Chương 90

“Em sẽ không bao giờ chạy nữa… Vĩnh viễn không bao giờ… Chỉ ở bên cạnh anh…” Tần Qua nước mắt lã chã, nức nở nói không nên câu.
Lâm Hi Liệt yên lặng một lúc lâu sau mới phất tay với bác sĩ: “Cậu lên phía trước đi.”
“Liệt ca, vậy giải phẫu…” Mới khử trùng được một nửa thôi mà.


“Để sau đi.”
Bác sĩ thu dọn hộp thuốc, ra phía trước ngồi. Lâm Hi Liệt ấn nút nâng tấm ngăn cách lên, khoang ghế sau hình thành một không gian kín.
Tần Qua vẫn còn khóc, hắn đưa tay thay cậu gạt nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều.


Tần Qua chạy trốn khiến hắn tức giận không kiềm chế được. Nhưng chỉ sau một thời gian  không tìm được người, trong lòng hắn đã hoảng loạn. Khi nhận điện thoại của Tô Diêu, hắn cảm thấy vừa vội vừa giận vừa lo lắng. Cứ như vậy cho đến khi khống chế được toàn bộ cục diện, hắn vẫn không thể bình tâm. Nhưng rồi chỉ một câu “Em đã biết” của Tần Qua đã khiến tất cả tức giận trong lòng hắn đột nhiên tan biến.


Kỳ thật, hắn đâu có gì phải tức giận? Có thể cứu được Tần Qua khỏe mạnh trở về, hắn nên cám ơn trời đất. Huống chi, lần này là việc nhà hắn, là thù hận giữa hắn và mẹ con Tô Diêu Lâm Trinh liên lụy đến Tần Qua, hại cậu phải chịu nhiều đau khổ vô cớ như vậy.


“Xin lỗi… Em… Em không hề biết… Cái tin nhắn chia tay kia… Là ba giả mạo em gửi đi… Còn Phạm Hi Văn… Là hắn thuốc anh…”
Người kia khẽ vuốt ve mặt cậu: “Là vậy sao. Biết thì tốt rồi.”
“? …” Tần Qua kinh ngạc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt. Như thế còn… tốt?


Hắn dịu dàng vuốt tóc cậu: “Lúc ấy anh tưởng là em gửi. Đã nghĩ vô luận thế nào em cũng không muốn gặp anh nữa.”
“A…”
Lâm Hi Liệt đưa tay ôm lấy Tần Qua, đặt cậu ngồi lên người mình. Tần Qua lập tức cựa quậy: “Đùi anh bị thương…”
“Biết bị thương em mới không dám lộn xộn.”


available on google playdownload on app store


Tần Qua lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi yên. Bị người kia cúi đầu nhìn hồi lâu, trong lòng cảm xúc bắt đầu tuôn trào, nhịn không được vươn tay ôm cổ hắn, chôn mặt vào hõm vai hắn.
“Anh… Anh sao từ đầu tới cuối không nói rõ cho em biết, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào…”


Người kia thở dài: “Sao phải biết?”
Tần Qua nhịn không được đánh hắn một cái: “Anh không nói em sẽ không về với anh.”


Người kia “hừ” một tiếng, chậm rãi kể: “Lúc từ H đảo trở về, ông già nhà anh nhận được một cái đĩa, bên trong là toàn bộ chứng cứ chúng ta quen nhau. Ý ông già muốn anh chia tay với em, nếu không cái địa vị người nối nghiệp của anh sẽ khó giữ được. Anh không thể chia tay với em, cũng không thể bỏ vị trí kia. Tuy mẹ anh trước khi ra đi đã nói với anh chỉ cần anh sống vui vẻ thì thế nào cũng được, nhưng anh là đàn ông, những lời đấy anh không theo được.”


“Sau đó anh gửi tin nhắn cho em, nói sắp tới anh không thể đến tìm em, cho dù em nghe thấy gì, nhìn thấy gì, chỉ cần không phải chính miệng anh nói ra thì em không được tin. Lúc ấy em, hiện tại xem ra phải nói là cha em, hồi âm một câu ‘Được’.”


“Từ đó anh bắt đầu giả vờ hẹn hò với Phạm Hi Văn. Tối anh ngủ tại nhà hắn cũng chỉ nằm ở phòng khách xem TV một đêm. Còn việc phóng viên chụp ảnh, anh là ông chủ Long Đằng phóng viên tất nhiên là do anh sắp xếp, tiêu đề tin tức hôm ấy cũng do anh chỉ thị. Mục đích là để cho ông già thấy, anh đã làm theo những gì ông ta muốn, chia tay với em, tìm một minh tinh tùy tiện vui đùa một chút.”


“Nhưng sau đó anh nhận được tin nhắn chia tay của em. Khi ấy anh đã nghi ngờ có phải em hay không, nhưng gọi điện thoại thì không ai bắt. Anh đến trường tìm em, thầy giáo nói em mấy ngày nay không đi học; đến nhà em tìm em thì quản gia lại nói em không muốn gặp anh, cũng không cho anh vào. Trong lúc đó anh thực sự rất lo lắng, nhưng không sao liên lạc được với em.”


“Mấy ngày đó anh không làm được chuyện gì cả, chỉ có thể uống rượu giải sầu thế nên tên Phạm Hi Văn kia mới nắm được cơ hội, tiếp theo là bị em bắt gặp … như thế. Sau khi anh tỉnh táo lại mới nhìn thấy mặt dây chuyền và đồng hồ em ném ở cửa. Lúc đó anh biết, mặc kệ cái tin nhắn kia là thật hay giả, cũng không có ý nghĩa gì nữa.”


“Vài ngày sau cha em hẹn anh để trả lại di động rồi nói em cực kì đau lòng, quyết định đi Mỹ du học, còn nói thêm anh đừng đến quấy rầy em. Với địa vị năng lực lúc đó của anh, cho dù cố chấp giữ em lại cũng vô dụng, huống chi em đã nói chia tay. Trước khi em đi anh thật sự không cách nào nhịn được mới ôm em một lần. Tất cả mọi chuyện cơ bản là như vậy.”


Lâm Hi Liệt nói đến đây, Tần Qua lại một lần nữa khóc không thành tiếng. Quần áo hắn bị cậu nắm chặt đến nhăn nheo, ướt đẫm nước mắt.


Cậu không thể tưởng tượng được lúc Lâm Hi Liệt đang chịu đựng áp lực từ mọi phía mà nhận được tin nhắn chia tay của cậu thì có tâm trạng như thế nào, khi hắn tìm cậu mọi nơi không thấy, khi hắn biết cậu “không muốn gặp” sẽ cảm thấy ra sao. Đêm hôm đó trong lúc vừa che mắt vừa ôm cậu, hắn đau khổ nhường nào. Cả khi đeo dây chuyền nhẫn kim cương cho cậu, còn bị cậu giật xuống ném vào xe, hắn sẽ tuyệt vọng bao nhiêu.


Chỉ nghĩ lại thôi cậu đã thấy khổ sở đến thở không nổi, nước mắt lại rơi tí tách không ngừng.
“Anh… Anh tại sao không giải thích với em? …”
“Giải thích cái gì? Cho dù Phạm Hi Văn có hạ thuốc hay không, thì chuyện hắn khẩu giao cho anh cũng là thật, không có gì để giải thích cả.”


“Sao lại không có gì để giải thích? Cách biệt bao lâu nay… Em đã hiểu lầm anh…”
“Nếu anh như vậy sẽ chỉ là lấy cớ thôi. Không khống chế được chính là không khống chế được. Cho dù anh cố chấp muốn giải thích, em sẽ chỉ nghĩ rằng anh đang bao biện, cố đổ trách nhiệm lên người Phạm Hi Văn.”


“Vậy… Vậy tại sao anh không trực tiếp hỏi em, lúc trước em đã đáp ứng anh dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nghe chính miệng anh nói mới tin, nhưng lúc sau lại nói muốn chia tay?”


“Cho dù em thật sự có ý định như vậy, anh cũng không có tư cách đến chất vấn em. Tất cả đều do anh không có đủ năng lực. Huống chi, khi có cơ hội gặp em rồi thì chuyện anh ngoại tình đã là sự thật, anh càng không có tư cách.”


“Anh… anh biết em hiểu lầm? Anh thật xấu xa… khiến em đau khổ lâu như thế…”
Người kia xoa đầu, vỗ lưng cậu: “Chính anh cũng không biết lúc đó em có thật sự muốn chia tay với anh hay không. Ngay cả việc theo đuổi em một lần nữa, anh cũng không đủ tự tin.”


“Anh… anh không phải rất bá đạo sao, sao lại không tự tin…”
Người kia cười khổ: “Đấy là đối với người khác, đối với em sao anh dám vậy. Bị em cự tuyệt một lần rồi, tự tin cũng ít dần đi. Bây giờ không còn chút nào.”
“Nói dối! Anh còn giam lỏng em…”


“Đó đều là hổ giấy thôi. Em không cần anh, anh không còn biện pháp nào khác nên mới giữ em lại rồi từ từ xin em tha thứ.”
Tần Qua vừa khóc vừa cười, không thể nói tiếp. Cậu khẽ đấm vào bả vai hắn. Nước mắt lành lạnh rơi xuống cổ chảy vào ngực người kia.


Lâm Hi Liệt dịu dàng vuốt ve dấu tay Phạm Hi Văn đánh còn lưu trên mặt cậu trong chốc lát rồi nâng cằm cậu lên hôn. Môi cánh hoa vẫn mềm nhẵn như quả đông lạnh nhưng lại có hương vị mặn mặn sít sít. Ngay cả như thế, hai người vẫn cảm thấy nụ hôn sau khi tất cả hiểu lầm được sáng tỏ có hương vị thật ngọt ngào, tựa như sau cơn mưa trời lại sáng.


Người kia rời khỏi miệng cậu, ɭϊếʍƈ đi từng giọt nước mắt trên mặt cậu, cuối cùng men theo  hàm dưới gầy nhỏ của cậu, ʍút̼ cái cổ mảnh khảnh.


Quần áo Tần Qua bị cởi ra ném qua một bên, lộ ra thân thể trắng nõn. Dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ da thịt càng thêm trơn bóng, thân thể hiển hiện càng thêm cân xứng xinh đẹp.
“Không… Đừng… Người bên ngoài sẽ nhìn thấy…”
“Loại kính này bên ngoài không nhìn vào được.”


“Vậy… Vậy cũng không được… Chờ… Chờ về nhà đã…”
“Anh đợi không kịp.”






Truyện liên quan