Chương 70: Tiểu thuyết tình yêu của Thời Tây (1)
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Instagram: typhoon_1210
Tựu trường đã được một tuần lễ, từ năm thứ nhất đại học đến năm thứ hai đại học, ngoài tên gọi ra thì cái gì cũng không thay đổi. Cứ cho rằng lúc đầu sẽ có chút mới mẻ, nhưng cũng chỉ là do bản thân tự cho rằng như vậy thôi. Cuộc sống tới tới lui lui, thật ra cũng có mấy dạng như cũ thôi.
Quả Tri ngồi ở trong phòng học cắn bút, đi học thật vất vả. Mấy ngày gần đây rất ít thấy Thời Tây. Hắn không đi ra ngoài phía sau sân thể dục, không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không bắt máy, rốt cục hắn đang làm gì đây? Đã hai tháng không gặp nhau, chẳng lẽ bởi vì lần trước tới nhà đã bị ba mình hù dọa? Hay là trong hai tháng này hắn xảy ra chuyện gì mà mình không biết? Cậu mang theo các loại hoài nghi đi tới chỗ ở của Thời Tây. Cửa cũng không có đóng, chừa lại một khe hở. Quả Tri đẩy của ra. Bên trong một màu đen nhánh, chỉ có ánh sáng hơi yếu phát ra từ màn hình laptop. Thời Tây ngồi ở trong bóng tối, hai tay đặt ở hai bên, mặt vô biểu cảm nhìn chầm chầm màn hình laptop.
Bầu không khí âm trầm này khiến cho người ta bất an. Quả Tri nhào tới trước, hai tay dùng sức vòng lấy Thời Tây: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu bị ba mẹ la sao? Hay là bị bệnh nặng? Tại sao không nói cho tớ?” Thời Tây đột nhiên bị tập kích như vậy, còn chưa kịp nói câu gì thì Quả Tri đã nói tiếp: “Là chuyện khó nói thành lời sao? Chẳng lẽ cậu…” Ánh mắt của cậu nhìn về chỗ phía dưới bụng của Thời Tây. Đàn ông rất quan trọng chuyện này.
“Không cần gấp gáp,cho dù không thể nữa cũng không sao, không quan trọng.”
Mặt của Thời Tây đen lại: “Cậu không quan trọng nhưng tôi thì có.:
“Đừng bỏ cuộc, tiếp tục đến những bệnh viện nổi tiếng, vẫn còn có thể hồi phục chức năng.” Mặt Quả Tri thương hại và đau lòng một mực nhìn chăm chú vào chỗ đó của Thời Tây. Thời Tây khẽ cắn răng: “Tiểu tử cậu đến đây là để bị đánh?”
“Tớ không cố ý nói đến chỗ đau của cậu. Tớ chẳng qua chỉ là không muốn cậu bởi vì chuyện này mà sa sút. Tớ thấy trên đường có để quảng cáo tư vấn sức khỏe, cậu có triệu chứng gì để tớ đi hỏi giúp cho.” Cậu lo lắng cho thân thể của Thời Tây nhưng ở trường hợp này, cậu hẳn lo cho thân thể của mình thì tốt hơn. Thời Tây không có nói gì nữa, Quả Tri thì thào gọi hắn: “Thời Tây.”
Hình ảnh kế tiếp, thân thể Quả Tri trần truồng, bủn rủn vô lực nằm tức tưởi trên giường. Cậu đã dùng thân thể của mình để chứng minh cho suy nghĩ sai lầm của mình, hơn nữa cậu còn phát hiện Thời Tây ngược còn có lực mạnh hơn, không hề bị bất lực. Quả Tri trở mình, tay rũ xuống mép giường: “Cậu giải thích tớ cũng sẽ hiểu mà.”
“Trực tiếp thượng cậu, cái phương pháp này dễ hiểu hơn.” Thời Tây kéo khóa quần lên.
“Nhưng mà cậu vẫn có chuyện gì đó, phải không?’
“Không có gì.” Thời Tây ngồi ở mép giường. Quả Tri dùng hai chân kẹp hông của Thời Tây lại: “Cậu toàn là cho tớ hạnh phúc, không muốn tí nào. Cậu cũng nên chia sẻ những chuyện phiền não với tớ đi, nếu không tớ sẽ nổ tung.”
“Không phải là chuyện đáng nói cho lắm.”
“Những chuyện nhỏ nhặt tớ vẫn muốn nghe. Không nói thì tớ sẽ cắt cậu ra.” Hai chân của Quả Tri dùng lực, sức lực như vậy không hề ảnh hưởng gì tới Thời Tây. Tay của hắn đặt lên đầu gối của Quả Tri, nhẹ nhàng trợt xuống dưới bắp đùi. Quả Tri rút chân về: “Ha ha~ nhột! Nhột!”
Thời Tây nhìn về phía máy laptop. Con trỏ văn bản đang nhấp nháy trên khung soạn thảo văn bản trống trơn, lóe lên một dòng chữ: “Đã một tháng, cái gì cũng không viết ra được.” Quả Tri nhìn Thời Tây, chữ viết đối với hắn mà nói là đặc biệt. Hắn làm bạn với cô độc. Cho nên khi mà hắn ngay cả một chữ cũng không cách nào viết ra để tự thuật tâm tình của mình, có thể là do hắn có quá nhiều cô độc không thể viết ra được. Quả Tri cũng không nghĩ sẽ thay đổi Thời Tây, mỗi người đều có chuyện quan trọng của mình, đó thuộc về chuyện cá nhân.
Cậu ôm cái gối nằm, hai chân duỗi ra, càm đặt ở trên chiếc gối: “Cậu cứ viết một thể loại như vậy, bị bí ý tưởng là chuyện bình thường. Cậu có muốn thay đổi tâm tinh đi viết thể loại tình yêu thanh xuân lãng mạng không?”
“Không muốn.” Thời Tây không chút suy nghĩ đưa ra cự tuyệt.
“Tay của cậu cứ gõ đi gõ lại có một câu như vậy cũng không giúp thay đổi tình hình. Dù sao bây giờ cũng không viết tiếp được, vậy thì viết cái khác cũng không có ảnh hưởng gì mà.”
Thời Tây tựa hồ đang suy nghĩ. Quả Tri nghiêng đầu cười nhìn hắn: “Nếu như là văn chương của Thời Tây, nhất định là có thể viết ra một câu chuyện tình yêu thật hay!”
“Thu hồi lời khích lệ của cậu đi. Tôi sẽ không viết thể loại tình cảm.”
Quả Tri mặc quần áo tử tế, dáng vẻ bừng bừng hăng hái. Nghĩ đến có thể giúp được Thời Tây chút chuyện gì đó, trong cơ thể của cậu giống như uống mấy chục ly Red Bull: “Đầu tiên cần phải xác định là viết đam mỹ hay là tình yêu nam nữ. Nếu như viết đam mỹ thì tớ có thể trở thành tư liệu, có thể đem tớ viết vào truyện.”
“Tôi sẽ không viết cậu.” Thời Tây nhàn nhạt nói. Thời Tây đã đem rất nhiều người xung quanh vào tiểu thuyết của mình, như là Hoa Cốc Vũ, Đan Kết. Vậy mà lại đi từ chối viết mình vào tiểu thuyết. Quả Tri cũng không vội vàng hỏi tại sao, hai người còn rất nhiều thời gian. Một ngày nào đó cậu sẽ tìm được câu trả lời.
“Vậy thì viết thể loại tình cảm nam nữ. Thể loại này trong manga có rất nhiều đề tài có thể tham khảo. Cậu chờ tớ một chút.” Quả Tri mang giày vào liền chạy ra khỏi cửa. Ba mươi phút sau, cậu ôm một đống sách manga thật dày trở lại.
“Trong lớp có một nữ sinh rất thích đọc manga, tớ tìm cô ấy để mượn.” Cậu đặt sách ở trên bàn trà, quỳ dưới đất. Thời Tây đi tới đối diện cậu ngồi xếp bằng xuống. Hắn cầm lên một quyển sách, ngoài bìa là một đôi nam nữ nhân vật chính đang đỏ mặt nhìn nhau chăm chú và mỉm cười. Ánh mắt Thời Tây mở to ra đầy tò mò, hắn nhanh chóng lật sang trang mới. Quả Tri thật sự có thể thấy rất rõ ràng tâm tình ngày càng nhàm chán mãnh liệt của Thời Tây.
Quả Tri cũng cầm lên một quyển, cậu chưa từng xem qua mấy quyển truyện manga tình yêu của con gái. Cậu lật thêm một trang: “Cậu thấy cốt truyện này như thế nào? Nam chính với nữ chính là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn là hàng xóm. Ban công của bọn họ chỉ cách nhau một bước nhỏ. Từ lúc học cấp một đến cấp ba đều học chung lớp với nhau. Hai người rất quan tâm nhau, vì thế mà nảy sinh rất nhiều chuyện.”
Thời Tây dùng tay chống càm, miễn cưỡng trả lời: “Cấu tạo ban công không hợp lí, xác xuất chia lớp cũng không hợp lí. Giai đoạn học cấp ba là thời kì dậy thì của mỗi người, ở chung một chỗ lâu như vậy mà vẫn chưa lên giường lần nào, đều là chê đối phương quá xấu xí.”
“Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao?! Nói không chừng nam chính rất tôn trọng nữ chính.”
“Có cái gì hay đâu mà quan trọng. Trinh triết của phụ nữ, vận động mạnh quá cũng có thể sẽ bị rách.” Hắn nói chuyện một cách bình thản như bình thường. Quả Tri khủng hoảng nhìn Thời Tây, người này quả thật một chút tế bào lãng mạn cũng không có. Cấu tạo đầu óc của hắn mới là không hợp lí nhất. Quả Tri lại lật thêm vài trang: “Bạn tốt của nữ chính cũng thích nam chính. Nữ chính thấy cô bạn tốt của mình trong bộ dáng đáng thương liền rưng rưng nước mắt tạo cơ hội cho hai người, muốn cho bạn bè có được hạnh phúc.”
“Người điên.”
“Vậy nếu như Hoa Cốc Vũ cũng thích tớ, chẳng lẽ cậu muốn tuyệt giao với cậu ấy?”
“Tuyệt giao?” Thời Tây lạnh lùng chớp mắt: “Giết hắn!”
“Có phải là quá nghiêm trọng rồi không?!”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ nhường cậu cho người khác? Cái chuyện mà cho đi tình cảm như vậy, đối với mình, đối với đối phương đều là nhục nhã.”
Biết rõ Thời Tây chỉ là đang nói đến tư liệu để viết truyện nhưng Quả Tri không nhịn được bởi vì sự vô ý của Thời Tây mà động tâm. Bình thường hắn nói chuyện rất ít, bây giờ lại cùng mình thảo luận đề tài viết truyện, cảm giác như hai người đang trao đổi công việc tại văn phòng. Thái độ của hắn lạnh lùng, thơ ơ lại nghiêm túc. Quả nhiên là Thời Tây sẽ viết tiểu thuyết tình cảm.
Quả Tri đổi tư thế ngồi, lại cầm lên một quyển sách: “Nữ chính phải thuộc dạng dễ khóc, như vậy mới có thể kích thích độc giả thương hại và muốn bảo vệ. Nói những lời kì quái, sau đó khóc một cái; thấy nam chính ở cùng người con gái khác liền khóc một cái; bạn trai không mua quà sinh nhật khóc một cái; thấy người khác khóc cũng khóc theo một cái.”
“Tôi thấy cô ấy không nên sống tiếp nữa.” Thời Tây rất nhanh kết luận.
“Tính cách của cậu tuyệt đối không thích hợp làm nam chính!”
“Còn có nam chính từ bỏ cơ hội vào học tại trường đại học mà mình yêu thích, chỉ muốn vào học cùng trường với nữ chính để bảo vệ cô ấy.”
“Bảo vệ cái gì? Cô ta bị khuyết tật hay là chậm phát triển?” Thời Tây hoàn toàn không hiểu thế nào là tình cảm cao thượng hỏi.
“Vì đối phương mà làm tất cả, như vậy không tốt sao?”
Thời Tây cầm cái ly đặt ở bên cạnh lên, cà phê bên trong đã nguội lạnh, hớp một chút vào miệng: “Hai người trước sau vẫn là hai người. Tình cảm sẽ không lắp đầy được cuộc sống. Nó chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều điều tạo nên cuộc sống. Những người vì tình yêu mà làm tất cả mọi chuyện, hoặc vì thất tình mà ủ rũ không muốn làm gì, thật là đáng buồn cho họ. Tôi đây sẽ không vì cậu mà bỏ qua những chuyện quan trọng khác. Cậu cũng không cần vì tôi mà từ bỏ cái gì đó.” Đây chính là Thời Tây, thứ hắn có thể thấy chỉ là thực tế, không có ảo tưởng, không có ước mơ.
“Không làm được.” Hai tay Quả Tri dùng sức khép quyển sách lại, nhìn châm chú vào Thời Tây. Biểu cảm và ánh mắt của cậu rơi vào trong tầm mắt của Thời Tây. Quả Tri nói: “Những gì cậu nói tớ không làm được. Đối với tớ mà nói, không có gì quan trọng hơn cậu.” Đây chính là Quả Tri, chỉ thấy tốt đẹp, không do dự, không có tạp chất.
“Lý luận ngu ngốc.”