Chương 92

Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Mạc Y Phi
Trò hề đã hạ màn nhưng dư âm thì vẫn chưa tan hết.
Lúc Thư Tần đi ra khỏi phòng uống nước thì mọi người trong văn phòng vẫn còn đang bàn tán về chuyện vừa rồi.


Thư Tần không tham gia, nhưng cô có thể nghe được, trải qua mấy trận phong ba này, phái Chương không chỉ mất đi quyền lên tiếng trong công tác quản lý mà còn mất cả một bộ phận trung gian ủng hộ nữa.


Nhân dịp văn phòng đang có nhiều người, Thư Tần đi photo bảng khảo sát bệnh nhân ngày mai phải đi khám, có rất nhiều sinh viên đứng trước bàn xem máy tính. Lại gần cô mới biết, trường học muốn tổ chức giải thi đấu luận văn của nghiên cứu sinh, có giải nhất, nhì, ba, trên trang web mới đăng thông báo lên.


Tế Nhân thường xuyên tổ chức các cuộc thi, một là thi kỹ năng thực tiễn, hai là thi kiến thức lý luận, lấy tên là "Dạy học chắc chắn, cạnh tranh bồi dưỡng sự ưu tú". Thư Tần đã sớm quen với chuyện này từ lâu rồi.


Các sinh viên ồn ào như ong vỡ tổ tải phiếu đăng ký xuống, có người hỏi, "Thư Tần, cậu có đăng ký không?"
"Có chứ, tớ chuẩn bị đi điền phiếu đăng ký đây."
"Đúng lúc tớ in thừa một tờ, cho cậu này."


"Cảm ơn nhé." Thư Tần cười nhận lấy, căn cứ theo quy tắc thi đấu, người thắng không chỉ có thể tham gia cuộc họp quốc tế chuyên ngành hàng năm vào năm sau mà còn có thể đại diện sinh viên lên phát biểu ở lễ tốt nghiệp nữa.


available on google playdownload on app store


Thư Tần thử tưởng tượng cảnh lễ tốt nghiệp của bản thân, lúc đó chắc chắn Vũ Minh sẽ đến, nếu cô có thể đại diện cho các sinh viên lên bục phát biểu… Chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến cô cần phải đăng ký rồi.


Ngô Mặc nói: “Tin tức của hệ thống khoa nội nhanh hơn chúng ta nhiều, vừa nãy tớ gặp Thích Mạn trong thang máy, bọn họ đều đã đăng ký xong đi về rồi.”
Thư Tần nghe vậy liền nhíu mày.


Cô nhấc bút lên điền phiếu, chuyện chuyển tiếp sớm đã được xác định rồi, phương hướng đề tài của cô cũng không thay đổi, đó là: “Ứng dụng của siêu âm thực quản trong việc gây mê tim”.
Sau khi đối chiếu cẩn thận quy định chi tiết, Thư Tần hỏi, “Bây giờ phải giao cho giáo sư Ngô à?”


“Đúng vậy, tất cả nghiên cứu sinh đều thống nhất giao cho giáo sư Ngô.”
Thư Tần nộp phiếu đăng ký xong thì đi tới phòng bệnh thăm bệnh nhân.


Cửa phòng của chủ nhiệm mở ra, đúng lúc Lâm Cảnh Dương đi vào, trước bàn làm việc còn có một người nhưng lại bị che khuất mất, Thư Tần đoán đó là chủ nhiệm La.
“Cảnh Dương, thầy cho em thời gian một ngày, em đã nghĩ rõ ràng chưa?”
“Cạch” một tiếng, Lâm Cảnh Dương đóng cửa lại.


Tố chất tâm lý của anh ta khá tốt: “Chủ nhiệm La, em thật sự không rõ lắm về chuyện này.”


Chủ nhiệm La đột nhiên cao giọng nói: “Tốt nhất em nên nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời, em còn trẻ như vậy, được và mất trên phương diện nghiệp vụ thì còn chấp nhận được, tuy nhiên nếu đi sai đường thì không ai cứu được em đâu! Thầy cho em một tiếng cuối cùng, khoa Khoa học và Giáo dục vẫn đang đợi câu trả lời của thầy.”


Thư Tần giật mình, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến cô nhưng không khí lại như đang đông lại thành băng lạnh vậy.
Phía sau có người đi ra, cô không thể đứng nghe được nữa nên vội bước nhanh rời khỏi hành lang.


Lúc Thư Tần trở về từ phòng bệnh nhân thì đã là bảy rưỡi, nhân viên công vụ của khoa Lâm sàng đều đã nghỉ làm rồi, trên sàn nhà hành lang có phủ một lớp cao su, đi lên không hề có tiếng động nào.


Trong phòng chủ nhiệm vẫn còn người nói chuyện, loáng thoáng không nghe rõ lắm, nhưng âm lượng đã to hơn vừa nãy.
Thư Tần dừng bước một chút, đi tới sát vách, đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ ra.


Ở chỗ sát cửa sổ có một cô gái đang ngồi xổm, hai vai hơi run, rõ ràng là đang khóc nức nở trong im lặng.
Thư Tần đứng ở cửa, là Vương Giảo Giảo.


Trên người Vương Giảo Giảo vẫn còn mặc áo blouse trắng, cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, mặt mũi tèm lem nước mắt, mí mắt vừa hồng vừa sưng.


Không chờ Thư Tần kịp tiến lên, cô ta đột nhiên đứng bật dậy, tùy tiện rút giấy ăn lau nước mắt rồi đẩy ghế đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Thư Tần cũng không dừng bước.


Thư Tần khẽ liếc nhìn bóng lưng Vương Giảo Giảo, cô có thể đoán ra được tại sao Vương Giảo Giảo khóc, nhưng lại không thể nào cảm thấy đồng tình với cô ta được.
Cô đợi thêm một lúc nữa, Vũ Minh vẫn chưa quay lại, Thư Tần nhắn tin cho anh.
“Em chờ anh ở khoa Lâm sàng nhé.”
“Ừ.”


Thư Tần nhìn màn hình, đáy lòng tràn ngập phiền muộn.


Nghiệp vụ ở huyện Thanh Bình vừa có bước tiến triển, phải làm thật tốt chuyện đoàn chuyên gia xuống nông thôn nên Vũ Minh sẽ lái xe thâu đêm trở về. Cô muốn ăn bữa tối cùng anh trước, dù phải vừa ăn vừa dọn hành lý cũng được, nhưng thời gian không kịp nữa, tám giờ cô phải đến phòng Điều trị đau rồi.


Có cần nhờ sư huynh Vương Nam thu bản mẫu hộ mình một tiếng không nhỉ? Thôi vậy, làm phiền anh ấy nhiều quá cũng không tốt.
Lúc đi ra khỏi văn phòng, cô vào phòng uống nước rót nước nóng, trong lúc đang vặn nắp bình thì sư huynh Vương Nam đi tới.
“Ôi, Vương sư huynh.”


Mái tóc Vương Nam rối bù: “Anh đến ăn cơm hộp, sư huynh sẽ về huyện Thanh Bình ngay, anh ấy bảo hôm nay anh qua phòng bệnh thu bản mẫu hộ em.”
Thư Tần vừa vui mừng vừa cảm kích: “Lại phải làm phiền Vương sư huynh rồi ạ.”


Vương Nam ngáp một cái: “Đừng khách khí như vậy, lúc sư huynh nói chuyện này với anh thì không phí lời thêm một câu nào đâu, bình thường đều trực tiếp gọi điện thoại cho anh, nếu như khách sáo hơn một chút thì sẽ thu xếp công việc nhắn tin cho anh, đến cả gõ thêm một dấu chấm anh ấy cũng chê lãng phí thời gian đấy.”


Thư Tần phì cười, trong phòng có người nói chuyện: “Rốt cuộc là ai báo cáo chuyện làm lộ đề lần này nhỉ? Sao tôi chẳng nghe thấy một tin tức gì thế?”


“Còn có thể là ai được chứ? Đám người phó chủ nhiệm Chương chứ ai vào đây, thật ra nghĩ cẩn thận thì tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu Vũ Minh thật sự làm lộ đề, ảnh hưởng đến chủ nhiệm La ứng tuyển là một mặt, mà còn có thể khiến chủ nhiệm La không vừa lòng với Vũ Minh. Mối quan hệ thầy trò tốt đẹp không biết chừng sẽ xuất hiện vết nứt.”


“Thế nên tôi đã nói rồi, rốt cuộc là ai báo lên trường học và ban kỉ luật vậy, một ngày đã trôi qua rồi, tốt xấu gì cũng nên có người báo cáo cụ thể đi chứ.”


Thư Tần đi tới nhìn, đã qua thời gian tan làm từ lâu rồi, Trần sư tỷ là phó ban trực hôm nay, hai vị thầy giáo điều tr.a tài liệu lịch sử vẫn chưa tới.
Người càng ít, lúc nói chuyện lại để lộ nhiều hơn.
Vương Nam cầm hộp cơm đẩy cửa ra, Thư Tần cũng đi vào chào hỏi: “Em chào sư huynh, sư tỷ.”


Mọi người đều là sinh viên của chủ nhiệm La nên đã sớm quen mặt nhau từ lâu, Trần sư tỷ gật đầu với hai người, tiếp tục tr.a tài liệu: “Tin tức của hai người cũng chậm quá đấy, trong khoa Lâm sàng đã sớm lan truyền rồi, thư nặc danh do sinh viên hệ bảy năm của lão Chương gửi, cô ta báo cáo vì chuyện suất chuyển tiếp.”


“Vương Giảo Giảo ư? Chẳng trách lúc nãy cô ta ngồi khóc sướt mướt trong văn phòng, yên lặng đọc sách không được à, sao cứ nhất định phải dính đến những đấu tranh phe phái này ở khoa Lâm sàng chứ.”


“Đúng vậy đấy, còn để xảy ra chuyện này nữa, vừa nhìn là biết bị bố mẹ chiều hư rồi, trẻ vậy mà đã có suy nghĩ về mặt này rồi, sau này truyền ra thì ở Tế Nhân còn có giáo sư nào muốn nhận sinh viên như vậy nữa chứ.”
Thư Tần ngẩn người.


Một ngày trôi qua rồi, Vương Giảo Giảo vẫn không thể nào chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Rõ ràng không phải chỉ một mình Vương Giảo Giảo chụp ảnh, nhưng mà từ đầu tới cuối Lâm Cảnh Dương đều không đứng ra.
Anh ta lợi dụng sư muội của mình xong rồi lại để cô ta nhận lấy nỗi oan ức này sao?


Trần sư tỷ trượt con chuột: “Mọi người xem đi, khoa Khoa học và Giáo dục thông báo: “Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị” sắp đi Mỹ rồi, tuần sau sẽ tổ chức đại hội động viên tư tưởng, lần này Lâm Cảnh Dương đi mất đến một năm đấy, chúng ta có cần làm buổi tiệc chia tay gì đó cho cậu ta không nhỉ?”


“Năm nào khoa Lâm sàng chẳng có người ra nước ngoài, phải dựa theo quy định những năm qua chứ, hơn nữa năm nay Lâm Cảnh Dương cũng đăng kí giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ nữa. Tôi thấy mấy tháng nay ngày nào cậu ta cũng làm tuần hoàn ngoài nên tỷ lệ thành công rất cao. Không biết Vũ Minh ở huyện Thanh Bình thế nào rồi, nếu như tình hình không thuận lợi thì phần thắng của Lâm Cảnh Dương càng cao hơn.”


Vương Nam vốn đang vùi đầu ăn cơm hộp đột nhiên cười mỉa mai hai tiếng.
Trần sư tỷ kinh ngạc hỏi: “Vương Nam, cậu làm đề tài đến ngu người rồi à, đang ăn cơm tự nhiên cười cái gì?”


Thư Tần càng nghĩ càng thấy trong lòng nguội lạnh, hai việc vừa nãy nhắc tới đều liên quan đến tương lai sau này của Lâm Cảnh Dương. Trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần Vương Giảo Giảo không đưa ra được chứng cứ xác thực thì Lâm Cảnh Dương tuyệt đối sẽ không chủ động đứng ra.


Để bồi dưỡng Lâm Cảnh Dương mà phó chủ nhiệm Chương đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mặc dù ông ta hiểu rõ chân tướng mọi chuyện những cũng chỉ có thể hi sinh con tốt thí. Huống hồ Vương Giảo Giảo quả thực có tham dự vào việc chụp ảnh, còn nói gì đến chuyện vô tội chứ.


Bây giờ chẳng ai chìa tay ra giúp Vương Giảo Giảo cả, chẳng trách cô ta khóc bất lực đến vậy.
Điều này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến cho Thư Tần khó chịu đó chính là từ trên xuống dưới toàn bộ khoa, kể cả những người Trần sư tỷ cũng có ấn tượng cực kỳ tốt với Lâm Cảnh Dương.


“Ơ? Có phải tôi hoa mắt rồi không, sao tên Lâm Cảnh Dương lại không còn nữa vậy?” Trần sư tỷ giơ con chuột lên, kinh ngạc kéo bảng danh sách, lại gần màn hình.
“Hả? Không thể nào, cậu tải lại xem sao.”
“Thật mà, mười phút trước còn có, mới tải lại đã không còn rồi.”


Vương Nam và Thư Tần đi qua xem, trong danh sách Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị vốn có ba cái tên, bây giờ chỉ còn lại Trâu Mậu và vị Lục sư tỷ của khoa Nội tiết kia thôi.
“Thủ tục xuất ngoại cũng sắp làm xong rồi, sao đột nhiên lại thiếu một người được, hệ thống lỗi rồi à?”


“Không đúng, cậu xem đi, danh sách đăng kí giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ vẫn có Lâm Cảnh Dương mà.”


Phòng đọc trở nên yên tĩnh, chủ nhiệm La chưa bao giờ cản trở cơ hội ra nước ngoài học tập của bác sĩ trẻ. Mọi người đều là người thông minh, chỉ bất ngờ trong chốc lát, Trần sư tỷ lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Chủ nhiệm La gọi Lâm Cảnh Dương đi vào lâu như vậy, chắc không phải là…”


Một vị sư huynh khác cũng khó hiểu: “Mẹ nó, là Lâm Cảnh Dương sao? Không thể nào tin được, bình thường tôi cũng không qua lại nhiều với cậu ta, nhưng cậu ta là người chính trực mà.”


Thư Tần không nói gì, chẳng trách tâm trạng chủ nhiệm La lại kích động như vậy, cái gọi là một tiếng cuối cùng cũng là để chỉ cái này sao?
“Ngày mai phó chủ nhiệm Chương sẽ không làm loạn một trận nữa đâu nhỉ?”


“Có làm loạn cũng vô dụng, nếu như chỉ là chuyện báo cáo thì sẽ không đến nông nỗi này đâu. Dựa vào tác phong trước sau như một của chủ nhiệm La, ông ấy sẽ không nhằm vào một người chỉ vì chuyện báo cáo đâu, chắc chắn là Lâm Cảnh Dương đã làm chuyện quá giới hạn rồi.”


Bên ngoài hành lang có người nói chuyện, mấy người đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, giọng nói của chủ nhiệm La rất lạnh nhạt: “Mọi chuyện cứ xử lý như vậy, em về trước đi.”
Mọi người trong phòng đọc nhìn nhau, không ai dám ra ngoài xác nhận.


Đợi một lát sau, bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, cuối cùng vẫn là Vương Nam lười biếng đứng dậy, “Gần tám giờ rồi, phải đến phòng Điều trị đau thôi.”
Thư Tần tiện tay cầm lấy cốc nước.


Hai người đi ra, bất ngờ phát hiện Lâm Cảnh Dương còn đang đứng ở hành lang, hai người không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Cảnh Dương nhưng có thể nhận ra anh ta có gì đó không thích hợp. Anh ta như đang rơi vào thế giới của riêng mình, lưng cũng không thẳng tắp như bình thường, chân thì như bị đóng đinh tại chỗ vậy. Mãi đến tận khi điện thoại trong văn phòng chủ nhiệm vang lên thì hình như anh ta mới được kéo về hiện thực.


Lâm Cảnh Dương chậm chạp bước về phía trước, Thư Tần và Vương Nam yên lặng đi theo sau.
Đi tới thang máy, Lâm Cảnh Dương cố chấp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng anh ta nghe thấy tiếng bước chân nhưng cũng không quay đầu lại.
Ánh mắt Thư Tần lướt qua vai Lâm Cảnh Dương nhìn ra bầu trời bên ngoài.


Màn đêm đen như mực lấp lánh vài ngôi sao.
Nếu là ban ngày, phóng tầm mắt nhìn ra xa sẽ thấy một màu xanh trong vắt thấm ruột thấm gan. Bình thường cô cũng rất thích ngửa đầu nhìn bầu trời ở Tế Nhân. Có lúc cảm thấy khoảng trời này rất nhỏ, có lúc lại cảm thấy nó lớn đến lạ thường.


Lúc mới vào trường học, cô từng cho rằng mình giơ tay là có thể chạm tới. Trải qua mấy năm lắng đọng, cô mới biết bầu trời Tế Nhân bao la như vậy.
Màu xanh thẳm mê người này đã len lỏi vào tất cả cuộc đời đi học của sinh viên Tế Nhân.


Thư Tần không đoán ra bây giờ Lâm Cảnh Dương đang nghĩ gì trong đầu, cô chỉ biết rằng toàn thân anh ta đang tỏa ra một thứ áp suất rất thấp khiến cho không gian chật hẹp này càng trở nên bức bối hơn.
Cũng may lúc này cửa thang máy đã mở ra.
“Sư huynh.”


Vũ Minh vừa ngẩng đầu, ánh mắt anh liền rơi xuống người Thư Tần.
Thư Tần thở phào, nhanh chóng tiến lên, Lâm Cảnh Dương nghiêng đầu lại, thấy là Vũ Minh thì lập tức thu lại sự chán nản trên người, làm như không có chuyện gì đi vào thang máy.


Vũ Minh chỉ coi Lâm Cảnh Dương như không khí, nói với Thư Tần: “Em với Vương Nam chờ anh ở đây, anh đi gặp chủ nhiệm La xin chữ ký.”
Câu nói này như một quả bom, ngay lập tức làm cảm xúc vốn đã chìm xuống của Lâm Cảnh Dương bùng lên.
Anh ta đang chuẩn bị tiến vào thang máy thì bỗng nhiên rút chân lại.


“Là cậu nói cho chủ nhiệm La và khoa Khoa học và Giáo dục đúng không?”
Lúc này Vũ Minh mới quay sang nhìn Lâm Cảnh Dương, vẻ mặt đầy châm chọc: “Nói gì?”


“Tháng trước cậu là trưởng khoa ca sáng, chỉ có cậu mới có thể tr.a được thời gian và các ca phẫu thuật cụ thể trong một thời gian ngắn như vậy thôi.”
Vũ Minh cúi đầu cười.


Thư Tần giật mình, đột nhiên mất tư cách xuất ngoại, đương nhiên là tinh thần của Lâm Cảnh Dương đang kề cận bờ vực tan vỡ, ngụy trang thường ngày cũng rũ bỏ hoàn toàn.
Lúc nói những lời này, ánh mắt anh ta lạnh lẽo, quai hàm hơi bạnh lại.


Còn Vũ Minh, hiển nhiên là anh cũng không có ý định kiềm chế bản thân.
Mùi thuốc súng trong không khí ngày càng dày đặc, Thư Tần sợ mâu thuẫn tăng thêm nên bình tĩnh gọi Vũ Minh, đồng thời còn nhẹ nhàng kéo tay anh.


Lâm Cảnh Dương cười khẩy: “Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị cạnh tranh khốc liệt như thế nào cũng không phải là cậu không biết. Nếu không thẹn với lòng thì căn bản việc báo cáo không ảnh hưởng gì đến lợi ích của khoa Lâm Sàng, sau đó cậu lại dùng cách này để trả đũa tôi, có phải là hơi nhỏ nhen rồi không?”


Vũ Minh nhướng mày, “Cậu đang chất vấn tôi à? Cậu xứng sao?”


Gân xanh trên thái dương Lâm Cảnh Dương nổi lên, anh ta từ từ lại gần: “Tháng sau là tôi có thể đi rồi, bởi vì cậu rêu rao cho mọi người biết mà tôi bị mất suất Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị. Vũ Minh, đừng nói tôi đê tiện, cậu thì chính trực chỗ nào chứ?”


Vũ Minh cười nhạo: “Rêu rao cái con mẹ cậu ấy, chủ nhiệm La hủy suất đi của cậu vì chuyện báo cáo thôi sao? Tuy rằng tôi không ở khoa Lâm sàng nhưng tôi có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Thầy biết cậu cần suất đi lần này nên hôm nay đã cho cậu rất nhiều cơ hội nói thật rồi, nhưng cậu lần lượt khiến thầy thất vọng. Có bản lĩnh thì cậu để cho sư muội cậu chịu oan hộ nữa đi, Lâm Cảnh Dương, cậu mà là đàn ông à?”


Mí mắt Lâm Cảnh Dương giật liên tục, miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh: “Vậy chẳng lẽ tôi nên cảm ơn các người đã nương tay hay sao? Chính bởi vì cuối cùng tôi thú nhận chuyện này nên tuy rằng viện hủy bỏ suất Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị của tôi, nhưng lại để cho tôi tư cách dự thi giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ hả?”


“Nói ngược rồi, nếu như từ lúc bắt đầu cậu đã thú nhận ngay thì chủ nhiệm La có thể tuyệt tình đến mức đó ư? Mà quái lạ, sao đột nhiên cậu lại chịu nhận vậy? Cậu ra nước ngoài, để lại sư muội cậu ở khoa Lâm sàng lo lắng sợ hãi, chính cậu cũng biết chuyện này chẳng tốt đẹp gì đúng không? Lâm Cảnh Dương, cậu cũng chưa đến mức hết thuốc chữa nhỉ?”


Lâm Cảnh Dương ngửa đầu cười: “Vũ Minh, tôi chỉ muốn tranh thủ cơ hội đi học tiến sĩ thật tốt thôi, những thứ cậu không cần, vì sao tôi không thể coi nó là bảo bối? Cậu và tôi cùng vào khoa, sau đó cậu chiếm được bao nhiêu tài nguyên tốt, trong lòng cậu không biết sao? Chủ nhiệm La nuông chiều cậu như thế nào, cậu không hiểu rõ ư? Cậu có tư cách gì bày ra dáng vẻ kênh kiệu trước mặt tôi, bàn về thực lực, xưa nay tôi chưa hề thua kém cậu!”


Vũ Minh không biểu cảm gì tiến lên phía trước, Vương Nam nhận thấy được tín hiệu nguy hiểm, bèn vội vàng dùng tay ngăn anh: “Sư huynh.”


Ai ngờ động tác của Vũ Minh quá nhanh, anh vừa giơ tay liền kéo cổ áo của Lâm Cảnh Dương: “Vậy cậu dùng thực lực mà cạnh tranh với tôi đi, đừng có nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn đường ngang ngõ tắt nữa. Chủ nhiệm La có địa vị cao, cậu không đụng vào tôi được, nhưng nếu như lúc này cậu lại dùng thủ đoạn lên người cô ấy…”


Vũ Minh chỉ vào Thư Tần, “Cậu muốn cái gì, tôi sẽ cướp của cậu cái đó, cậu nên thấy may mắn rằng lần này chỉ gặp phải chủ nhiệm La và tôi, nếu không cậu ch.ết thế nào cũng không biết được đâu.”


Sắc mặt Lâm Cảnh Dương hết xanh lại trắng: “Được đấy, giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ lần này dùng thực lực để nói chuyện đi.”
Vũ Minh cười mỉa mai: “Tôi sẽ khiến cậu thua đến nỗi không còn gì.”


Thư Tần và Vương Nam dùng hết sức mới tách được hai người, cửa thang máy mở ra, một nhóm sinh viên nữ ríu ra ríu rít, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này thì khá bất ngờ: “Này, đây chẳng phải là trưởng khoa Vũ và Lâm sư huynh bên khoa Gây mê sao, có chuyện gì xảy ra vậy?”


Mùi thuốc súng nồng nặc truyền vào thang máy, dù là ai thì cũng có thể nhìn ra xung đột vừa nảy sinh giữa hai người kịch liệt như thế nào.
Trong lúc bối rối, có người nhấn nút mở cửa, “Hai bác sĩ không có chuyện gì đúng không ạ?”


Giọng nói này rất quen thuộc, Thư Tần còn chưa kịp xác nhận là ai thì Lâm Cảnh Dương đã giơ tay chỉnh lại cổ áo bị nắm, đi vòng qua Vũ Minh, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì.”


Anh ta khôi phục lại phong độ thường ngày trong nháy mắt, lúc bước vào thang máy còn ấn nút xuống tầng một cách rất tự nhiên.


Thư Tần đứng tại chỗ nhìn Lâm Cảnh Dương, sáng mai cả khoa đều sẽ biết chuyện suất đi của anh ta bị hủy bỏ. Tuy rằng anh ta cố tình che giấu nhưng chắc chắn không thể giấu được cảm giác thất bại trên người.


Hình như người ngoài cuộc nhận ra tâm trạng của Lâm Cảnh Dương rất tệ nên không ai dám bắt chuyện với anh ta. Thư Tần có một linh cảm, Lâm Cảnh Dương thua ván này rồi, anh ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để hòa nhau một ván trong cuộc thi Khoa học kỹ thuật tiến bộ. Còn về phần có thể được toại nguyện không thì như anh ta cũng từng nói, phải xem thực lực cá nhân và đề mục tiếp theo thôi.


Cửa thang máy từ từ đóng lại, Vũ Minh giơ tay nới lỏng caravat, cuối cùng cũng thu ánh mắt lại.
“Chờ anh một chút, anh sẽ ra ngay.”
Giọng nói của anh còn hơi khàn, tâm trạng của Thư Tần cũng chưa hồi phục hoàn toàn, cô gật đầu.


Vốn dĩ Vương Nam định về thẳng phòng Điều trị đau luôn nhưng anh ta sợ Vũ Minh với Lâm Cảnh Dương lại xảy ra xung đột nên cũng ở lại.
Đợi qua mấy phút, Vũ Minh đẩy cửa đi ra, trên bảng biểu đã có chữ ký của chủ nhiệm La.
Thư Tần nhìn ra sau anh, “Ơ, chủ nhiệm vẫn chưa định tan làm ạ?”


“Chưa hết bận.”
Vương Nam đi vào thang máy cùng với hai người, “Chủ nhiệm có bị chuyện của Lâm Cảnh Dương chọc tức không?”
Ông không thể nào không thất vọng, tuy nhiên Vũ Minh chỉ nói, “Cuộc tuyển chọn vừa mới kết thúc, gần đây có nhiều báo cáo phải viết lắm.”


Vương Nam yên lặng, hiếm khi lại nói với giọng điệu từng trải: “Sư huynh, lúc mới vào khoa, mọi người đều đánh đồng anh với Lâm Cảnh Dương, đến cả em cũng suýt nữa bị lừa. Bây giờ xem ra, sao anh ta có thể so sánh với anh được chứ, sư huynh là Kiều Phong, còn anh ta nhiều lắm cũng chỉ tính là Mộ Dung Phục thôi.” ( )


Kiều Phong là hiện thân của một nam tử hán “đầu đội trời chân đạp đất”, với tính cách hào sảng, phong trần, trọng tình nghĩa và quang minh chính đại.


Trái ngược với Kiều Phong, Mộ Dung Phục trong mắt người đời là một công tử văn võ song toàn, danh tiếng lẫy lừng, nhưng thực chất là một kẻ ngụy quân tử, yếu đuối, đầy khuyết điểm.
Thư Tần phân biệt rõ những lời này: “Vương sư huynh, ví dụ này của anh thật là…”


“Có phải là rất hợp lý không?”
Thư Tần không nhịn được phải bật cười, vẻ lo lắng đã biến mất không còn dấu vết gì nữa.


Vũ Minh liếc nhìn Vương Nam, “Xem ra sư huynh anh đây rộng rãi với cậu quá nhỉ, ngày nào cậu cũng nói với anh là bận đến mức không có thời gian ngủ nhưng lại có thời gian đọc tiểu thuyết kiếm hiệp phải không? Bây giờ trong tổ rất bận, nếu không thì anh bố trí cho cậu thêm một ít nhiệm vụ nhé?”


Cửa thang máy mở ra, Vương Nam cúi đầu nhìn điện thoại di động, chạy vào ngay: “Tám giờ hai mươi phút, nhóm bản mẫu đầu tiên sắp xong rồi, sư huynh, em không tiễn nhé.”
Không chờ cửa thang máy đóng lại, Vương Nam lại nói vọng ra một câu: “Idol cố lên.”


Trên hành lang chỉ còn lại hai người, Vũ Minh nhíu mày: “Idol?”
“Cách dùng từ của các fan, Vương sư huynh đúng là giấu nghề, đến cả cái này cũng biết.”


“Cậu ta còn biết cái gì mà ứng dụng chụp ảnh đẹp cơ, tên nhóc này có vẻ rất rảnh, chắc là đề tài sắp xong rồi. Nếu không thế này đi, mấy tháng sau anh để em với cậu ta thay phiên nhau thu bản mẫu nhé?”


“Thôi anh tha cho Vương sư huynh đi. Em đoán có lẽ là anh ấy đang yêu đương, gần đây vất vả lắm mới dành ra được một chút thời gian, anh cũng đừng giày vò anh ấy quá.”


“Chẳng phải anh sợ buổi tối em chạy qua chạy lại bận rộn quá sao? Một thời gian nữa trời càng ngày càng lạnh, thể chất tên nhóc Vương Nam này tốt hơn em nhiều.”


Thư Tần nhớ tới chuyện vừa rồi, đáy lòng tràn đầy mật ngọt, cô tựa đầu lên vai anh, “Quãng đường có mỗi mười phút, em yếu ớt như vậy sao? Hơn nữa anh không ở đây, bình thường tối nào em cũng qua phòng Điều trị đau thu bản mẫu, không chậm trễ gì cả.”


Vũ Minh nghiêng đầu nhìn Thư Tần, cô đang lặng lẽ nương theo ánh đèn thang máy để đánh giá anh, ngoài miệng không nói nhưng từng động tác đều thể hiện sự lưu luyến không rời.


Ánh mắt anh chạm phải mắt cô trong gương, đầu cúi thấp, môi khẽ hôn lên tóc cô, một mùi hương thoang thoảng như có như không khiến người ta mê đắm.
Nếu cô cứ tiếp tục nhìn anh như thế, anh sợ đêm nay mình sẽ không nỡ đi mất.


Trong không gian gần như gang tấc không hề có một tiếng động, mỗi lần nhắc tới chuyện chia tay đều sẽ sinh ra cảm giác buồn bã không tên. Thư Tần tâm linh tương thông, cô nhẹ nhàng vuốt tay anh theo bản năng, ngước mắt nhìn anh: “Không thì sáng mai anh đi được không?”


Sợ Vũ Minh sẽ cười mình nên cô lại nhanh chóng bổ sung: “Chủ yếu là em sợ anh đi đường buổi tối không an toàn thôi.”
Vũ Minh hiểu rõ, anh cười rộ lên, trong lòng như có ma quỷ ẩn giấu đang khẽ cựa quậy.


Trong lúc chờ đợi, Thư Tần cúi đầu nhìn bảng biểu trong tay anh, nhất thời tỉnh táo hơn mấy phần: “Bảng xin phê chuẩn hoạt động xuống nông thôn chữa bệnh của đoàn chuyên gia ạ?”
“Cuối tháng sẽ cử một đoàn xuống huyện Thanh Bình.”
“Thật ạ?”
“Thật.”


“Đinh” một tiếng, đến tầng một, Thư Tần chỉ bận nhìn bảng biểu anh đưa cho, để mặc Vũ Minh dẫn cô ra ngoài.
“Ngày mai vừa đến huyện Thanh Bình là anh sẽ sắp xếp chuyện này luôn ạ?”


“Càng tuyên truyền sớm thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.” Vũ Minh dẫn cô đi về phía trước, nhắc đến hạng mục, anh liền tỉnh táo hơn không ít, có không nỡ đi chăng nữa thì anh cũng phải đi. Phòng bệnh ở huyện Thanh Bình vừa mới nhận bệnh nhân, chủ nhiệm Lưu vẫn đang chờ anh về chỉ đạo nghiệp vụ.


Anh nhất định phải kết hợp được giá điều trị thấp và hiệu quả lâm sàng cao trong một thời gian có hạn để làm ra một bảng kết quả tốt nhất.
Thư Tần nhìn gò má Vũ Minh, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Hiển nhiên là anh đã quyết định sẽ xuất phát trong đêm.


Cô chỉ đành ép những tình cảm quyến luyến và không nỡ kia xuống.
Về đến nhà, hai người vội vàng thu dọn hành lý.
Vũ Minh để tất cả ngũ cốc, hạch đào, rau củ bố mẹ Thư Tần cho vào vali.
Anh cũng cất quần áo và giầy Thư Tần mua cho anh vào.


Thư Tần nhìn thấy khung ảnh bằng gỗ nằm trong một góc vali, anh đã từng gửi cho cô xem tấm ảnh chụp chung của hai mẹ con rồi, hẳn là anh rất nhớ mẹ mình nên đến huyện Thanh Bình cũng mang theo khung ảnh này bên người.


Cô lấy bánh ngọt bố làm hôm chủ nhật trong balo ra, đặt vào vali cho Vũ Minh: “Em để ở ngăn kéo cả một ngày mà vẫn chưa kịp đưa cho anh, tốt nhất là anh nên ăn xong chỗ này trong ngày mai nhé, nếu không sẽ bị hỏng đấy.”


Sau đó cô lại lấy hộp trà nhài mang từ nhà đến ra: “Cái này là bố bảo em mang tới cho anh, bố nói để anh đưa cho các bác sĩ ở huyện Thanh Bình coi như là quà xách tay. Tuy nó không đắt đỏ gì nhưng cũng được coi là chút tấm lòng, có qua có lại, bác sĩ ở khoa Lâm sàng cũng sẽ ủng hộ công tác của anh hơn.”


Vũ Minh đưa tay nhận lấy, thật ra anh cũng đã mua sẵn mấy hộp trà để mang về huyện Thanh Bình rồi nhưng mà trước mặt Thư Tần, anh vẫn bình tĩnh khẽ vuốt mấy hộp trà: “Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ đến chứ, đều nghe theo sự sắp xếp của chú.”
Thư Tần quan sát vẻ mặt của anh, “Ghét thế.”


Anh ngước mắt nhìn cô: “Hả, sao anh lại đáng ghét cơ?”
Thư Tần bước đến nâng mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào rồi lập tức tách ra.
Đối với cô bây giờ mà nói anh như nhiên liệu vậy, một quả cầu lửa đốt lên là bùng cháy.


Ánh mắt anh bình tĩnh và suồng sã, không chờ cô trốn đi, anh liền đưa tay ôm cô lại, hôn một cách kiềm chế nhưng lại rất lâu.
Nụ hôn sâu kết thúc, Thư Tần chạm vào trán anh, khẽ thở hắt ra, thỏa mãn nhưng lại rầu rĩ. Hơn tám giờ rồi, nếu xuất phát càng muộn thì đi đường sẽ càng không an toàn.


Điều gì có thể nghĩ đến cô đã nghĩ rồi, đồ có thể cho anh mang đi cô cũng nhét vào rồi. Thư Tần đứng dậy nhìn quanh nhà, thở dài một hơi, thật sự không có lý do để kéo dài thêm nữa.
Xe của Vũ Minh đỗ ở bệnh viện, Thư Tần đi đến bãi đỗ xe với anh.


Để vali vào trong cốp xe rồi sập cửa xuống, hai người đứng đối diện nhau.
Gió đêm dần nổi lên, anh ôm cô vào trong ngực, khẽ hôn trán cô, ánh mắt nhìn về phía trước rồi nói: “Có việc gì thì hãy gọi điện thoại cho anh, di động anh mở 24/24.”


Thư Tần vâng một tiếng, chôn đầu vào trong cổ anh, đoạn đường từ khoa Lâm sàng đi ra cô như được ăn một viên kẹo sô cô la ngọt nhất trên đời vậy. Người đàn ông này lúc nào cũng nói ít làm nhiều, nhưng mỗi hành động của anh đều là sự thể hiện chân thành nhất.


Cô thầm cảm thấy thỏa mãn, khẽ nhón chân hôn anh một cái, trong lúc đó lại nói thêm một câu: “Quên không nói cho anh biết, anh cũng là idol của em đó.”
Trái tim Vũ Minh khẽ rung động, trên lưng như có kiến bò vậy, truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Nếu đợi tiếp thì đêm nay anh đừng hòng đi nữa.


“Idol của em phải lên đường rồi.”
“Đi đi."
Anh nở nụ cười, buông cô ra rồi đi về phía cửa xe, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng anh không nhẫn tâm quay đầu lại.


Thư Tần đứng tại chỗ nhìn theo anh, mãi đến tận khi xe của anh biến mất tại ngã rẽ cuối phố chỗ đèn tín hiệu thì cô mới miễn cưỡng quay người, một mình đi về bệnh viện.


Đèn trong nhà vẫn sáng, mỗi một góc đều như có hơi thở của Vũ Minh quanh quẩn, Thư Tần tắm rửa sạch sẽ xong thì đi ra chọn bừa một bộ quần áo ngủ để thay.
Tiếp theo cô cầm sách và sổ ghi chép đi đến phòng sách, bật đèn lên.


Đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu cam, trên bàn sách còn để một chồng sổ ghi chép mà cô và Vũ Minh cầm về từ kí túc xá nữ.
Thư Tần đối chiếu một quyển trong số đó, mở quyển sổ ghi chép hoàn toàn mới ra, sau đó nhấc bút lên viết ca bệnh bản thân cô thực hiện ngày hôm nay.


Quyển sổ này của Vũ Minh đã được mấy năm rồi, trên trang bìa có viết một đoạn văn trích từ "Tuyên ngôn của Geneva" ( ): “Tôi không cho phép tôn giáo, quốc tịch, giáo phái hoặc địa vị xã hội ảnh hưởng đến chức trách của tôi cùng với quan hệ giữa tôi và bệnh nhân, đương nhiên cũng bao gồm cả cái nhìn phiến diện và lòng thù địch.”


Câu cuối là Vũ Minh tự thêm vào.
Không biết anh đã viết câu nói này trong tâm trạng như thế nào, anh sống quang minh chính đại như vậy, lấy đâu ra cái nhìn phiến diện và lòng thù địch chứ.
Ngẩn người một lúc, Thư Tần mới hoàn hồn chú ý vào quyển sổ.


Cô ghi chép cặn kẽ sự thay đổi dấu hiệu sinh tồn, sự biến đổi trong lúc phẫu thuật và quá trình thức tỉnh sau khi phẫu thuật của mấy bệnh nhân trong bài hướng dẫn gây mê hôm nay.
Thư Tần nghiêm túc làm xong bảng phân tích và ghi chép, sau đó cô viết xuống dưới cùng: Ngày X tháng X năm 2018, Thư Tần.


Sau khi viết xong, cô nhìn sổ ghi chép, thói quen này là từ chủ nhiệm La truyền cho Vũ Minh, rồi Vũ Minh lại truyền cho cô.
Người đàn ông này nhất định sẽ là người xuất sắc trong nghề y thời đại này, còn cô thì đang men theo dấu vết anh để lại rồi tiến về phía trước.


Thư Tần viết xong sổ ghi chép thì đột nhiên nhận ra, sinh viên nữ nói chuyện buổi tối trong thang máy kia chính là Thích Mạn. Cô không gặp cô ta một thời gian dài rồi, chắc cô ta cũng đã đăng ký tham gia giải thi đấu luận văn dành cho nghiên cứu sinh.
Cô bình thản đóng sổ ghi chép lại, tiếp tục xem tài liệu giảng dạy.


Thư Tần hừng hực khí thế ôn tập đến mười một giờ rưỡi mới gập sách lại.
Đi về phòng ngủ, Thư Tần vén chăn lên giường.


Khẽ vỗ gối, Thư Tần lưu luyến úp mặt xuống ngửi, chỉ hận vì sao hôm nay dì Lưu lại đổi ga trải giường mới, trên chăn đệm chẳng còn lại chút hơi thở nào của Vũ Minh cả.


Vì lo lắng cho Vũ Minh nên cô nhắm mắt lại một lúc cũng không ngủ được, đành dứt khoát ngồi dậy, dựa vào đầu giường xem lại sách. Đợi đến lúc cơn buồn ngủ kéo tới, lúc này cô mới chỉnh âm lượng điện thoại lên mức to nhất rồi để sang một bên gối.


Sáng sớm tỉnh lại, chuyện đầu tiên Thư Tần làm chính là gọi video cho Vũ Minh.
Anh nghe máy rất nhanh.
Hình như anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn vài giọt nước, áo sơ mi trên người đã thay sang chiếc khác nhưng vẫn lộ rõ sự mệt mỏi, hơn nữa hình như anh chuẩn bị rời khỏi kí túc xá rồi.


Thư Tần kinh ngạc đến nỗi quên cả đánh răng: “Anh đến lúc nào thế? Sao anh không ngủ thêm chút nữa đi?”
“Đến lúc sáu giờ sáng, ngủ một tiếng là được rồi.”
Thư Tần đau lòng muốn ch.ết: “Buổi chiều thì sao?”


“Buổi chiều anh phải trực để khám bệnh. Sáng nay thì phải đi kiểm tr.a phòng cùng với chủ nhiệm khoa Ung bướu rồi còn bàn bạc phương án trị liệu nữa, cả ngày cũng không có cơ hội ngủ, thôi để tối anh ngủ bù vậy.”
Mắt Vũ Minh rời xuống, “Em đang mặc bộ đồ ngủ nào thế?”


Thư Tần cúi đầu nhìn một chút: “Chỉ là bộ quần áo ngủ cũ của em thôi mà.”
“Sao anh chưa từng nhìn thấy nhỉ, nhìn không rõ lắm, em để ống kính xuống dưới chút đi.”
“Không cho anh xem.”
Anh trêu cô: “Vừa liếc mắt nhìn anh sẽ lên tinh thần ngay, không cần uống cà phê nữa.”
“Thật à?”


“Thật.”
Thư Tần chỉ đành chĩa điện thoại xuống dưới, một bộ đồ ngủ hết sức bảo thủ, che kín mít từ trên xuống dưới.
Ánh mắt Vũ Minh sâu thẳm, nới lỏng cổ áo như đang giải nhiệt, tinh thần phấn chấn nói: “Được rồi, idol của em phải ra ngoài đây.”


Thư Tần ngọt ngào tắt video đi, ngoài cửa là buổi sáng mùa thu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng manh thành những vệt sáng lác đác rơi lên người cô.


Hôm nay là một ngày nắng, Thư Tần đón ánh nắng mặt trời đi về phía bệnh viện, anh có hành trình của anh, cô cũng có phương hướng mà cô phải đi.


Lúc sáng sớm gọi video cho Vũ Minh đã khiến Thư Tần bỏ lỡ một tin tức bản địa: “Một Hoa kiều thành công nào đó đi Mỹ nhiều năm đã trở về trong tuần này cùng với người nhà, nghe nói ông ta đang phải chịu đựng căn bệnh ung thư. Tin này chưa được người trong cuộc và người nhà xác nhận, có thể là tin sai sự thật.”






Truyện liên quan