Chương 53-5: Mẫu thân, mẹ nhìn thấy còn không phải chảy nước miếng (Phần cuối)
Phần cuối: Mộ Dung phu nhân tới cửa
Vãn Thanh xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng phát hiện, nam nhân này một khi chỉ cần để ý đến hắn, thì hắn càng làm những việc điên cuồng. Ngược lại, không bằng không để ý tới, nói không chừng đợi lát nữa hắn liền đi.
Bất quá, nàng mới vừa đi hai bước, liền nghe được Mộc Tiêu Dao kêu lên:
"Đợi một chút, hãy nói chuyện thêm một chút nữa đi, thật sự là vô tình mà, làm người ta đau lòng quá đi"
Vãn Thanh không thèm để ý đến hắn. Ai ngờ, nam nhân kia lại giống như người điên, kêu to lên:
"Thượng Quan Vãn Thanh, Thượng Quan Vãn Thanh?"
Âm thanh phát ra rất lớn.
Dù sao, hắn cũng không sợ, mất mặt cũng là Thượng Quan Vãn Thanh, dính dáng gì tới hắn. Ai kêu, nàng không để ý đến hắn làm gì kia chứ, hứ.
Vãn Thanh tức giận, dừng lại bước chân, đi thẳng một mạch đến trước mặt Mộc Tiêu Dao, chỉ vào mặt hắn, mắng chửi:
"Mộc Tiêu Dao, ngươi ăn nhầm cái thứ quái gì rồi hay sao mà la lên như người điên?"
"Đây là viện của ta không phải của ngươi"
"Tin hay không, ngươi nếu dám tiếp tục lại ở trong này quấy rối, ta lập tức phát ra tin tức, nói cho mọi người ngươi biết, Mộc Tiêu Dao đã đến Kim Hạ quốc"
Vãn Thanh nói xong, Mộc Tiêu Dao đứng thẳng người một chút, còn rất lịch sự làm động tác mời:
"Xin mời"
Hắn nói xong, đắc ý nâng mi híp mắt:
"Nếu ngươi dám làm như vậy. Từ nay về sau, ta liền bám theo ngươi, một bước cũng không rời"
Vãn Thanh một chữ cũng không nói ra được, Hồi Tuyết thật sự nhịn không nổi nữa. Thân hình chợt lóe liền vọt tới, cùng hắn đánh nhau.
Nhưng mà Mộc Tiêu Dao không đánh trả, thân mình giống như linh xà, trái né phải tránh, lúc nhảy lên, lúc cúi xuống.
Hồi Tuyết là cấp Thanh Huyền, thế nhưng nửa điểm cũng không làm gì được hắn, có thể thấy được tu vi của hắn rất cao, còn thần bí.
Nếu hắn đã can đảm công khai đem lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh ra thách đấu cùng các nước, chắc chắn là nắm chắc phần thắng trong tay. Bằng không, hắn sẽ không ngốc đến nổi làm như thế.
Vãn Thanh đứng thẳng người, cẩn thận quan sát Mộc Tiêu Dao. Người này có diện mạo tựa như nữ tử, rất âm nhu, thân phận lại tôn quý, võ công bí hiểm. Còn có chuyện gì khiến hắn phải kiêng dè đây?
Nếu tìm không thấy điểm yếu này của hắn … Sau này, không phải hắn sẽ làm phiền mình đến ch.ết luôn hay sao? Nghĩ liền không lên tiếng nữa.
Mộc Tiêu Dao cùng Hồi Tuyết đánh mấy chiêu, bỗng nhiên giơ tay lên tiếng:
"Được rồi, ta biến"
Quả nhiên, trong nháy mắt liền không thấy hắn nữa.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn xung quanh, nơi nào còn có bóng dáng của hắn, da đầu không khỏi run lên. Nam nhân này, thật sự là âm hồn bất tán.
"Tiểu thư, sau này nên để tâm một chút, nam nhân này quá kinh khủng"
"Ừ, chúng ta sau này cẩn thận một chút, chỉ sợ hắn sẽ còn xuất hiện tiếp. Nam nhân này tính tình âm trầm lại khinh người, xem ra lần so tài thách đấu này, tuyệt đối là một cái bẫy"
"Trở về đi tiểu thư. Đêm đã khuya, đi về nghỉ ngơi đi"
"Ừ"
Vốn đang có hứng thú dạo sân, trải qua cuộc gặp gỡ với Mộc Tiêu Dao còn làm ầm ĩ một trận, Vãn Thanh nửa điểm tâm trạng cũng không còn, cùng Hồi Tuyết đi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Vãn Thanh còn chưa dậy, quản gia liền đến Ngọc Trà Hiên bẩm báo. Nói, lão thái thái vừa phái người đến cho mời đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư cùng đi qua phủ chínhbên kia, lão thái thái muốn gặp các nàng.
Vừa nghe được tin lão thái thái muốn gặp tiểu thư, Hồi Tuyết liền không vui ra mặt. Nhưng mà e ngại sẽ khiến lão thái thái chú ý đến động tĩnh của tiểu thư, liền gật đầu đáp ứng.
Ngày hôm nay, Đồng Đồng không có đến trường, vì lão sư cho nghỉ hai ngày, cho nên bé sau khi thức dậy liền qua phòng Vãn Thanh náo loạn, miệng cứ líu ríu như chim non đòi ăn.
"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ dậy nhanh lên đi mà. Hôm nay chúng ta đi dạo phố đi nha, mẫu thân nhanh dậy đi. Cùng đi dạo phố nào, nha, nha, nha …"
Trong lòng bé đang có một dự định quan trọng. Hôm nay, bé muốn tìm một họa sĩ vẽ tranh trên phố, để người đó vẽ cho bé một bức chân dung, và phải vẽ cho thật giống với bé ngoài đời nha.
Để sau này bé còn dựa vào nó để đi tìm phụ thân nữa nha, nhất định phải tương đối tương đối giống với bé, như vậy cơ hội tìm phụ thân sẽ cao hơn, hehehe.
Đồng Đồng nghĩ trong lòng, lại không có ý định nói cho mẫu thân biết.
Bé đi đến trước giường của Vãn Thanh, nhấc màn lụa lên, tay nhỏ bé liền canh đúng điểm nhột của mẫu thân mà gãi, Vãn Thanh rất sợ ngứa, Đồng Đồng đương nhiên là biết điều này.
Trong chốc lát, Vãn Thanh liền bị bé làm cho tỉnh hẳn, vươn tay kéo cơ thể nhỏ nhắn của bé lên giường, gãi vào chỗ nhột của bé. Trong lúc nhất thời, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng gào hét vui vẻ vang lên khắp phòng, rất là náo nhiệt.
Trước cửa, Hồi Tuyết cùng bà ɖú đều cười rộ lên, cho đến khi hai mẹ con giỡn đủ, bọn Hồi Tuyết mới đi vào, phục vụ chủ tử đứng lên.
Hồi Tuyết nhớ tới chuyện Trương quản gia bẩm báo, vội báo cho nàng biết:
"Tiểu thư, trời vừa sáng lão thái thái liền phái người đến đây cho gọi qua, chỉ truyền gọi tiểu thư cùng nhị tiểu thư mà thôi"
"Ừ, bà già đó lại muốn tính toán chuyện gì nữa?"
Vãn Thanh bây giờ đối với lão thái thái thật sự là không có một chút hảo cảm, cảm thấy bà ta thật sự rất thích xen vào việc của người khác. Bà ta đã lớn tuổi đến như vậy, mà vẫn còn cố quản hết việc này đến việc kia.
Bà ta muốn chứng minh điều gì kia chứ? Chẳng lẽ chứng minh gừng càng già càng cay sao? Hừ, hay là muốn chứng minh bà ta vẫn còn nắm quyền lực trong tay? Chắc không phải là vế sau rồi.
Bây giờ Thượng Quan phủ có thể dùng câu vô cùng thê thảm để hình dung.
Có lẽ là do hôm qua, mọi người đi dự cuộc tuyển chọn tuyển thủ về kể lại. Chắc là về vị trí chỗ ngồi của ngũ đại thế gia, ít nhất phải có một ghế của Thượng Quan gia trong chỗ ngồi của ban giám khảo.
Kết quả thế nhưng lại không có. Mà Đại bá phụ ngay cả hừ lạnh cũng không dám hừ một tiếng.
Cho nên nói, Thượng Quan gia thật sự xuống dốc không phanh, như vậy mà bà già đó còn muốn thể hiện uy nghiêm quyền thế nữa sao? Hừ, buồn cười.
Hồi Tuyết thấy Vãn Thanh mất hứng, vội vàng lắc đầu:
"Không biết, em biết tiểu thư không muốn qua bên đó. Nhưng, dù người không muốn, cũng phải đi"
"Nếu tiểu thư không qua, người cho rằng bà ta sẽ chịu để yên cho người cùng lão gia sao?"
Vãn Thanh sắc mặt âm u.
Phía sau, Thượng Quan Đồng so với nàng càng tức giận buồn bực hơn, chu chu lên cái miệng nhỏ nhắn không nói một chữ, Vãn Thanh chuẩn bị chỉnh tề, thấy bé không nói chuyện, xoay người nhìn bé:
"Sao vậy con, ai dám cả gan chọc Đồng Đồng đáng yêu của mẹ?"
Đồng Đồng mệt mỏi rên rĩ:
"Mẫu thân, con muốn cùng mẹ đi dạo phố, ai ngờ … dạo không thành"
Vãn Thanh thấy cách bé nói trông rất tội nghiệp, đau lòng, dỗ bé:
"Như vậy đi, Đồng Đồng cùng mẫu thân cùng nhau đi qua nhà chính bên kia nha. Sau khi trở về, mẫu thân sẽ bồi Đồng Đồng đi dạo phố. Như thế nào?"
"Dạ được, mẫu thân, chúng ta đi nhanh đi, đi nhanh đi, mẫu thân"
Đồng Đồng vừa nghe có thể đi dạo phố, nhanh chóng kéo Vãn Thanh đứng dậy đi ra ngoài, Vãn Thanh buồn cười nhắc nhở bé:
"Con đó, mẫu thân còn chưa có dùng điểm tâm nữa kìa?"
"Vậy con cùng mẫu thân cùng nhau ăn nha"
Đồng Đồng không nỡ làm cho mẫu thân đói bụng, cười tủm tỉm kéo Vãn Thanh đi qua phòng khách dùng bữa.
Ăn đơn giản vài món xong, hai mẹ con liền mang theo Hồi Tuyết và bà vú, cùng Hỉ nhi, Phúc nhi, còn có Mã Thành cùng một đám thị vệ, cả đám chậm rãi rời khỏi Thượng Quan phủ, đi qua phủ chính ở bên kia.
Mà trước cửa phủ, trừ xe ngựa của bọn Vãn Thanh, còn có một chiếc xe ngựa khác đi theo phía sau bọn họ cùng nhau đi tới phủ chính ở bên kia. Người ngồi trong chiếc xe ngựa đó, chính là Thượng Quan Tử Ngọc.
Tuy rằng ả trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng mà nhìn không có tinh thần gì hết, hai vành mắt nổi lên quầng đen rất rõ ràng. Có vẻ như cả đêm ngủ không được ngon giấc, ngồi trong xe ngựa liền ngáp ngắn ngáp dài.
Nha hoàn Vân Tụ trước kia còn có chút tự hào vì mình là nha hoàn thiếp thân của nhị tiểu thư. Nhưng mà gần đây, bởi vì tâm tình của nhị tiểu thư không tốt, cho nên nàng liên tục bị đánh.
Nhị tiểu thư hoàn toàn không xem nàng là người, đối xử với nàng còn hơn súc vật. Trong lòng tràn đầy oán khí, nàng thật hối hận vì nhận một người mặt người dạ thú như ả ta làm chủ tử.
Nên đối với Thượng Quan Tử Ngọc cũng không tận tâm giống như lúc trước. Bình thường, trường hợp không cần lên tiếng liền tận lực không mở miệng.
Lúc này, bên trong xe ngựa yên tĩnh không tiếng động, một đường hướng phủ chính mà đi.
Thượng Quan gia chính phủ, phòng khách tây phủ.
Trong phòng lúc này đứng đầy người, trên hành lang dưới thềm đá đều đứng đầy nha hoàn cùng bà tử, người người đứng canh gác chờ lệnh.
Bên ngoài không có một âm thanh, nhưng mà từ phía sau vách ngăn lụa, truyền đến một trận cười to, nghe giọng cười rất thoải mái, tâm tình của lão thái thái có vẻ như rất tốt.
Vãn Thanh hơi nhíu mày, xem ra ngày hôm nay có khách tới. Đã có khách, vì sao lại muốn truyền các nàng lại đây? Bất động thanh sắc đứng trước cửa.
Mấy nha hoàn, bà tử đứng gác ở trước cửa vừa nhìn thấy nhóm người các nàng, đã sớm có người vén rèm vào trong bẩm báo. Nha hoàn cùng bà tử ai mà không biết Vãn Thanh cùng Thượng Quan Tử Ngọc.
Rất nhanh liền nghe được giọng lão thái thái vang lên:
"Cho Thanh nha đầu cùng Ngọc nha đầu vào đi"
"Dạ, lão thái thái"
Tiểu nha hoàn lui ra ngoài, ngay cả thiếp thân nha hoàn của lão thái thái, Thị Cẩm cũng đi theo ra ngoài, vừa đi ra, liền cười tươi, khom lưng khụy gối hành lễ:
"Thị Cẩm gặp qua đại tiểu thư, nhị tiểu thư"
Vãn Thanh vươn tay giúp nàng đứng lên, cười nhìn nàng:
"Ngày hôm nay lão tổ tông có khách đến sao? Ta nghe thấy giọng của lão tổ tông có vẻ như tâm tình rất tốt"
Thị Cẩm gật đầu, mắt thì nhìn Thượng Quan Tử Ngọc đang đứng phía sau Vãn Thanh, miệng là hướng Vãn Thanh mà trả lời:
"Dạ, là Mộ Dung phu nhân của Mộ Dung gia đang ở bên trong, cho nên lão thái thái rất vui vẻ"
Thị Cẩm vừa dứt lời, Vãn Thanh thì bình tĩnh, nhưng còn Thượng Quan Tử Ngọc thì lại khác.
Sắc mặt ả bỗng chốc xanh mét, chân nhũn ra, đứng không vững nữa, lập tức bám lấy tay Vân Tụ để không bị ngã, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Giờ khắc này, ả chỉ ước gì bản thân mình ngất đi, nhưng mà cố tình lại không thể như ý nguyện. Tuy rằng trong lòng ả run sợ, nhưng lại cố gắng bình tĩnh đứng vững.
Nàng sẽ không ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng Mộ Dung phu nhân đến đây là vì hướng lão thái thái nghị thân.
Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là Mộ Dung phu nhân đến đây, chỉ sợ là cùng lão thái thái nói rõ trắng đen chuyện của nàng cùng Mộ Dung Dịch.
*Nghị thân: bàn bạc về chuyện hôn nhân.
Trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đồng Đồng thấy vậy, tò mò lên tiếng hỏi:
"Dì rất nóng sao? Sao mà lại luôn luôn lau mồ hôi vậy, thật kỳ nha"
Thượng Quan Đồng vừa dứt lời, rất nhiều người liền chú ý đến Thượng Quan Tử Ngọc, thấy sắc mặt của ả ta thật sự rất khó nhìn.
Lại luôn tay không ngừng lau mồ hôi, điều này ngay cả Vãn Thanh cũng thấy kỳ quái, nhàn nhạt mở miệng:
"Nhị muội làm thế nào mà nóng thành như vậy? Chẳng lẽ phát sốt rồi sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc tức đến cắn nát môi, hận không thể cắn đứt cổ họng của hai mẹ con Vãn Thanh. Hai mẹ con này thật sự là rất ác độc mà, rõ ràng là cố ý chơi nàng.