Chương 42: Lưu Ly Các - Ngày bán đấu giá

Trời càng tối, ánh trăng đã mọc đầu ngọn cây.
Toàn bộ Thượng Quan phủ yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người chìm vào trong giấc ngủ. Chỉ trừ bỏ mấy bà tử gác đêm, thỉnh thoảng ngáp tới ngáp lui, đi tuần tr.a vòng vòng quanh viện của chủ nhân mình.


Lan viện, lúc này nhưng lại truyền đến tiếng nói nhỏ.
Trong phòng, người ngồi người đứng.
Nhị di nương uể oải dựa vào trên giường, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở bên cạnh bà ta, phía dưới là hai ba người nha hoàn cung kính đứng chờ phục vụ.


Đứng giữa phòng chính là hai nha hoàn nhị đẳng bên Ngọc Trà Hiên, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, canh lúc đêm khuya yên tĩnh, mới dám lại đây báo cáo tình hình cho Nhị di nương.
Bọn họ vốn nghĩ rằng.


Nếu bọn họ được đại tiểu thư tín nhiệm thêm một lần nữa, sẽ không thèm làm người chạy tin của Nhị di nương.
Nhưng mà, cho dù bọn họ có cố gắng đến như thế nào thì đại tiểu thư cũng không tín nhiệm lại bọn họ, đừng nói đến trọng dụng bọn họ.


Cho nên bọn họ lại quay đầu trở về lấy lòng Nhị di nương, nếu trợ giúp cho Nhị di nương một lần nữa nắm lại quyền chưởng gia, hai người bọn họ sẽ trở thành đại công thần rồi.


Đến lúc đó trong Thượng Quan phủ này, hai người bọn họ có thể diễu võ dương oai. Không như hiện tại, cả ngày phải lo lắng đề phòng.
“Bẩm di nương”
“Ngày hôm nay, Đoan Mộc thế tử của Trấn Quốc công phủ đã tới Ngọc Trà Hiên”
“Sau đó là thế tử của Hán Thành Vương phủ”


available on google playdownload on app store


“Hai người đó dường như có quen biết với đại tiểu thư, vị tiểu công tử kia còn muốn nhận thức Đoan Mộc thế tử làm phụ thân. “


“Tụi nô tỳ tuy rằng luôn đứng chờ ở bên ngoài, tuy nhiên lại nghe được rất rõ ràng, Đoan Mộc thế tử giống như muốn thừa nhận, chỉ là sau đó lại bị ngốc thế tử của Hán Thành vương phủ quấy rối, nên không thành.”


Yên Nhiên nói xong, Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt âm trầm khó coi, quay đầu nhìn chằm chằm Nhị di nương.
“Mẫu thân, mẹ nhìn xem cái con nhỏ khốn kiếp kia, Làm sao nó lại quen biết với Đoan Mộc thế tử? “
Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng ghen tị không thôi, sắc mặt Nhị di nương cũng không hơn gì.


Một con tiện nhân tàn hoa bại liễu như nó, vậy mà lại được Đoan Mộc thế tử để mắt tới.
Nam nhân này chẳng lẽ có mắt không tròng sao?
Còn có thằng ngu Hán Thành Vương phủ kia nữa.


Dù thế nào cũng là người quyền cao chức trọng, làm sao lại cùng con nhỏ đáng ch.ết Thượng Quan Vãn Thanh kia ở chung một chỗ kia chứ?
Sắc mặt của hai ả lúc sáng lúc tối, nhất thời không có thanh âm, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng cả hai thấy chủ tử không nói lời nào, cũng không dám lên tiếng.


Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, thật lâu mới nghe được giọng Thượng Quan Tử Ngọc tức giận hung hăng hét lên:
“Mẫu thân, mẹ nói con nhỏ ch.ết tiệt kia so với con ai đẹp hơn? Nó có xinh đẹp hơn so với con hay không? Mẹ trả lời thành thật cho con đi, Mẫu thân?”


Nhị di nương nghe Thượng Quan Tử Ngọc hỏi, ngẩng đầu nhìn con gái cưng của mình, càng nhìn càng vừa lòng.
“Con nhỏ ch.ết tiệt kia làm sao có thể xinh đẹp như con gái của mẹ được”


“Ngọc nhi của mẹ tương lai là kim tôn là ngọc quý xa hoa, còn con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh chỉ là một người đàn bà ɖâʍ đãng, ai bị điên mới cưới con nhỏ đó.”
“Đoan Mộc thế tử chỉ sợ là buồn chán quá nên mới đem hai mẹ con tụi nó làm thú vui nhất thời thôi. “


“Một danh gia vọng tộc như vậy, con nghĩ thử xem, họ có thể thừa nhận một con đàn bà ɖâʍ đãng như con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh kia cùng cái thằng con hoang kêu là Đồng Đồng kia sao?”
Nhị di nương nói xong, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng lập tức vuốt mông ngựa:
“Nhị tiểu thư vốn là quốc sắc thiên hương”


“Người bình thường sao có thể so được”
“Đại tiểu thư tất nhiên là càng không thể so bì được”
“Huống chi ả ta còn có một đứa con hoang.”
“Phi, chỉ là một tàn hoa bại liễu mà thôi, muốn gả vào danh gia vọng tộc, ả ta nằm mơ giữa ban ngày.”


Thượng Quan Tử Ngọc nghe những người này nói mỗi người một câu xong. Trong lòng mới vui lên một chút, trên mặt nổi lên ý cười, nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng liếc mắt một cái nói:
“Hai người các ngươi thật chỉ có cái nói đúng.”
Nhị di nương nhớ tới một chuyện khác, lên tiếng nói:


“Đã nhiều ngày trôi qua, hai người các ngươi hãy chú ý Thượng Quan Vãn Thanh có động tĩnh gì hay không?”
“Nếu có, dù chỉ là một chút tình huống liền lại đây bẩm báo cho chúng ta ngay. Biết không?”
“Nếu ta xoay mình được, thì ngày sau không thể không thiếu công lao của các ngươi.”


“Cảm ơn di nương, Cảm ơn di nương.”
Hai tiểu nha đầu dập đầu nói lời cảm ơn, Nhị di nương nói xong chuyện, cho bọn họ lui xuống, cẩn thận dặn dò:
“Cẩn thận một chút, đừng làm cho người khác phát hiện.”
“Dạ, tụi nô tỳ đã biết.”


Hai nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, còn có nha hoàn Hồng Vân.
Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ.
Một trong ngũ đại công tử của Sở kinh, Đoan Mộc Lỗi, vậy mà lại nguyện ý làm phụ thân của thằng con hoang kia.
Trong lòng không khỏi thầm đoán.


Đoan Mộc Lỗi không phải là người mà con nhỏ kia muốn quyến rũ đi, càng nghĩ càng nổi trận lôi đình.
Con nhỏ ch.ết tiệt kia nó làm sao lại có số mệnh tốt như vậy chứ. Đầu tiên là cùng Mộ Dung Dịch có hôn ước, vừa giải trừ xong. Bây giờ lại có quan hệ mờ ám với Đoan Mộc thế tử.


“Mẫu thân, mẹ nói Đoan Mộc Lỗi sẽ không thực sự nhìn trúng Thượng Quan Vãn Thanh đi?”
“Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ”
“Sau lưng Đoan Mộc thế tử là cả một đại gia tộc, đừng nói là hắn ưng ý con nhỏ đó”


“Cái hạng người có hành vi đồi phong bại tục như Thượng Quan Vãn Thanh, chính là chúng ta, Thượng Quan phủ đều không chứa được nó, huống chi là Trấn Quốc Công phủ”
“Mẹ đã nói, Đoan Mộc Lỗi chỉ là chơi đùa hai mẹ con của nó thôi.”


Trong phòng, Hồng Vân phối hợp với chủ tử của mình gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy, nô tì đồng ý với di nương”
“Đoan Mộc thế tử là nhân trung long phượng, muốn kết hôn cũng phải là quý tộc hay hoàng tộc, làm sao có thể cưới đại tiểu thư”


“Cho dù đại tiểu thư vẫn còn trong trắng, chỉ sợ muốn gả vào Trấn Quốc Công phủ cũng đều không được, huống chi là hiện tại.”
Nhị di nương nghe Hồng Vân nói xong, gật đầu đồng ý:
“Tốt lắm, con nghỉ ngơi đi, mẫu thân phải trở về nghỉ ngơi.”


Nói xong dẫn nha hoàn đi ra ngoài, Thượng Quan Tử Ngọc nằm ở trên giường cũng không có lạc quan như mẫu thân của mình, có cảm giác, chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng mà hiện tại muốn nói điều gì vẫn còn rất sớm, nằm im suy nghĩ suốt đêm.


Mấy ngày sau, Vãn Thanh không hề có động tĩnh gì, luôn ở trong Ngọc Trà Hiên, Thượng Quan Đồng thì vẫn đến trường học đều đều, dù một động tĩnh nhỏ cũng không có.


Vốn Vãn Thanh muốn xem Yên Nhiên cùng Thanh Lăng muốn làm cái gì. Nhưng hai ngày sau là ngày đấu giá, mọi việc phải chờ đến khi buổi đấu giá chấm dứt mới tính toán sổ sách với bọn họ được.


Thượng Quan phủ bên này, trải qua mấy lần bị nàng liên tiếp chỉnh đốn. Bây giờ, từ mấy vị di nương, cho tới nô tài hạ nhân bên trong phủ, tất cả đều an phận tuân thủ nội quy, không dám làm ra điều gì khác thường.


Những kẻ hay lén lút đi uống rượu hay mấy bà tử thường xuyên tụ tập đánh bài cũng không dám tái phạm. Toàn tâm toàn ý làm tròn công việc của từng người, để tránh lọt vào tai của đại tiểu thư.
So với bên Ngọc Trà Hiên khá an ổn, Lan viện thì lại không.


Thỉnh thoảng có tin tức bẩm báo đi vào, khiến cho Nhị di nương kinh hãi run sợ.
Nguyên lai là tám chưởng quầy bị sa thải muốn âm thầm gặp Nhị di nương, muốn ả cho bọn họ một câu trả lời hợp lý.


Nếu Nhị di nương không gặp bọn họ, bọn họ sẽ đi gặp đại tiểu thư, đem mọi chuyện lúc trước Nhị di nương làm tiết lộ ra ngoài.
Nhị di nương nghe vậy, vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ.
Nếu thật sự truyền đến tai Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ sợ mấy cửa hàng đang trong tay bà cũng đừng mong muốn tồn tại tiếp.


Cho nên liền nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của mấy người kia, chấp nhận âm thầm gặp tám người kia.
Kết quả bị tám người đó làm đến đau đầu, kết quả ngậm đắng nuốt cay, chịu nổi đau cắt ruột cắt gan mà bồi thường cho mỗi người bọn họ một trăm lượng bạc.


Cuối cùng tự nhận là thần không biết, quỷ không hay đem sự tình ép xuống. Rốt cuộc cũng dàn xếp ổn thỏa.
Sau khi trở lại Lan viện, vừa nghĩ đến việc vô duyên vô cớ mất trắng tám trăm lượng bạc, Nhị di nương sắc mặt trắng bệch, giống như ai lấy dao cắt từng lát thịt trong lòng bà từng miếng từng miếng một.


So với Nhị di nương đang thống khổ, Thượng Quan Tử Ngọc lại vui sướng không thôi.
Ả ta chỉ nghĩ đến ngày đấu giá sẽ gặp được Mộ Dung Dịch.
Hai ngày này ả ta chỉ nghĩ đến việc làm kiểu tóc nào? Mặc quần áo gì? Phải mang trang sức gì để phù hợp?


Nghĩ vòng vo, liền hi vọng nhanh chóng đến ngày đấu giá sẽ cho Mộ Dung Dịch một kinh hỉ, khiến hắn đáp ứng đến Thượng Quan phủ cầu hôn ả ta.
Ngày bán đấu giá tại Lưu Ly Các cuối cùng đã tới.


Một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, sớm tinh mơ, Đồng Đồng đã đi học, Vãn Thanh vẫn như thường ngày chậm chạp rời giường, chuẩn bị rửa mặt súc miệng.
Ngoài cửa, Thượng Quan Tử Ngọc đã đã tới, thanh âm giòn giã vang lên.
“Yên Nhiên, đại tỷ còn chưa dậy sao?”
Yên Nhiên cung kính bẩm báo:


“Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư vừa thức dậy, còn chưa dùng điểm tâm sáng?”
Trong phòng.


Vãn Thanh không nhanh không chậm đánh giá người trong gương. Da trắng nõn nà, mi mỏng cong như lá liễu. Con ngươi sáng lấp lánh giống như ánh sao, ngủ một đêm no giấc, đôi mắt mọng nước rực rỡ, sáng chói mắt giống như Trân Châu, mặt không son phấn, trên hai má lại nổi lên một màu hồng nhạt, điềm đạm, xinh đẹp.


Hồi Tuyết chải tóc nàng theo kiểu Lưu Vân vừa giản dị lại quyến rũ, cài thêm một cây trâm ngọc Lưu Tô, hai mắt chú ý quan sát, không nhịn được tán thưởng.
“Đại tiểu thư thật là xinh đẹp, so với mấy người thô chi tục phấn kia đẹp hơn biết bao nhiêu lần.”


Âm thanh câu sau hơi cao, vì nói cho người bên ngoài nghe...






Truyện liên quan