Chương 18
Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Qua điện thoại Vũ Minh vẫn có thể nhận ra được tâm trạng Thư Tần không tệ, anh đẩy cửa phòng đọc sách, định trả lời cô, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Cố Phi Vũ và Chu Văn.
Anh đành phải cúp điện thoại: “Sáng mai giao lại cho tôi!”
Để laptop lại trên bàn, anh kéo ghế hỏi bọn họ: “Muộn rồi chạy qua đây làm gì, sao không về nhà ngủ đi?”
Cố Phi Vũ nghiêng người nằm dài trên sofa: “Đừng nhắc nữa! Ban ngày nhận hơn mười bệnh nhân mới, trước khi tan ca lại có một ca cấp cứu. Còn đang định hẹn Thư Tần đi xem phim, lần này lại lỡ hẹn!”
Chu Văn vừa bưng một bát nghi ngút khói vừa nói: “Hôm nay chị trực ca đêm nên đến đây ăn “bữa tối hoàng kim” với hai người. Ôi mẹ ơi, thơm quá!”
Khỏi cần nhìn cũng biết là mì ăn liền, Vũ Minh tựa người vào lưng ghế, tối nay anh chưa ăn thì phải? Bận quá nên quên mất, thôi quên đi!
Anh mở laptop, bắt đầu kiểm tr.a email.
“Này, hai ngày nay cậu bận đến mức không thấy bóng dáng!” Cố Phi Vũ mở mắt, “Hạng mục ung thư kia của cậu khởi động rồi sao?”
Vũ Minh nhìn chằm chằm vào email được gửi từ San Francisco: “Gần đủ rồi!”
Hiệu suất làm việc của hai bên rất cao, qua mấy lần bàn luận đã có thể khai thông, vấn đề duy nhất chính là đánh giá đau có tính chủ quan, Viện y học San Francisco George lo số liệu họ thu thập không hoàn thiện. Vì vậy, trợ lý của William tiến hành đối chiếu với bên anh rất nhiều lần. Sáng anh vốn dĩ muốn đưa bảng mẫu số liệu thu thập của Thư Tần cho họ xem trước, thế nhưng bên kia yêu cầu ít nhất phải thu thập số liệu của mười bệnh nhân.
Nếu sáng mai mẫu thu thập có thể đạt tiêu chuẩn như hôm qua Thư Tần làm thì hợp tác sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Chu Văn mở miệng hỏi Cố Phi Vũ: “Há miệng là Thư Tần, ngậm miệng cũng Thư Tần, người ta là con gái nhà lành, thái độ của cậu có thể nghiêm túc một chút được không?”
Cố Phi Vũ bật dậy: “Em thật lòng 101% đấy. Em chưa từng thấy cô gái nào đáng yêu như vậy. Em ấy quay sang nở nụ cười khiến tim em như muốn tan chảy.”
Sau đó anh ta nhấc cằm hỏi Vũ Minh: “Ngày hôm qua em ấy nằm trong tổ thu thập tư liệu cho hạng mục của cậu phải không? Không phải cậu đã đồng ý cho em ấy nghỉ sớm à?”
“Cô ấy đến giúp tớ quan sát mẫu, làm sao tớ cho cô ấy đi được!”
“Cậu thật vớ vẩn, nếu cậu để ý đến chất lượng mẫu thì chính cậu ngồi ở phòng bệnh, mấy em sinh viên dám tùy tiện viết linh tinh sao?”
“Gì cơ? Bây giờ tớ làm gì có thời gian ngồi ở phòng bệnh?”
“Cậu tùy tiện lập một tổ trưởng phụ trách là được, đâu nhất thiết phải là em ấy!”
Vũ Minh nhìn chằm chằm vào màn hình: “Tính chủ quan trong thu thập mẫu quá mạnh, người khác không để tâm được như cô ấy.”
Cố Phi Vũ mỉm cười đánh giá Vũ Minh: “Tớ đã từng nói gì nhỉ? Lần trước trong hội nghị hàng năm tớ đã thấy cậu có vấn đề rồi. Rõ ràng cậu để ý đến em ấy, chỉ là mạnh miệng thôi.”
Vũ Minh không di chuyển con chuột, vẻ mặt lập tức mờ mịt, nhưng anh nhanh tay mở hộp email, cúi đầu đánh máy: “Không rảnh nói mấy chuyện này với cậu.”
Chu Văn ngồi bên cạnh khịt mũi coi thường Cố Phi Vũ: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, cứ thấy đẹp là nảy sinh ý đồ à?”
Cố Phi Vũ không phục: “Em yêu bốn lần, mỗi lần chia tay đều vì nguyên nhân khách quan, làm sao qua miệng hai người em lại biến thành kẻ đào hoa xấu xa vậy?”
Chu Văn đang húp nước mì, bỗng dừng lại: “Thật ngại quá, ngại quá, lại nhắc đến chuyện buồn của soái ca Cố rồi.”
Cố Phi Vũ nhìn Vũ Minh: “Tớ mặc kệ. Tớ theo đuổi em ấy trước. Một cô gái thông minh và nhanh trí như vậy sẽ cảm nhận được tấm chân tình của tớ. Một cô gái tốt như vậy, tớ không muốn bỏ lỡ. Sáng mai rảnh rỗi tớ sẽ gọi cho em ấy.”
Chu Văn đặt bát mì xuống: “Được rồi, được rồi. Vũ Minh dồn nhiều tinh thần và sức lực vào hạng mục này, khó khăn lắm mới có thể khởi động, đang là thời khắc cần người, cậu đừng quấy rối.”
Cố Phi Vũ đứng dậy mở cửa: “Đây không phải là quấy rối, là trực giác. Lần trước em đã hỏi ý cậu ấy, kết quả hai ngày nay cậu ấy luôn phá em. Vũ Minh, trước đó cậu đã nói gì chứ, giờ lại quay sang cắn tớ!”
*
Cùng ngày bố cô cũng làm xét nghiệm, theo hẹn là buổi chiều. Sáng nay Thư Tần đã gọi về nhà, dặn bố mẹ có kết quả phải gọi ngay cho cô.
Sáng nay Vũ Minh vừa đến đã nói muốn lấy số liệu mẫu hôm qua, còn chưa kịp chờ cô mở ngăn kéo thì anh lại bị gọi đi. Thư Tần bận bịu đến trưa, lúc ăn cơm cô lại gọi cho bố. Bố mẹ cô báo là đang xuất phát đi bệnh viện.
Mẹ cô nói: “Con cứ an tâm làm việc đi, khi nào xong bố mẹ sẽ gọi ngay cho con!”
Hơn ba giờ chiều Vũ Minh trở về, Thư Tần giao mẫu số liệu cho anh: “Sư huynh, anh xem qua có phải làm lại không ạ?”
Vũ Minh cúi đầu lật xem. Quả nhiên, chỉ cần mẫu tốt, chất lượng lập tức tăng cao, lát nữa chỉnh sửa lại một chút với những người phụ trách khác là có thể gửi ngay cho William.
Ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ hai ngày nay cô ngủ không đủ giấc, sắc mặt không được tốt như lúc ở hội nghị hàng năm, anh quan sát cô: “Sau này cứ làm theo tiêu chuẩn này, cứ mỗi sáng tập hợp tư liệu lại cho tôi.”
Thư Tần thật sự vui mừng, vừa rồi cô còn lo anh chỉ ra điểm sơ hở, xem ra chức danh “tổ trưởng” này có thể tiếp tục làm rồi.
Rất nhanh đến bốn giờ, có lẽ bố mẹ cô đã vào phòng làm kiểm tra, cô mỉm cười: “Thật lòng cảm ơn sư huynh, tạm thời không có ca cấp cứu, em qua PACU trước.”
Anh nhìn theo bóng lưng của cô, cô là một người chỉ cần một việc nhỏ nhặt cũng có thể vui cả ngày. Anh ngẫm nghĩ một lát, chợt gọi cô lại: “Ngày mai cô qua phòng 24 đi.”
Vì để được học gây tê tủy sống mà cô xin anh rất nhiều lần, phòng 24 chuyên phẫu thuật sản khoa, nếu muốn học gây tê ngoài màng cứng hoặc gây tê tủy sống thì phải qua phòng đó.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ rất vui, nhưng trông cô khá mất tập trung, chỉ gật đầu cho qua chuyện: “Dạ, vậy em cảm ơn sư huynh!”
Thư Tần nhớ đến việc phải gọi cho bố, cô trở về khu phẫu thuật, căn phòng trống không, bác sĩ trực báo cho cô biết ca phẫu thuật cùng ngày gần như kết thúc rồi. Cô lập tức ra ngoài gọi điện thoại cho bố. Không phải bố cô nghe máy mà là mẹ: “Bố con vào kiểm tr.a rồi.”
Thư Tần vừa thấp thỏm vừa hi vọng, ước gì một giây sau bố mẹ cô nói không sao.
Chờ mấy phút, cô lại lấy điện thoại ra, nhưng lần này là Cố Phi Vũ gọi đến.
Cô ngạc nhiên, sợ làm lỡ cuộc gọi của bố mẹ nên cô nghe máy, giọng điệu gấp gáp: “Có chuyện gì không Cố sư huynh?”
Đúng lúc này Vũ Minh trở về, anh liếc nhìn cô một cái, đi vào phòng làm việc.
“Anh đang ở khoa của em.” Cố Phi Vũ lên tiếng, “Em đang bận sao?”
“Vâng, em đang đợi một cuộc gọi rất quan trọng.”
Cố Phi Vũ thức thời mỉm cười: “Vậy khi nào rảnh anh sẽ gọi lại cho em.”
Vũ Minh vào phòng làm việc liền mở laptop ra phân ca phẫu thuật. Qua mấy phút vẫn chưa thấy Thư Tần đi vào, anh liếc nhìn di động, không cần gọi cũng biết, vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy là Cố Phi Vũ.
Anh đột nhiên cảm giác sầu não, vừa đứng lên thì Thư Tần quay vào, nụ cười xán lạn đến chói mắt, cô tiến về phía anh, lên tiếng: “Sư huynh, có thể thương lượng một chút được không, tối nay em muốn xin nghỉ hai tiếng.”
Vừa rồi bố mẹ gọi cho Thư Tần, kết quả kiểm tr.a không sao, bố cô thật sự kích động muốn về nhà mở tiệc, mẹ cô vui mừng hỏi tối nay cô có rảnh không, cố về nhà một chuyến ăn mừng cả nhà vượt qua đại nạn.
Vũ Minh nhìn cô: “Vừa làm được một ngày đã xin nghỉ?”
Biết người này khó tính nhưng cô vẫn thử một lần: “Trong nhà em xảy ra chút việc nên em muốn về nhà một chuyến, chỉ cần hai tiếng là em quay lại.”
Ăn bữa cơm cần mất hai tiếng… Anh nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, dứt khoát từ chối: “Không được!”
Nói xong anh đi ngang qua cô, ra ngoài. Cô vội đuổi theo anh: “Không phải, sư huynh. Em thật sự có việc gấp.”
Chỉ muốn về thăm bố cô một chút.
Anh quay đầu nhìn cô, cô không thể giấu được khuôn mặt sung sướng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Thư Tần chắp hai tay thành hình chữ thập, bảo đảm với Vũ Minh: “Em biết sư huynh rất coi trọng hạng mục này. Bây giờ chưa đến năm giờ, lại không có ca phẫu thuật. Em về nhà một chuyến, khi quay trở lại nhất định không để lỡ việc thu thập số liệu. Xin anh đó, xin sư huynh đồng ý cho em lần này!”
Trong lòng anh rầu rĩ… Lần đầu tiên cô nhóc này ăn nói khép nép lại vì Cố Phi Vũ.
Anh cười nhạo: “Trong đầu cô nghĩ gì vậy? Có lần này phải chăng lại có lần sau?”
Cô nghẹn giọng, không đồng ý thì không đồng ý, có cần phát tán tư duy theo kiểu đó không? Cô kiềm chế cơn giận: “Không phải sư huynh… Ngày hôm nay nhà em thật sự có chút việc.”
Anh nhìn cô, gương mặt không cảm xúc.
Hai người đứng đối diện nhau, cô có thể nhìn ra anh sẽ không đồng ý nên ủ rũ: “Vậy cũng được!”
Xoay người rời khỏi phòng, cùng lắm thì ngày hôm nay cô nhờ Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc giúp cô thăm bệnh, ngày mai cô lại làm hộ bọn họ. Nếu như vậy vừa vặn có thể trống được hai tiếng, không cần xin Vũ Minh nghỉ.
Còn đang muốn tìm Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc thương lượng chuyện này, anh đứng ở phía sau, lạnh nhạt lên tiếng: “Bệnh nhân của mình thì tự mình thăm khám.” Sau đó đi về hướng hành lang khác.
Cô xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, tức phát điên. Dựa vào gì chứ, trước mắt không có ca phẫu thuật, cô vẫn dùng thời gian sau khi tan ca mà.
Cô kéo khẩu trang xuống: “Chỉ xin nghỉ hai tiếng thôi, sư huynh có cần phải gây khó dễ như vậy không?!!”
Cô nhất quyết phải về nhà một chuyến.
Vũ Minh cười mỉa, vì chuyện yêu đương mà đến mức này? Đi được hai bước, anh liền xoay người nhìn cô, bắt gặp vành mắt đỏ au, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, lẽ nào nhà cô xảy ra chuyện thật?
Thư Tần tìm Thịnh Nhất Nam, nhờ cô ấy thăm khám bệnh nhân giúp, sau đó chạy nhanh qua phòng thay đồ. Vừa ra ngoài liền gặp phải Cố Phi Vũ.
“Thư Tần?” Cố Phi Vũ đứng thẳng người, “Em muốn đi đâu sao?”
Cô gật đầu: “Chào Cố sư huynh, em về nhà một chuyến!”
“Về nhà!” Cố Phi Vũ quan sát, thấy sắc mặt cô không tốt, “Nhà em ở đâu, có xa không? Để anh đưa em về!”
Thư Tần muốn trả lời không cần nhưng cô chợt nghĩ hiện tại rất khó gọi xe, ở đây lại cách xa tàu điện ngầm. Cho dù bố cô có đưa cô quay lại nhưng dù gì cô chỉ có hai tiếng mà thôi.
Cố Phi Vũ thấy cô do dự liền mỉm cười: “Được rồi, không cần đề phòng Cố sư huynh như thế đâu. Đúng lúc anh phải ra ngoài đưa đồ cho chủ nhiệm khoa anh, không phiền đâu!”
Nói từ chối cũng không được, cô đành đáp: “Vậy cũng được, cảm ơn Cố sư huynh!”
Hai người vừa định đi thì Vũ Minh bước ra, Thư Tần làm như không thấy anh, đẩy cửa ra ngoài.
Đến bãi đỗ xe, điện thoại Cố Phi Vũ vang lên, anh ta nhìn màn hình, là Vũ Minh.
Anh ta ngạc nhiên, để Thư Tần chờ trong xe rồi đi qua một góc nghe máy, nghe vài câu, đầu tiên hơi nhíu mày, sau đó từ từ thả lỏng, anh ta uốn lưỡi rồi phá lên cười: “Không phải cậu nói là không có thời gian sao, tại sao lại chờ sẵn xe như vậy chứ? Hơn nữa dựa vào cái gì tớ phải tặng cơ hội này lại cho cậu? Mau đến đây, cho tớ một lý do khiến tớ tâm phục khẩu phục đi.”