Chương 83: Có mấy lời không nói ra khỏi miệng

Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong


Giới trẻ bây giờ khi nhắn tin thường dùng các từ tiếng Anh viết tắt và các kí hiệu, cũng có một số viết ngôn ngữ gì rất kì quái. Mỗi lần Quả Tri nhìn thấy đều cảm thấy bối rối không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Cậu rất ít tiếp xúc với ngôn ngữ của cộng đồng mạng, đã quen với ngôn ngữ chính thống.


【 A: Hôm nay mới mua con búp bê mới, manh manh đát. 】


#1: manh manh đát: Nghĩa đen của từ "manh manh" là dễ thương, còn từ "đát" là hình thức. Cụm từ "manh manh đát" bắt nguồn từ một trang mạng của Trung Quốc, với ý chỉ những người kì lạ và cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, ngày nay nó được sử dụng phổ biến với ý nghĩa dùng để chỉ những người có vẻ bề ngoài cực kì dễ thương.


【B: (ㄒoㄒ) Thật đáng yêu, ɖâʍ Gia cũng muốn có. 】
#2: ɖâʍ Gia: Cái này thì Phong bó tay, không hiểu nghĩa của hai từ này khi ghép lại. Cũng có thể là tên nick chat. ɖâʍ: ý ngông cuồng + Gia: nhà.
【 Quả Tri: Ngôn ngữ của các cậu thật khó hiểu.】


【A: Mảnh vụn rơi xuống đất, cái này phổ biến như thế mà không biết? Mỗi lần gửi tin nhắn kiểu như vậy cho bạn trai, hắn đều nói tôi thật đáng yêu.】
#3: Mảnh vụn rơi xuống đất: Có thể là tên nick chat của Quả Tri.


available on google playdownload on app store


Thật hay giả đây? Chỉ cần gửi tin nhắn như vậy cho bạn trai, là có thể khiến hắn khen ngợi sao? Quả Tri muốn nếm thử cảm giác này. Cậu tr.a xét trên mạng hồi lâu, sau đó lấy hết dũng cảm gửi tin nhắn qua cho Thời Tây.


【Thời Tây, tớ cảm thấy cậu manh manh đát. (*>﹏<*)】Thấy tin nhắn đã được gửi đi, cậu khẩn trương. Có hữu dụng không? Chắc là hữu dụng rồi. Năm giây sau Thời Tây trả lời tin nhắn.
【Cậu ngứa da? 】
【→_→ Có sao? Tớ thật là thất thường mà. XDDDD. 】


【o_o Tại sao không trả lời tin nhắn của tớ? Thời Tây? 】
【(⊙o⊙) Lại không để ý tới tớ. Lệ rơi.】


Không biết từ lúc nào trở thành một trò chơi tinh nghịch, cho dù Thời Tây không trả lời nhưng Quả Tri vẫn không từ bỏ việc gửi tin nhắn. Cậu vẫn còn lướt web tìm tòi những ngôn ngữ của giới trẻ để áp dụng. Đột nhiên có một khối khí lạnh chèn ép cậu. Quả Tri ngẩng đầu lên, nụ cười cứng ngắc: "Hello, hôm nay, hôm nay tớ có phải tớ rất manh manh đát không?"


Thời Tây đoạt lấy điện thoại của Quả Tri, dùng sức đập lên đầu của cậu. Thời Tây cái gì cũng không nói, cầm điện thoại của cậu liền bỏ đi. Quả Tri ăn đau gãi đầu, xem ra chiêu này không những không có hữu dụng mà ngược lại còn phản tác dụng. Bây giờ ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu, mình đã khen hắn manh manh đát vậy mà... Thật là người vô tình!


Mình không có cài đặt mật khẩu mở điện thoại! Thời Tây sẽ mở lên xem sao? Làm sao có thể chứ, Thời Tây không phải là loại người như vậy. Cậu yên tâm mở sách ra. Mình phải học thật giỏi, Thời Tây đã nói thành tích mà giảm xuống thì sẽ không quan tâm tới mình nữa. Khi cậu nhớ lại những lời Thời Tây nói, cậu nghe được một tiếng huýt gió của một nam sinh trong lớp. Ngay sau đó có người vỗ vỗ bả vai của Quả Tri. Quả Tri ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp. Nụ cười đẹp đẽ treo ở trên mặt của cô ấy, tóc dài màu đen nhánh được buộc chỉnh tề ở sau ót. Hấp dẫn người ta nhất chính là con người màu xanh nhạt của cô ấy, phảng phất mang theo một nỗi ưu tư u buồn. Kì diệu! Quả Tri chỉ gặp thoáng qua ở trên đường, chưa từng tiếp xúc với cô gái này trong một khoảng cách gần như vậy. Cậu lăng lăng nhìn cô gái, trong lòng chỉ có một ý niệm: Tư liệu tốt nhất của Thời Tây đã xuất hiện.


Cậu không biết tại sao lại nghĩ như vậy, nhưng với hiểu biết về tiểu thuyết của Thời Tây và kinh nghiệm chụp hình của mình, cậu có một dự cảm tốt đẹp. Đó chỉ là cảm giác của cậu.


"Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi rất đẹp sao?" Nữ sinh nghiêng đầu cười nhạo Quả Tri, khi cô ngồi xuống ở vị trí phía trước, Quả Tri ý thức được mình thất lễ: "Ngại quá."


"Không có gì. Cậu là Quả Tri phải không?" Tay cô chống càm, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt màu xanh nhạt của cô. Đẹp như tranh vẽ! Tay của cậu không tự chủ đưa vào trong ngăn bàn, muốn chụp hình, muốn chụp hình cô ấy cho Thời Tây xem.
"Cô biết tôi?"


"Có nghe qua. Chào cậu, tôi là sinh viên đại học năm nhất, Cổ Tĩnh Lam. Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Có thể?"


Cô gái đổi thành hai tay chống càm, đáng yêu lại diễm lệ: "Cậu là em trai của bạn gái Thời Tây sao? Cô ấy là hạng người như thế nào? Đẹp không? Tôi biết hỏi cậu có chút thất lễ nhưng tôi rất hiếu kì, lại có chút ghen tị." Cô nhìn Quả Tri, nghiêm túc hỏi: "Quả Tri, cậu cảm thấy tôi có cơ hội cướp được Thời Tây không?"


Tay sờ máy chụp hình của Quả Tri rút lại. Cô ấy thích Thời Tây? Mình thật sự muốn đem hình của cô ấy và cả cô ấy đến cho Thời Tây sao? Cậu nhớ tới trước kia Thời Tây sẽ đứng ở bên ngoài phòng học tìm Hoa Cốc Vũ, trong đầu cậu lại hiện ra cảnh tượng Thời Tây đứng cách Cổ Tĩnh Lam không xa, hai người nhìn nhau. Ngực của cậu bị thứ gì đó che lại, có chút buồn bực.


"Tôi không rõ lắm." Quả Tri trả lời. Cậu chỉ có thể trả lời như vậy. Có cơ hội hay không, không phải do mình định đoạt, quyền lựa chọn không có ở trên tay của mình.


"Tôi cũng thật là, không có dũng khí đi gặp hắn. Sau khi nghe tin hắn có bạn gái, tôi nóng nảy, không biết phải làm gì, suy nghĩ rất lâu tôi mới đến tìm cậu. Quả nhiên là cho cậu thêm phiền toái. Sắc mặt của cậu không tốt lắm. Thật là, dù sao bạn gái của hắn cũng là chị gái của cậu. Tôi thật là nói những lời không nên nói."


"Không có chuyện gì hết." Sắc mặt của mình rất khó nhìn sao? Đã liều mạng ngụy trang rồi mà. Nói không chừng nếu mình không nói cho Thời Tây, bọn họ cũng sẽ không cách nào gặp mặt được nhau. Nhưng như vậy thì chẳng phải mình đang phản bội hứa hẹn của chính mình sao? Lúc tốt nghiệp cấp ba, mình đã đảm bảo sẽ vì Thời Tây mà tìm những tư liệu viết tiểu thuyết tốt nhất, lấy chuyện này mà trú ngụ bên cạnh hắn.


Bây giờ, khi tư liệu hoàn mĩ nhất xuất hiện, cậu lại do dự.
Tâm trạng muốn đối xử tốt với Thời Tây và tình cảm muốn độc chiếm Thời Tây, quyết liệt giằng xé đấu tranh.


Quả Tri ngồi trên mặt đất có chút lạnh như băng, một cái tay cầm bút, một cái tay khác để trong túi quần đang cầm tấm hình. Cuối cùng cậu vẫn là chụp hình Cổ Tĩnh Lam. Thời Tây ngồi ở trên ghế sa lon, cầm cuốn sách Quả Tri để trên bàn lên, mở ra xem, gõ cuốn sách lên đầu của Quả Tri: "Dùng não một chút, lỗi nhiều như vậy."


"Đầu óc tớ đã không đủ dùng." Quả Tri đoạt lại cuốn sách. Thời Tây ngã người ra ghế sa lon, tiện tay nhặt quyển sách dưới để lật xem. Quả Tri một bên viết chữ một bên hữu ý vô ý nhìn Thời Tây: "Không cần viết văn sao?"


"Không cần. Gần đây lúc nào cũng không có tâm trạng." Thời Tây nhàn nhạt nói.


"Nếu không có chuyện gì làm, chúng ta có nên hoạch định kế hoạch cho sang năm không?" Cậu muốn tìm một đề tài để thả lỏng nhưng tâm tình lại không hề thả lỏng tí nào. Tấm hình trong túi xách đâm vào tay cậu. Đối thủ mạnh đến mức khiến cho người ta không thể nắm chặt. Bất kể là chụp như thế nào, Cổ Tĩnh Lam vẫn rất xinh đẹp. Sự u buồn bẩm sinh của cô ấy giống như là đặc biệt dành cho Thời Tây và tiểu thuyết của Thời Tây.


"Làm sai nhiều câu như vậy, cậu còn muốn nói tới sang năm?"


"Làm sai bài tập thì không thể nói chuyện sang năm sao? Suy nghĩ này cũng quá Phát-xít rồi. Sang năm chờ tớ để dành đủ tiền, chúng ta đi du lịch xa một chuyến đi." Quả Tri biết hằng năm Thời Tây mà có thời gian rãnh sẽ đi du lịch, cho nên cũng biết đề nghị này sẽ không bị cự tuyệt.
"Ừ."


"Cậu nghĩ nên đi nơi nào?"
"Đi đến nơi nào mà không có gì đặc biệt để nhớ." Đối với Thời Tây mà nói, đi đâu không quan trọng, chỉ cần có thể đi là được,
Quả Tri cắn đầu bút suy nghĩ một chút, suy tính số tiền mình có thể để dành được: "Hay là đi Đài Loan đi?"


"Ừ." Thời Tây đọc sách Nhất Hiệt Thư.
"Năm sau tớ còn muốn thi bằng lái, có muốn đăng kí cùng hay không?"
"Đã thi trong lúc nghỉ hè rồi."
"Cái gì! Sao lại không nói với tớ?"
"Cần thiết sao?"


"Cũng phải." Quả Tri cúi đầu, tiếp tục xem công thức khô khan: "Hình như cho tới bây giờ cậu vẫn sẽ không nói chuyện của mình cho tớ nghe. Tớ không phải là mong muốn gì nhiều, chỉ là muốn hiểu biết về cậu của mình nhiều hơn những gì người khác biết một chút."


Thời Tây đặt sách ở trên ngực. Hắn quay đầu, nhìn Quả Tri, tiếp theo hắn đưa tay nâng càm Quả Tri lên. Hắn nhẹ giọng nói: "Này, sang năm muốn tới nhà của tôi không?"
Cây bút từ trong tay Quả Tri rơi xuống. Cậu hoảng hốt lại mong đợi, dùng sức gật đầu một cái: "Muốn đi."
"Đừng thất vọng là được."


"Sẽ không. Tất cả chuyện gì của cậu tớ cũng sẽ không thất vọng."


Cậu giữ Thời Tây lại, đưa tay qua. Có lẽ, có lẽ sau này Thời Tây sẽ không gặp được một tư liệu hoàn mĩ như Cổ Tĩnh Lam nữa. Cho dù cô ấy thích Thời Tây, nhưng chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Cô ấy cuối cùng cũng chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của Thời Tây. Tác giả sẽ nảy sinh tình cảm đối với nhân vật trong truyện của mình sao? Cậu không muốn nghĩ sâu nữa, Quả Tri đem tấm hình trong túi quần đưa tới trong tay của Thời Tây.


"Thời Tây, có phải những người đặc biệt như Hoa Cốc Vũ và thiếu nữ mới làm cho cậu có hứng thú sáng tác truyện không?"
"Nói cái này làm gì?"
"Tớ tìm được một người như vậy." Sau khi nói ra những lời này, mới phát giác trong lòng khó chịu như vậy.


Thời Tây nhìn tấm hình trong tay, sau một lúc trầm mặc khá dài, Thời Tây lên tiếng: "Cô ấy là ai?" Trực giác của mình là chính xác. Cô ấy tất cả đều rất phù hợp. Quả Tri cười, ánh mắt của cậu híp lại, có lẽ trong nụ cười của cậu còn cất giấu những thứ khác: "Cô ấy là sinh viên đại học năm nhất, tên Cổ Tĩnh Lam. Bây giờ tớ chỉ biết vậy thôi, nhưng mà hẳn là rất dễ dàng tìm kiếm những thông tin khác."






Truyện liên quan