Chương 58: Lưu đày

Giáo viên Ngữ Văn – Chiêu Tài từng đưa ra một lời đề nghị dành cho các ông lớn không biết viết văn biểu cảm trong lớp. Cô nói rằng nếu các bạn rặn mãi không ra nổi cái khỉ gì thì hãy để đến tối hẵng làm văn biểu cảm. Cô nói vào ban đêm con người ta dễ xúc động hơn, còn ban ngày thì không.


Thịnh Vọng thấy có lý lắm. Cậu đứng ở trạm xe đưa đón của trường, bị gió Tây Bắc lúc 6 giờ sớm tinh mơ phả vào mặt và cậu lập tức cảm thấy những chuyện hại cậu trằn trọc khó ngủ tối hôm qua chẳng phải vấn đề gì to tát.


Thịnh Minh Dương biết con trai mình vô tâm vô tư, không rơi hố sâu không dính bùn đất. Gặp chuyện phiền phức chắn ngang đường thì cứ tránh ra là được. Gặp thứ gì đó khó chịu cắm vào người thì vứt đi là xong. Giống như suất ba tốt cấp thành phố rất lâu về trước, nếu lấy được mà không vui thì thôi khỏi cần nữa.


Trước giờ suy nghĩ của cậu rất thoáng.
Từ miệng rộng đã nói rồi cơ mà, thiếu niên mười sáu mười bảy rung động là điều rất đỗi bình thường, xu hướng nảy mầm rung động của cậu hơi bị lệch tí thôi.


Cậu nhớ hồi cấp hai mình thường làm ổ trên ghế sô pha trong phòng khách để chơi game vào lúc nửa đêm mà chẳng bật cái đèn nào, chỉ có ánh sáng tỏa ra từ điện thoại hoặc tivi thôi. Vào đợt kiểm tr.a sức khỏe đầu lớp 10, thị lực của cậu tụt xuống 4.8. Sau đó cậu không tham gia kì thi vào cấp 3 mà được tuyển thẳng nên cậu tận hưởng kì nghỉ trước thời hạn, tới lúc khai giảng vào lớp 10, thị lực đã bình thường rồi – cận thị giả chỉ cần uốn nắn lại là ổn.


Bây giờ cũng giống thế, uốn nắn lại là xong.
Chỉ cần bơ lác đi rồi sẽ ổn thôi.
Cơn mưa cuối thu không đến đi vội vã như hè, bao giờ cũng rả rích vài ngày. Gió thổi nước mưa tạt khắp mọi nơi, vừa rát vừa lạnh.


available on google playdownload on app store


Sáng nay Dương Tinh phụ trách đi theo xe, cô vừa đến đã chỉ ngay vào một số học sinh và bảo: “Trời lạnh mà ăn mặc phong phanh thế kia cho ai xem hả bạn học sinh nội trú nào đó?”
Lớp A có mỗi 2 học sinh nội trú, thế này chẳng khác nào chỉ tận tay day tận trán mà mắng.


Cô liếc Giang Thiêm và Thịnh Vọng, nói: “Tối qua nhà trường đã gửi tin nhắn nhắc nhở nhiệt độ hạ xuống rồi cơ mà? Mặc thêm cái áo len nữa thì ch.ết à?”
Giang Thiêm đáp: “Không thấy tin nhắn ạ.”


Các thầy cô đã quá quen cái kiểu nói năng mạnh miệng của hắn rồi. Dương Tinh bóc mẽ hắn ngay: “Làm gì mà không thấy tin nhắn, tôi thấy cậu cầm điện thoại cả ngày chẳng rời tay, chăm chỉ lướt điện thoại lắm.”


Cao Thiên Dương đứng cạnh chen mồm vào: “Báo cáo chị Tinh, lướt là lướt wechat, nếu không cần nhận mã kích hoạt thì giờ ai thèm xem tin nhắn nữa ạ.”
Dương Tinh chỉ vào mặt hắn nói: “Ngậm miệng.”
Cao Thiên Dương tủi thân ngậm mồm.


Giang Thiêm cũng chẳng nói nhiều, cái tên này giải thích xong thì cất điện thoại đi rồi liếc sang Thịnh Vọng. Kết quả bắt gặp Thịnh Vọng đã lén lút phanh áo khoác đồng phục ra một nửa, để lộ áo thun dài tay mỏng tang bên trong.
Chẳng trách Dương Tinh muốn mắng.


Thịnh Vọng đang mải ngẩn ngơ thơ thẩn, bỗng nhiên một vệt trắng lướt qua dưới mí mắt. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Giang Thiêm duỗi một tay trong túi quần ra, cách cự ly một bước, thay cậu kéo khóa đồng phục lên hết cỡ.


Cổ áo đồng phục dựng thẳng lên cao, đủ để che kín cần cổ. Giang Thiêm cong ngón tay chẳng may cọ vào cằm Thịnh Vọng, đẩy cậu hơi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn lướt qua mặt Thịnh Vọng, buông khóa áo ra thả tay xuống và nói: “Nếu cậu thấy nóng thì mặc áo ngắn tay đi, rách việc.”


Lại nữa, cái đồ độc mồm.
Thịnh Vọng ngoan ngoãn kéo cả tay áo vén tới khuỷu xuống, giải thích: “Đâu phải tôi phanh ra.”
“Chả lẽ tôi phanh?” Giang Thiêm hỏi.
“Cái khóa nó tự trượt xuống đấy chứ, không tin cậu hỏi nó đi.”
“…”


Đồ độc mồm quay đầu đi tức đến mức bật cười, cũng có thể là cười thật.
Nữ sinh xung quanh rộ lên khe khẽ, tiếng cười trộm hòa vào tiếng thì thầm, dựa vào phản ứng này thì có vẻ Giang Thiêm bật cười khiến người ta rung động lắm đây.


Thịnh Vọng vừa khiêu khích vừa đắc chí nhướng lông mày với hắn, sau đó rũ mắt rúc cằm vào trong cổ áo. Cậu kéo tay áo khoác tới  tận cổ tay, đưa lưng về phía Giang Thiêm đứng ở nơi ít gió, theo thói quen há miệng ngậm khóa áo.


Một lát sau, cậu bỗng giật mình ngớ ra, cậu đang ngậm cái khóa mà anh cậu vừa sờ vào.

ch.ết mất thôi.
Thịnh Vọng lặng người vài giây rồi nhả răng ra.
Chẳng mấy chốc xe đưa đón đã tới. Thịnh Vọng không thích chen lấn, bèn đứng cuối hàng lên xe.


Cậu cứ tưởng chẳng còn mấy chỗ trống thì cậu và Giang Thiêm sẽ tách nhau ra. Không ngờ Cao Thiên Dương ngố tàu lại vỗ vỗ lưng ghế trước mặt hắn và nói: “Đây! Giữ cho cậu hai chỗ này. Thấy tôi giống áo bông nhỏ ấm áp không?”


Nếu cho Thịnh Vọng cái bật lửa thì cậu sẽ đốt trụi áo bông nhỏ ngay tại đây.
Từ trường trung học trực thuộc đến trường Nam Sung mất 40 phút ngồi xe. Hôm qua Thịnh Vọng ngủ không ngon, lại thêm có ý định “bơ lác”, thế là vừa lên xe cậu đã đeo tai nghe chuẩn bị ngủ bù.


Xe đưa đón không còn mới, keo dính ở mép cửa sổ đã lủng, che không được khít lắm, gió cứ luồn qua khe hở thấm vào trong. Thịnh Vọng nhắm mắt dựa lưng chốc lát, rồi bị làn gió mỏng manh lũ lượt phe phẩy cho phát lạnh.


Cậu kéo cổ áo lên, rúc nửa gương mặt vào cổ áo, đổi góc khác tránh gió ngủ tiếp.
Vài giây sau, cậu cảm giác Giang Thiêm thay đổi tư thế, quần áo vải vóc vang lên tiếng sột soạt, làn gió phiền phức bỗng chẳng thấy tăm hơi.


Thịnh Vọng hé nửa mắt trong cơn buồn ngủ, thấy Giang Thiêm đang rũ mi lướt điện thoại, tay phải hắn chống đầu gác lên mép cửa sổ chật hẹp, cánh tay vừa khéo chặn khe hở lại.
Trái tim Thịnh Vọng bỗng dưng giật bắn, rồi dần dần chậm lại.


Hơn nửa học sinh trên xe đã ngủ, có một vài đứa nước đến chân mới nhảy đang ôn bài. Có tiếng ngáy loáng thoáng, tiếng lật sách sột soạt và tiếng học thuộc lòng nhỏ nhẹ, nhưng không sao ồn bằng tiếng mưa rơi ngoài cửa xe. 


Cậu lặng lẽ nhìn Giang Thiêm chốc lát, đột nhiên cậu thấy câu nói của Chiêu Tài không đúng hoàn toàn, có phải cứ ban ngày thì luôn lý tính đâu.
“Anh ơi.” Cậu thấp giọng gọi.
Ngón tay Giang Thiêm hẫng nhịp, bỗng ngay đầu nhìn cậu.


“Thì là muốn dặn anh khi nào sắp đến nhớ gọi em.” Thịnh Vọng dứt lời bèn ngáp dài, gục đầu đầy mỏi mệt.
Bấy giờ Giang Thiêm mới tỉnh lại từ cách gọi vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt Thịnh Vọng mà lông mày nhăn tít: “Cậu bị ốm à?”


“Không.” Thịnh Vọng kéo dài giọng ngập ngừng. Cậu rút điện thoại ra, mở khung trò chuyện trên wechat gõ vài chữ cho Giang Thiêm: Bác tài lái ngông quá, em bị say xe.
Ánh mắt Giang Thiêm dừng trên biệt danh, lần trước nhìn vẫn là tên của hắn, chẳng biết từ khi nào đã biến thành “Anh”.


Hắn giật mình sững đơ, chờ tới khi hắn hoàn hồn thì Thịnh Vọng đã cất điện thoại ngủ tiếp mất rồi. Cặp mắt trong veo vừa nhắm lại, khóe môi trút bỏ nụ cười khi sáng sủa khi gian trá, mím thành một đường thẳng tắp, cảm giác bơ phờ ủ rũ tức thì quấn lấy.


Cậu chàng ỉu xìu hình như đang khó chịu, chẳng mấy vui vẻ gì.
*
Thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, lần này đề tiếng anh, toán và lý khó lắm. Trên hành lang rộ tiếng kêu trời than đất oán thán buồn thương, mỗi lần thi xong một môn là có thêm cả đống liệt sĩ, tới khi thi xong hết thì phần đông đã xanh cỏ.


Lúc tài xế lái xe chở học sinh về trường trung học trực thuộc mà cứ cảm giác như mình đang túc trực bên linh cữu vậy.


Đối với Thịnh Vọng ấy à, thực ra đề khó không ảnh hưởng gì, ngủ chưa đủ không ảnh hưởng gì, có thích ai đó hay không thì càng chẳng ảnh hưởng gì. Cậu sẽ không ngu bất thình lình và làm bài dở tệ vì quá xúc động hay nóng nảy.


Chỉ mình cậu mới được quyền quyết định thành tích của mình tốt hay dở —- không phải cậu có thể hay không, mà phải xem cậu có muốn hay không.


Lúc xuống xe, một nửa lớp A vội vàng so đáp án, một nửa khác vội vàng gào mồm “Môn này tao toang rồi mày thì sao?” “Môn kia tao nát bét mày thế nào?” “Bài xx tao còn mỗi tí chưa kịp làm xong mày thì sao?”


Trước kia Thịnh Vọng hay nói “Tôi làm được”, lần nay bỗng biến thành một loạt “Không tốt cho lắm”.
Ban đầu lúc nghe thấy thế, đám Cao Thiên Dương, Tống Tư Duệ hơi sửng sốt tí tẹo, nhưng chỉ vậy mà thôi, chả có ai tưởng thật hết.


Mãi đến tận khi các trường chấm chéo bài thi xong, mọi người mới hiểu ý của lời ấy.
Hôm đó là thứ tư.


Khoảng 5 giờ sáng Giang Thiêm bỗng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra hắn trông thấy cửa ban công bị gió thổi mở toang từ lúc nào chẳng hay, một con chim vỗ đôi cánh ướt sũng phành phạch ngả nghiêng lao vào, vung vẩy bùn đất rồi hất đổ một cốc nước, xong mới hoảng hốt bay đi.


Bùn nước vẩy lên quần áo mới phơi của Giang Thiêm, cốc nước cũng là của hắn, nước đổ ra thấm vào quyển sách gần nó nhất — Tổng hợp đề thi học sinh giỏi Hóa học của Giang Thiêm.


Hắn thu dọn đống bừa bộn trên bàn, rồi thu quần áo bẩn đem đi giặt lại, thế là bay hết cơn buồn ngủ. Hắn nhét cánh tay rũ khỏi giường của Thịnh Vọng vào trong chăn, rồi đứng bên giường nhìn một lát, bấy giờ mới ngồi xuống.
Chẳng hiểu sao hắn cứ cảm giác hôm nay mình hơi xui xẻo.


Đúng 7 giờ, lão Hà giẫm lên tiếng chuông bước vào lớp học, trong tay ôm chồng bài thi Vật Lý và một tờ danh sách điểm đầy đủ.
Ồn ào thoáng chốc hóa lặng thinh, mọi người trong lớp ngoan ngoãn hẳn, cặp mắt chờ mong nhìn chằm chằm tờ danh sách bị gió thổi lật một góc.


Sắc mặt lão Hà chẳng vui vẻ gì cho cam. Nhưng lần nào thi học kỳ cô cũng thế, mọi người quen rồi.


“Lần này lớp mình tổng thể phát huy bình thường, điểm trung bình Vật Lý xếp thứ nhất trong 4 trường, Toán hạng nhất, Hóa hạng hai, Văn hạng 3, Tiếng Anh hạng 4. Cô Dương Tinh không vui lắm đâu, lát nữa các em chuẩn bị tinh thần ăn chửi đi.”


Cả lớp không dám thở mạnh, nghĩ đến Dương Tinh rồi chả ai dám động đậy gì.
“Lần này có chỗ đáng khen.” Hà Tiến nhìn quanh lớp, ánh mắt rơi về phía Giang Thiêm, cô nói: “Hạng nhất lớp chúng ta cũng là hạng nhất kì thi liên trường, với tổng số điểm 480 cách hạng hai 21 điểm.”


Chuyện này quan trọng chẳng kém gì điểm thi liên trường, lập kỷ lục mới. Lớp A lập tức bùng nổ, Cao Thiên Dương vừa vỗ tay vừa quay đầu nói với Thịnh Vọng: “Lão ấy không phải người, đúng không! Anh Thiêm của tôi không phải người!”
Thịnh Vọng cười hùa theo: “Đúng đấy, biến thái!”


Rốt cuộc tâm trạng Giang Thiêm cũng tươi tỉnh hơi tí, cây bụt kẹp giữa ngón tay gõ mạnh vai Thịnh Vọng. 
“Áu, ác thế.” Thịnh Vọng che bả vai giả vờ đau đớn: “Sự thật mà cũng không cho nói hả?!”


Hà Tiến gõ bàn, lớp học nhanh chóng im lặng. Cô nói: “Còn một điều đáng khen nữa là lần này có ít bạn rơi khỏi top 45 hơn. Những lần trước thường sẽ có khoảng 10 bạn rơi khỏi top 45, lần này lớp ta chỉ có 5 bạn thôi.”


Mọi người định hô hào vui sướng, nhưng vừa mở mồm ra thì chợt nhớ 5 bạn này sắp phải chuyển lớp, thế là nghẹn lại.
“Bây giờ các tổ trưởng phát phiếu điểm cho từng bạn.” Hà Tiến dừng một lát rồi nói tiếp: “Bạn nào không nhận được thì giờ ra chơi đến văn phòng, chúng ta tâm sự.”


Nói thế là mọi người hiểu rồi, 80-90% không nhận được là người nằm ngoài top 45.
Tổ trưởng các tổ đi đi lại lại trong lớp, không đến 2 phút đã phát xong phiếu điểm. Lúc nhận được phiếu điểm, Cao Thiên Dương suýt tí nữa vui tới phát khóc.


Hắn may mắn quá, hai câu nâng cao lần này rất khó, ngoại trừ những anh tài hàng đầu ra thì điểm của mọi người không chênh nhiều lắm, cứu hắn một mạng. Thế là tổng điểm không cao không thấp nằm trong top 45 toàn khối.


Hắn hôn chụt bảng điểm, quay ngoắt xuống định chia sẻ niềm vui với Thịnh Vọng, nhưng hắn bỗng sững sờ, vì hắn phát hiện trên bàn Thịnh Vọng không có bảng điểm.
Tiếng người ầm ĩ đột nhiên biến mất sạch bách trong giây lát, mọi người nhìn khắp nơi để biết kết quả “chuyển lớp” lần này.


5 người phải chuyển lớp theo thứ tự là Trương Hâm, Chu Tư Điểm, Triệu Nhi, Vương Trạch Lâm…. Và Thịnh Vọng.
Giây phút ấy, lớp học lặng thinh.
Thịnh Vọng nghiêng đâu, khóe mắt trông thấy cây bút giữa ngón tay anh cậu không xoay tròn nữa, mà “cạch” một tiếng, nặng nề rơi xuống bài thi.


Cậu khẽ khàng chớp mắt, thầm nghĩ mình đúng là giống y câu nói ấy, ngông hệt Triệu Hi. Nhưng cậu không ngông, cậu chỉ muốn tự đi lưu đày cho bình tĩnh lại mà thôi. 
Sẽ hơi khó chịu tí ti, nhưng chẳng mấy chốc đâu lại vào đấy.






Truyện liên quan