anh nắm bả vai Lý Trình Tú, "Trình Tú, mỗi người đều xứng có được đời sau của mình, đây là nhân quyền trời ban, nếu em thích thì hãy nhận lấy đứa bé, trân trọng nó, không cần quá để ý nó vì sao mà đến."


Lý Trình Tú gật gật đầu: "Lê đại ca, anh yên tâm đi, em sẽ."


"... Vậy Thiệu Quần thì sao? Em cũng định chấp nhận Thiệu Quần sao?"


Lý Trình Tú cúi đầu, ánh mắt cậu vô thần nhìn xuống cỏ dại dưới chân, nửa ngày đều không nói gì.


Lê Sóc vỗ vỗ đầu cậu, thở dài một tiếng: "Anh hiểu rồi."


Đáp án của Lý Trình Tú, đã rất rõ ràng.


Lúc này, hộ lý chạy tới, nói Thiệu Quần tỉnh, gọi Lý Trình Tú nhanh chóng qua đó.


Sau khi Lý Trình Tú đi, Lê Sóc khoát hai tay lên lưng ghế đá, sau đó nặng nề ngửa đầu ra sau, ngẩng nhìn bầu trời xanh thẳm không mây trên cao.


Trời đất rộng lớn, mà tầm mắt con người thì nhỏ bé, nhỏ đến nỗi khi nhìn thấy khoảng trời này, anh cứ ngỡ chính là toàn bộ thế giới.


Con người là loài động vật giậm chân tại chỗ, mãi mãi vẫn cứ bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp của mình, mặc dù đầu óc có tỉnh táo đến mấy, tầm nhìn có rộng rãi đến mấy, nhưng khi đã đi vào, chính là đi vào, đã không ra được, thì mãi vẫn không ra được.


Lê Sóc lấy di động ra, gọi điện thoại cho Vương luật sư, bình tĩnh nói: "Vương luật sư, vụ kiện không làm nữa, thu tay lại đi."


"Nguyên nhân cụ thể không thể nói qua điện thoại, tóm lại, dừng ở đây đi, tôi sẽ thanh toán chi phí theo hợp đồng đã định, vất vả ông rồi."


Chuyện này, anh vẫn nên bỏ qua, bất kể là vì Triệu Cẩm Tân, hay là vì Lý Trình Tú.


Phía sau truyền đến chân tiếng bước chân, Lê Sóc quay đầu lại, là Ôn Tiểu Huy.


Lê Sóc vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây, ngồi đi."


Ôn Tiểu Huy ngồi xuống, cười nói: "Hôm nay ở khách sạn thấy hai người rất ngọt ngào, cũng đặc biệt xứng đôi, có lẽ thực sự là do em có thành kiến, Lê đại ca, anh cũng đừng để ý nha."


"Sao có thể chứ, anh biết là em quan tâm anh."


"Hai người thực sự rất hòa hợp."


"Ừ, hiện tại áp lực của cậu ấy rất lớn, anh cũng không đành lòng trách móc nặng nề." Trước mắt Lê Sóc hiện lên ánh mắt như cún con đáng thương của Triệu Cẩm Tân, anh cười cười, "Nhưng mà về sau vẫn phải quản giáo cho tốt mới được."


"Em cảm thấy hắn thích anh, thích vô cùng, người thì lớn như vậy mà vừa nhìn thấy anh liền làm nũng, không hổ là Lê đại ca." Ôn Tiểu Huy cười nói.


Lê Sóc cũng cười, trong lòng không khỏi có vài phần đắc ý.


"Ai, sinh nhật hắn anh chuẩn bị tặng cái gì a, có cần em tham mưu cho anh không đây."


"Sinh... sinh nhật?" Lê Sóc ngẩn người.


"A, anh không biết sinh nhật hắn?" Ôn Tiểu Huy có chút kinh ngạc.


"Anh với cậu ấy quen nhau còn chưa đến một năm, nhưng mà... sao em lại biết sinh nhật cậu ấy?"


"Em ở trong hành lang nghe lén hắn cùng Thiệu Văn nói chuyện, Thiệu Văn mắng hắn "qua vài ngày nữa là 24 tuổi rồi, đừng giúp Thiệu Quần cùng nhau náo loạn", cho nên em đoán sinh nhật hắn chắc sắp đến."


Lê Sóc mặt toát mồ hôi nói: "Anh quả thật là không biết, trước giờ không có để ý, để anh về tr.a lại chút, cám ơn em Tiểu Huy, nhờ có em nhắc nhở anh."


"Nếu anh thật là muốn cám ơn em, anh có thể từ nay về sau đừng gọi em là Tiểu Huy không!" Ôn Tiểu Huy mạnh miệng, "Nếu không phải Thái Hậu nhà em rất hung dữ, em đã sớm đổi tên."


Lê Sóc ha ha cười nói: "Không thể." Anh chớp chớp mắt chọc Ôn Tiểu Huy, "Adi thì để lại cho người ngoài và người hâm mộ của em gọi đi, Tiểu Huy là để anh gọi."


Ôn Tiểu Huy cũng cười.


Lê Sóc nhờ Richard giúp đỡ một chút liền tr.a được sinh nhật của Triệu Cẩm Tân, là vào năm ngày sau. Anh vô cùng may mắn Ôn Tiểu Huy đã nhắc nhở anh, nếu anh xem nhẹ sinh nhật đầu tiên hai người ở bên nhau thì không đủ tư cách làm bạn trai người ta rồi.


Anh kéo Ôn Tiểu Huy thương lượng, làm thế nào tổ chức mừng sinh nhật cho Triệu Cẩm Tân, kể ra thì bọn họ đều đang ở ngoài, vả lại không khí hiện tại cũng không vui vẻ lắm, chủ đề sinh nhật lần này nhất định phải là ấm áp quan tâm, mà không phải là làm náo nhiệt ầm ĩ.


Ôn Tiểu Huy quả nhiên thật sự có tài, bảo Lê Sóc bao trọn phòng cao cấp nhất của khách sạn, sau đó mua một đống lớn đồ trang trí. Ban ngày Triệu Cẩm Tân cùng Lý Trình Tú hầu như đều ở bệnh viện, hai người liền có thời gian rảnh rỗi đi bày trí.


Ôn Tiểu Huy làm stylish nên thẩm mỹ vô cùng tốt, cậu dùng đồ đạc trang trí và dụng cụ từng bước từng bước sắp xếp bố trí, khiến cho gian phòng tổng thống sang trọng sành điệu biến trở nên xa hoa rực rỡ, cải tạo cả phòng tràn ngập không khí nghệ thuật, lại phủ một màu hồng phấn lãng mạn như phòng dành cho tuần trăng mật.






Truyện liên quan

Ngày Mai (Demain)

Ngày Mai (Demain)

Guillaume Musso25 chươngFull

27 lượt xem

Mười Vạn Tử Sĩ, Ngươi Lại Đem Đi Luyện Chế Hồn Phiên

Mười Vạn Tử Sĩ, Ngươi Lại Đem Đi Luyện Chế Hồn Phiên

Tra Nam Tổ Sư299 chươngFull

22.7 k lượt xem

Sai đem Vai ác đương Nam Chủ Sau Convert

Sai đem Vai ác đương Nam Chủ Sau Convert

Úy Không97 chươngFull

1.6 k lượt xem

Xuyên Nhanh: Ký Chủ Lại Đem Vai Ác Chơi Băng Rồi Convert

Xuyên Nhanh: Ký Chủ Lại Đem Vai Ác Chơi Băng Rồi Convert

Ninh Hồng932 chươngFull

17.5 k lượt xem

Hàng Hải Biên Tập: Trên Đỉnh Trước Giờ Kiểm Kê Mười Hai Đem Hoàng Convert

Hàng Hải Biên Tập: Trên Đỉnh Trước Giờ Kiểm Kê Mười Hai Đem Hoàng Convert

Thông Thông Na Niên352 chươngDrop

44.9 k lượt xem

Đấu La: Chuyển Sinh Hải Hồn Thú, So Kỳ Bảo Tam Đại Đem Convert

Đấu La: Chuyển Sinh Hải Hồn Thú, So Kỳ Bảo Tam Đại Đem Convert

Vô Sắc Cáp Cáp Tử618 chươngFull

11.1 k lượt xem

Mau Xuyên Hắc Nguyệt Quang: Nữ Xứng Lại Đem Nam Chủ Ngược Khóc Convert

Mau Xuyên Hắc Nguyệt Quang: Nữ Xứng Lại Đem Nam Chủ Ngược Khóc Convert

Minh Quế Biệt Chi366 chươngFull

2.3 k lượt xem

Mau Xuyên Phát Sóng Trực Tiếp: Ký Chủ Lại Đem Vai Ác Sủng Kiều Convert

Mau Xuyên Phát Sóng Trực Tiếp: Ký Chủ Lại Đem Vai Ác Sủng Kiều Convert

Bàn Trung Kình275 chươngFull

2.7 k lượt xem

Để Các Ngươi Chăn Heo? Lại Đem Ta Đá Ra Ngoài Group Bạn Học?

Để Các Ngươi Chăn Heo? Lại Đem Ta Đá Ra Ngoài Group Bạn Học?

Nhật Canh Thập Vạn Ngã Thành Thần978 chươngTạm ngưng

29.6 k lượt xem

Mở Mắt Ra, Trở Lại Đêm Trước Muội Muội Bị Xâm Hại

Mở Mắt Ra, Trở Lại Đêm Trước Muội Muội Bị Xâm Hại

Ma Lạt Ngư Bì410 chươngTạm ngưng

7.4 k lượt xem

Ngươi Tại Sao Lại Đem Phó Bản Làm Hỏng

Ngươi Tại Sao Lại Đem Phó Bản Làm Hỏng

Dụ Nhi Kê519 chươngFull

11.4 k lượt xem

Trò Chơi Tử Vong: Hôm Nay Lại Đem Trò Chơi Xoát Phá Sản

Trò Chơi Tử Vong: Hôm Nay Lại Đem Trò Chơi Xoát Phá Sản

Đối Bất Khởi Ngã Sáp Cá Chủy623 chươngFull

7 k lượt xem