Chương 6

Ngày xuân, ngự hoa viên trong hậu cung trăm hoa đua nở, điệp bay nhẹ nhàng, hàng cung nữ đi ngang qua đó vội vàng hầu hạ thay chủ nhân thu xếp, tốp năm tốp ba trong đó thừa dịp nhàn hạ nhỏ nhẹ hàn huyên.
(điệp:con bướm)
“Nghe nói tối qua nội viện hoa viên hoàng cung cháy.”


“Đúng a, đúng vậy a, còn có thư phòng của hoàng thượng cũng cháy.”


“Đúng rồi, trong phòng hoàng hậu nương nương cũng không hiểu sao cũng cháy, bọn tỷ muội sợ tới mức một đêm thức trắng. Ta hầu hạ hoàng hậu nương nương cũng không lâu, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nàng bị dọa thành như vậy đấy!”


“Tà môn như vậy, một lần cháy ba nơi, chắc không phải là quỷ thần quấy phá đi!”
“Ai nha, ngươi đừng làm ta sợ a!”
Ba người cứ líu ríu ngươi tới ta đi như vậy, nhiệt liệt thảo luận thẳng đến khi Thuận công công đi tới hét to ngăn cấm ba người mới vội vàng vấn an, tản ra đi làm chuyện của mình.


” Nô tài cũng chỉ biết ăn võ mồm.”
Tối hôm qua bị đánh như vậy, cổ đã sớm đau đớn, bất quá này chưa tính, hoàng thượng sau khi tuần tr.a tình hình tai nạn xong trở về không thấy có bóng người trên giường rồng tức giận khiến cho hắn gần như đều khỏi nghĩ đến dễ sống a!


Rốt cuộc là người nào dám làm hỏng chuyện tốt của hoàng thượng, nếu để cho hắn điều tr.a ra, nhất định hắn sẽ xử đẹp. Nhưng chuyện này lại không thể quang minh chính đại mà điều tra, dù sao thì truyền ra cũng không thể để lộ ra ánh sáng, ôi, thật sự là chuyện phiền toái.


available on google playdownload on app store


“Thuận công công.” Thần phi đi đến trước mặt, thân hình mảnh khảnh lộ ra xuân sắc xinh đẹp như thanh âm của hoàng oanh khiến người mê say.
“Thần phi nương nương.” Thuận công công cung kính thở dài.


Thần phi cho lui cung nữ bên cạnh xong cùng Thuận công công hai người đi tới trong đình mát, sốt ruột hỏi: ” Thuận công công, tình hình tối hôm qua như thế nào?”
“Đừng nói nữa, một hồi cháy quấy nhiễu hưng trí tốt của hoàng thượng, thất hoàng tử còn bị người cướp đi, thật sự là…Ai!”


“Cái gì?” Quyền thế kia của nàng, kế hoạch của nàng không phải toàn bộ đều hóa thành hư ảo ư. Rốt cuộc là ai… Chính là ảnh vệ tối hôm qua kia sao? Nhưng sao hắn có thể có bản lĩnh ngập trời cứu Dung nhi ra?


“Thần phi nương nương, hoàng thượng hiện tại thập phần phẫn nộ, đùng nói là người, ngay cả ta cũng đều sớm không thể tự bảo vệ mình.” Rõ ràng đã bàn tính tốt như thế, qua một đêm liền toàn bộ lật bàn.
(lật bàn: cứ hiểu là tiêu tùng đi nha)


“Thuận công công, ngươi phải giúp bổn cung nghĩ lại cách.”
” Còn có cách gì hay nữa đây, nếu có chúng ta cũng sẽ không mày ủ mặt ê như vậy.”
“Thuận công công … Bằng không, thuốc kia còn nữa không?” Nàng có thể thử lại lần nữa.
” Thuốc kia liền một phần, không vậy!”


“Thật là phải làm như thế nào mới được, Thuận công công.”
Không được, nàng nhất định phải một lần nữa lấy được lòng tin của hoàng thượng, không từ thủ đoạn.


“Thần phi nương nương thật hăng hái, ở chỗ này cùng Thuận công công ngắm hoa sao?” Tuyên Hòa cầm ngọc phiến trên tay, một thân nhã nhặn tuấn lãng đi tới trong đình.
” Chúng ta gặp qua tứ hoàng tử.” Thuận công công lập tức đứng dậy, kính cẩn lui tới một bên.


“Tuyên Hòa, sao lại tới đây, ngồi đi a!” Dưới khăn che mặt thần phi mặt hơi kinh ngạc, ngữ khí cũng có chút không ổn.
” Thần phi hôm qua có ngủ ngon giấc không? Một ít tràng hỏa nhất định kinh động đến hậu cung, đã làm nương nương sợ đi?”


“Không có việc gì, bổn cung không ngại. Nhưng thật ra hoàng hậu đã bị kinh hách không nhỏ, hoàng tử nên tới đó xem trước.”
“Người làm nhi thần thăm mẫu hậu vốn là việc thuộc bổn phận… Nhưng thân là mẫu, tại sao lại lâm vào cảnh này?”


“Hoàng từ nói đùa, thân là mẫu không phải là dạy nữ nhân thương tiếc nữ nhân sao?”
“Thần phi nương nương…” Tuyên Hòa hé miệng cười khẽ, nói tiếp: ” Cùng với trong lòng không giống nhau a!”
“Bổn cung không hiểu ý tứ hoàng tử muốn nói.”


“Đúng thật là không biết, hay là…” Hình tượng Tuyên Hòa luôn luôn làm cho người ta cảm thấy ôn hòa thân thiết lúc này lại khiến người khác lợi hại không thể chống đỡ được.
” Ngươi đây là có ý gì?” Thần phi biến sắc, không hờn giận nói.


“Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Thần phi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, đừng đem chủ ý nào đặt trên người thất đệ.”


“Ngươi! Bổn cung cớ gì lại cho ngươi xen vào.” Huống chi, Sở Dung là nhi tử của nàng, nàng muốn như thế nào liền như thế đó, người khác không thể xen vào.
(cái con mụ này… 凸-_-凸 (ノಠ益ಠ))


” Là vậy sao? Thần phi nếu đã nói như vậy, Tuyên Hòa nếu từ nay về sau có chỗ nào thất lễ, xin hãy thông cảm nhiều hơn.” Tuyên Hòa có dụng ý khác cười cười làm cho thần phi trong lòng giất mình, lông tơ dựng thẳng.


Thuận công công phát hiện mình không nên nghe cuộc đối thoại giữa hai người đang muốn rời đi thì lại bị một bàn tay cản lại.
“Thuận công công sao lại muốn đi? Cuộc đối thoại vừa rồi nghe còn chưa rõ ràng sao?
“Ta thật sự không nghe, không thấy.” Thuận công công mạnh mẽ lắc đầu.


“Vậy sao?” Bốc Lên Ca nhíu mày, thanh âm từ tính vang vang mạnh mẽ nói: “Nhưng mà vừa rồi ngươi cùng thần phi đối thoại, ta lại nghe đến nhất thanh nhị sở.”
(nhất thanh nhị sở: rõ ràng mười mươi)
“Ngũ hoàng tử, nô tài cái gì cũng chưa nói, làm cũng không làm, cái gì đều…”


“Im miệng, hiện tại ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái nấy. Tối hôm qua là chủ ý của ai đưa ra?”
“Vâng, là nô tài theo tâm ý của hoàng thượng mà làm.”
“Nói vậy là chủ ý của phụ hoàng rồi!”


“Đúng…” Tuy nói đây là hắn vì có chủ ý lấy lòng hoàng thượng mà sở ra nhưng ở tình huống hiện tại này, vì bảo mệnh còn là đừng nói rất đúng.
(sở ra: kiểu bày ra?!)
“Thuốc kia là ai cấp cho?”
“Là đại hoàng tử đưa cho nô tài.”


“Là hắn nha…” Tuyên Hòa trong đình nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, sát khí đột nhiên nổi lên.
“Ngũ hoàng tử, nô tài, nô tài có thể cáo lui không?”
Thuận công công, ngươi đã ở trong cung làm việc lâu như vậy, có nghĩ tới cáo lão hồi hương chưa?”


“Nô tài…” Hắn không biết nên trả lời như thế nào!
“Thuận công công, một đường tạm biệt.”
“Tạ ngũ hoàng tử, nô tài cáo lui.” Hắn còn muốn chạy, thân mình không nghe sai sử, nỗ lực bước ra từng bước lại cảm thấy là lạ, a, hóa ra là đầu không theo kịp.


Đầu, đầu của hắn còn ở tại chỗ, vậy không phải muốn hắn… Thuận công công hoảng sợ trừng lớn hai mắt, rắc một tiếng đoạn khí tức.
(HÁ, ch.ết đi cẩu nô tài ͹(¬‿¬)͹ cho mi ch.ết, ch.ết mi chưa, cho mi chừa, Há Há [câu này của BHGaming đấy, đổi mỗi từ mi thôi,hợp cảnh nên cho vào])


Thần phi thấy thế, sợ tới mức tinh thần câu tang, thét lên chói tai ngược lại không nghe được thanh âm của mình.
(tinh thần câu tang: đại thể giống như hồn phi phách lạc ấy)
“Tuyên Hòa không phải vừa mới nói rồi sao? Nơi thất lễ mong lượng thứ nhiều hơn”


Hắn đã làm gì mình, mình sẽ không giống Thuận công công đầu thân dị xứ chứ? Nàng không muốn, nàng còn thiệt nhiều việc muốn làm, nàng không muốn ch.ết.
(đầu thân dị xứ: đầu và thân tác biệt hai nơi, không cân xứng)


“Chà chà, đừng để lộ ra biểu cảm này, Tuyên Hòa bất quá chỉ là điểm huyệt đạo của ngươi thôi mà, còn không ch.ết được người, muốn giết người phải giống như vậy.” Bốc Lên Ca ác ý chỉ chỉ thi thể bên ngoài, một bộ dáng thoải mái, dày tươi cười tựa hồ như khi nãy là giết một con kiến.


” Ngũ đệ, đừng dọa thần phi, dù nói thế nào thì nàng cũng là mẫu phi của thất đệ.”
“Phải a, tâm ngoan thủ lạc mẫu phi.”
(tâm ngoan thủ lạc: thành ngữ nghĩa là trong lòng vui sướng)


“Thất đệ nghe được sẽ khó sống,” Tuyên Hòa nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt sủng nịnh cùng biểu tình lạnh lùng không đồng nhất*.
(*nguyên văn là không đáp mà không tr.a ra có nghĩa chính xác là gì nên thay từ, ai biết tiểu đệ với)
“Nói cũng đúng.”


Tuyên Hòa đi tới trước xác ch.ết của Thuận công công, mở ra bình sứ được lấy từ trong áo dài rồi đổ xuống, không đến nửa khắc, xác ch.ết liền hóa thành một đống bột phấn, theo gió phiêu tán.
“Thứ tốt từ chỗ nào tới vậy?”


“Ôn Như Xuân cấp cho, nói là tân làm thực cốt tán, muốn ta tìm một cơ hội giúp hắn thử xem xem dùng có tốt không.”
“Vậy hắn cấp nhầm người rồi.” Tứ ca của hắn nào có cơ hội dùng đến.
Thần phi thấy hết thảy trước mắt, chịu không nổi mà ngất đi.


“Như vậy không khỏi bị dọa, nàng đẩy Sở Dung vào miệng cọp là lấy dũng khí nơi nào làm được?”
“Ác theo đảm biên sinh.” Tuyên Hòa lạnh lùng nhìn chăm chú vào phủ thật cho bàn thần phi.


(ác theo đảm biên sinh chắc là thành ngữ gì đấy, cơ mà ta không biết cũng tr.a không ra cái này, cầu chỉ giáo)
“Trạm Lô bên kia ngươi tính như thế nào?”
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh.”


Trạm Lô a… Chỉ sợ sớm đã ở… trong trò chơi tranh giành quyền lợi này tính cách méo mó, thần trí điên cuồng, rốt cuộc không thể quay đầu lại rồi.
====================================================
Nhũ mẫu từ mấy ngày trước bắt đầu cảm thấy giữa hai người nam tử này không thích hợp.


Tuy rằng vẫn giống như bình thường cơ hồ như hình với bóng nhưng nàng lại cảm thấy là lạ. Giống như hiện tại rõ ràng bữa tối một mâm đã thử xong Sở Dung lại cố ý chọn đồ ăn muốn Bằng Phong dùng ngân châm thử từng miếng, thời gian uống trà là chỉnh hồ xong rồi đổi thử cái chén, cái chén thử xong rồi lại còn nói không khát, không muốn uống.


Lúc đứng ở bên hồ ngẩn người lại lầm bầm lầu bầu nói nhỏ, tầm mắt hai người cùng nhìn nhau, mặt Sở Dung lại không hiểu sao đỏ lên. Có lần không cẩn thận động phải, ngay cả hai bên tai lại đều có thể hồng thấu, hai người kia rốt cuộc là mới đây đã diễn ra chuyện gì, làm cho người ta không hiểu rõ ràng.


Nhìn một cái lại không hiểu được đứa nhỏ Sở Dung này hiện tại vì cái gì không vui, cả khuôn mặt đều suy sụp. Bất quá chỉ là một tiểu tỳ nữ đá vào cánh cửa thiếu chút nữa vấp thì Bằng Phong ra tay nâng dậy. Chuyện này thì có gì đáng để giận, trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra.


“Ngươi vì cái gì đỡ nàng?”
“Không đỡ nàng sẽ ngã tổn thương.”
” Đỡ xong rồi vì cái gì còn không buông tay?”
“Thuộc hạ thả.” Là nhỏ tỳ nữ còn khinh hồn chưa định giúp đỡ y.
“Nàng kia vì cái gì mà mắt đi mày lại với ngươi?”


“Đó là cảm ơn.” Không phải mắt đi mày lại.
“Nàng cùng ngươi hữu thiết hữu tiếu.” Còn luôn luôn giữ chặt tay ngươi không chịu thả, khi phải đi thì lại có thể giả bộ ngược ngùng ngoái đầu lại thoáng nhìn, đây không phải mắt đi mày lại thì là cái gì?


(hữu thiết hữu tiếu: vừa cười vừa làm)
“Không có.” Y chỉ nâng nàng dậy, không mở miệng nói qua nửa câu.
“Ta rõ ràng nhìn thấy…” Được rồi, xem tỳ nữ từ đầu đến chân chính là Bằng Phong cũng có không được rồi, vì cái gì cùng nàng ở bên kia cọ xát lâu như vậy?


Sở Dung la hét, đi qua đình viện thấy một thân cây, dường như muốn phát tiết đưa tay hướng thân cây đấm lại phát hiện tay của mình rơi vào trong lòng bàn tay dày.
“Sẽ bị thương.” Hơn nữa… cây vô tội.
“Ai cần ngươi lo.”


Bằng Phong thoáng dùng lực ôm trọn khớp tay của Sở Dung, tuy nói là mùa xuân nhưng tay Sở Dung lại có chút lạnh.
“Buông tay ra!” Vẫn luôn nắm, muốn nắm tới khi nào?
“Tay ngươi rất lạnh, quay lại thỉnh nhũ mẫu đôn đó thuốc bổ tiến bổ.”Bằng Phong nắm tay kia của Sở Dung, nội lực vi vận, làm ấm hai tay lạnh như băng.


(đôn: đốc thúc, thúc giục)
“Nhiều chuyện!” Tay trở nên thật ấm áp, lưng tay non mềm cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp làm cho hắn nhớ lại đêm đó cũng là một đôi tay giống như vậy, phủ lên toàn thân hắn, tiếp đó…Không đúng! Hắn đang muốn cái gì?!


Nhắc tới lại tức, ngày đó Bằng Phong dám ra tay điểm huyệt ngủ của hắn, hôm sau còn giả ngu, thực là cho rằng hắn không biết sao? Nếu không sợ trong người y có thương tích thì đã sớm bắt đi đòn hiểm một chút. Tựa liên sau hắn có hỏi thương thế của y cũng chỉ là nói ba xạo mang qua, như thế nào, là chủ nhân thì không thể quan tâm thủ hạ sao? Vậy mà như thế nào cũng phải giả một bộ biểu tình sinh ra chớ gần để đối mặt.


(liên: ở đây có nghĩa là nối tiếp)
Sở Dung càng nghĩ càng không cam lòng, rút rảnh tay, bước nhanh đi đến đại sảnh.
Phi Cơ vừa thấy Sở Dung đi đến lập tức nghênh thân về phía trước, kiều diễm cười phúc thân.


“Gia, Phi Cơ nhớ… ngài quá…” Từ sau đêm đó, chủ nhân cũng không có sủng ái qua nàng, hơn hai tháng nay mỗi ngày nàng đều nhớ nhung, hàng đêm mong đợi lại như cũ phán không đến chủ nhân thương tiếc.
(phán: phán đoán/ một nửa/ mong ngóng… nhiều nghĩa quá không biết là cái nào)


“Tránh ra.” Sở Dung giận chó đánh mèo nói.


“Gia…” Vì cái gì? Nàng đã làm sai cái gì, nàng chờ đợi chủ nhân như thế, chẳng lẽ đúng như theo lời người nọ, chủ nhân đã không cần nàng nữa ư? Không, nàng không cam lòng, nàng muốn bên cạnh người chủ nhân một đời một kiếp, có thể không làm chánh phi, có thể làm sườn phi nàng cũng thỏa mãn, chính là hiện giờ chủ nhân lại có thể bảo nàng tránh ra…


“Gia, đây là canh Phi Cơ nấu riêng cho ngài, ngài thử xem có hợp khẩu vị hay không?” Phi Cơ sợ hãi cầm chén trình lên, nội tâm mong Sở Dung có thể uống một ngụm.


Chỉ cần một ngụm là tốt rồi, người nọ có nói qua, chỉ cần uống một ngụm, chủ nhân liền trở thành người của nàng, cả trong mắt lẫn trong lòng chỉ biết có một mình nàng, không thể chấp nhận thân ảnh của những người khác.
“Trước cứ đặt ở đó đi!” Sở Dung nhắc nhở nói.


“Gia, canh này cần thừa lúc nóng uống mới tốt, để Phi nhi hầu hạ được không?”


Nhìn Phi Cơ lấy lòng bằng mọi cách, Sở Dung có điểm thẹn vì thái độ vừa nãy, nghĩ thầm dù sao cũng là người hắn dẫn vào bên trong phủ. Mấy này nữa, bảo Hạ tổng quản cho nàng một số tiền đủ sống sau đó đem người tống xuất phủ đi!


“Để tự ta.” Sở Dung tiếp nhận chén canh hỏi: “Đây là canh gì?”
“Đây là từ nhiều loại thuốc Đông y nấu thành, đối với phương diện cường thân bổ khí thập phần giúp ích, gia ngài mau nếm thử xem!” Hai tròng mắt Phi Cơ rủ xuống, tay dưới ống tay áo nhè nhẹ run.


Sở Dung vạch trần bắt đáp lại, đem hướng bên phải chuyển tới. Bằng Phong thuần thục lấy ngân châm ra đang muốn thử súp thì Phi Cơ khó hiểu hỏi: “Gia, ngài đây là không tin Phi Cơ sao?”
“Thử xem mà thôi, chính là thói quen.”


” Là vậy sao…” Đừng run nữa, người nọ nói thuốc này vô sắc vô vị, ngân châm thử cũng không ra, cho nên nàng cần trấn định, sẽ không bị phát hiện.
Bằng Phong cho nhân châm vào trong súp, chốc lát sau cầm lấy, ngân châm như trước, không có cái gì màu đen bám vào.


Thật là tốt quá, quả nhiên giống như đúc lời người nọ nói! Kể từ đó cũng chỉ thiếu điều từng bước như vậy.
“Phi nhi, ta không thích vị thuốc Đông y, ngươi thử nếm vị thuốc đông y trước xem có nặng hay không?” Sở Dung múc một muỗng hướng miệng Phi Cơ đưa đến.


“Gia, lúc phi cơ nấu đã thử qua rồi, một chút vị thuốc đông y cũng đều không có, cho nên, cho nên ngài dùng là tốt rồi.” Phi Cơ vội vàng lắc đầu, cười đến cứng ngắc.
“Ách, Phi nhi tri kỷ như vậy thật làm cho người cảm động.”


” Đúng a, ngàn vạn lần đừng cô phụ một mảnh tâm ý của Phi Cơ, thừa lúc còn nóng mau uống.”
” Ta thấy sắc mặt Phi nhi cũng không tốt lắm, không bằng như vậy đi! Chúng ta mỗi người uống một nửa, hai người cùng bổ.”


“Đừng khách khí, Phi nhi vất vả như vậy, nên thưởng cho chính mình một chút, ta uy ngươi.”
Phi Cơ cắn chặt môi dưới, mồ hôi lạn chảy ròng, chậm chạp không dám há mồm.


“Phi nhi, ngươi đang phát run sao? Có lạnh không? Hay là canh có vấn đề?” Sở Dung đáy mắt ý cười nhợt nhạt, vạn thiên phong chuyện trước mặt Sở Dung, Phi Cơ sợ tới mức thất kinh.
“Gia, Phi, Phi Cơ…”
“Thế nào? Nói không nên lời sao? Ta thay ngươi nói, ngươi hạ độc trong súp cho nên không dám uống, phải không?”


Vì sao, vì sao gia lại biết, rõ ràng ngay cả ngân châm cũng đều thử không ra…


“Ngươi hẳn rất tò mò tại sao ta lại biết? Phi nhi, là kỹ xảo biểu diễn của ngươi quá kém, từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu người muốn hạ độc giết ta, bọn hắn mỗi người cao minh không lộ sơ hở gì, ngươi hẳn là nên theo chân bọn họ học một ít a!” Giọng điệu Sở Dung dường như chỉ trích oa nhi, lạnh lẽo không mang theo tình cảm.


Năm ấy cung nữ tỷ tỷ cũng giống như vậy, chân tình giả ý khiến cho hắn thiếu chút nữa mất một mạng nhỏ, phụ hoàng cũng giống như vậy, đưa thuốc bổ thân dược liệu sảm tới cho hắn khiến hắn không thể lớn, mẫu phi cũng giống như vậy, lòng dạ giả dối,thân tình đều chỉ vì đạt tới dã tâm của nàng.


So như những người này mà nói ra, Phi Cơ còn quá non.
“Phi Cơ, ai đưa thuốc cho ngươi?” Hắn không tin bằng sức một mình nàng có thể đưa tới độc dược cao minh như vậy.


“Là một hắc y nhân ta không biết.” Phi Cơ tuyệt vọng nhìn lên Sở Dung “Ngày ấy ta ở bên ngoài gặp một hắc y nhân, hắn nói ta đã không còn muốn quan tâm ta, nếu ta còn muốn vãn hồi tâm của gia thì đem bao thuốc đặt trong súp nhường gia uống gia sẽ liền thay đổi thái độ, chỉ yêu một mình ta. Chính là, chính là hiện tại ta thật là làm không tới…”


“Phải a, ngươi thật sự là làm không tới, ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Phi Cơ chấn động, run rẩy mở miệng hỏi: “Gia, ngươi, ngươi muốn giết ta?”


“Phi nhi ngốc, ta làm sao có thể cho phép một người hạ thuốc độc ta sống ở trên thế gian đây?” Sở Dung mặt thanh lệ, lệnh tàn khốc làm cho Phi Cơ sợ tới mức lui lui, thẳng đến cửa biên.


” Không, không cần, ta không muốn ch.ết…” Phi Cơ dựa ván cửa, nhổ trâm cài tóc xuống đối với người vẫn nhàn nhã ngồi ở trên ghế Sở Dung.
“Phi Cơ, ngươi thật khờ đến đáng yêu.”


Sở Dung đang muốn bảo Bằng chạy bằng khí thủ thì cửa đột nhiên bị mở ra, Phi Cơ kinh hoảng không thôi thầm nghĩ hướng ra bên ngoài lại quên trên tay còn nắm trâm gài tóc, ngay lúc quay người lại thẳng tắp đâm vào một người.


“Nhũ mẫu!” Sự việc quá đột ngột, ngay cả Bằng Phong cũng không kịp ra tay, Sở Dung ngạc nhiên kêu to.
“Ta, ta không cố ý…” Phi Cơ cũng bị biến đổi lớn trở tay không kịp này làm sợ, đi một bước lui về sau nhưng cuối cùng bị vấp vào quần áo của mình, ngã nhào trên đất.


Sở Dung tâm thần tê liệt chạy nhanh về phía trước, Phi Cơ thấy thế định cầu tình thì phát hiện há mồm không tiếng động, cổ ấm áp đau đớn, nàng đưa tay sờ thì không thấy vết máu nào, nhưng vì cái gì mình lại không có cách nào thở, cũng hết hơi, trước mắt dần biến thành đen, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy…


“Nhũ mẫu, ngươi tỉnh lại.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng chỉ muốn mang điểm tâm đến đây, mỗi người ăn một khối, làm dịu đi không khí là lạ gần đây, như thế nào vừa tiến đến, ngực đau xót, người cứ như vậy ngã xuống.


“Bằng Phong, mau lên cứu nhũ mẫu.” Ngăn không được run rẩy lan tràn tới toàn thân, Sở Dung luống cuống tay chân.


“Ân!” Bằng Phong liên tiếp điểm mấy huyệt trên người nhũ mẫu, máu bất đắc dĩ ngừng chảy, chất lỏng màu đỏ kinh tâm khó coi khiến điểm mấy huyệt trên người nhũ mẫu hoảng, nước mắt không ngừng rơi xuống.


“Hảo chủ nhân của ta, như thế nào lại khóc vậy…” Khóc thành như vậy, làm cho người ta hảo đau lòng a!
“Hạ tổng quản, làm phiền ngươi mời thái y đến vương phủ.” Bằng Phong trấn định mở miệng.


“Dạ.” Sự tình sao lại biến thành như vậy? Hạ tổng quản nhìn Phi Cơ đã sắp khí tuyệt, lại nhìn nhũ mẫu trước mắt, nhất lĩnh mệnh lệnh vội vội vàng vàng lao ra ngoài vương phủ, hướng trong cung tiến đến.


“Chủ nhân, ngươi trước tiên tùy ta cùng đi đi!” Loại thời điểm này không thể để Sở Dung một mình.
“Hảo..”
“Còn có” Bằng Phong đưa tay lau đi nước mắt của Sở Dung ” Đừng khóc nữa.”
Sở Dung vừa nghe lệ rơi càng nhiều.


“Không có chuyện gì.” Bằng Phong cúi đầu khẽ hôn lên trán Sở Dung, tiếp theo ôm lấy nhũ mẫu đi thẳng về phía trước.
Sở Dung hơi hơi sững sờ, thẳng đến khi Bằng Phong quay đầu gọi mới dùng sức lau đi nước mắt, chạy bộ đến đuổi kịp.
================================================================


“Thất hoàng tử, tình huống này không quá khả quan.” Thái y vỗ về râu bạc trắng, kêu thảm thiết lắc đầu nói.


Tuy rằng đã đem cây châm rút ra, ngoại thương xử lý tốt, máu cũng đã ngừng chảy nhưng tổn thương ở yếu hại, lại mất máu quá nhiều, hơn nữa người bệnh có tuổi, thể lực không tốt, khó nói, có thể vượt qua cửa ải này hay không vẫn rất khó nói.


(yếu hại: chỗ trọng yếu dễ bị tổn thương ấy, như tim gan phổi…)


“Lão phu tận lực, thất hoàng tử. Đây là thuốc thoa ngoài da, mỗi canh giờ đổi một lần, đây là thuốc uống, năm chén nước lớn nấu thành một chén uống xong. Kế tiếp cũng chỉ có thể làm hết khả năng, nghe thiên mệnh.” Thái y cúi đầu thở dài, trầm trọng nói.


“Đa tạ thái y. Hạ tổng quản làm phiền ngươi tiễn thái y một đoạn.”
Bằng Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Dung, không muốn mở miệng nói: “Đi nghỉ trước đi! Nơi này có thuộc hạ chiếu cố là được rồi.”


“Không cần, ta muốn ở lại.” Kiên định lắc đầu, Sở Dung đi đến mép giường nhìn thấy nhũ mẫu thong thả thở, sợ nháy mắt nhũ mẫu sẽ liền rời hắn mà đi.


Hóa ra đây là tâm tình mỗi lần hắn sinh bệnh thì nhũ mẫu ở một bên lo lắng, là khổ như vậy, sáp như vậy làm cho cả trái tim hắn vừa chua xót vừa đau.
(Rít, khan. Cái gì không được trơn tru đều gọi là sáp. Dính, chát, vị gì ăn không ngọt và khó nuốt đều gọi là sáp)


Vì sao lại như vậy? Nhũ mẫu là một người tốt, hẳn sẽ sống thật lâu thật lâu, vì sao lại xảy ra chuyện này? Hắn không muốn mất đi nhũ mẫu, hắn không muốn một mình cô độc.
Bằng Phong kéo một thanh ghế dựa qua, ở trên trải nệm êm, sau đó hướng Sở Dung nói: ” Ngồi ở đây đi, so với góc thoải mái hơn.”


Sở Dung nghe vậy giống như hài tử, ai ya đứng dậy, ai ya ngồi xuống.
“Có thuộc hạ một bên đun thuốc, chủ nhân nếu có việc thì có thể phân phó.” Nói xong, Bằng Phong cầm lấy dược thảo thái y lưu lại, đi tới bên chỗ cửa sổ, mở thuốc ra rót vào nước cùng dược thảo, chậm rãi ồi cháy.


Ước chừng qua một canh giờ, Sở Dung sâu kín mở miệng: “Nhũ mẫu, sẽ không sao chứ?”
“Đừng lo lắng, nhũ mẫu sẽ vượt qua được.”
“Nếu là ngươi, có thể hay không mà đi trước ta?”
“Thuộc hạ không biết.” trên đời này có rất nhiều người khó có thể đoán trước được.


“Ta không thích nghe đáp án này, ta muốn ngươi đáp ứng ta, không cho phép ngươi đi trước ta cũng không cho phép ngươi để ta lại một mình.” Lý trí Sở Dung như cứng cầm huyền, theo tiếng mà đứt đoạn.
Bằng Phong im hơi lặng tiếng, yên lặng mà nấu thuốc.
“Nói a!” Vì sao không trả lời hắn?


“Chuyện không nắm chắc, thuộc hạ không dám hứa hẹn.”
“Vì cái gì, coi như ngươi lừa gạt ta cũng không được sao?”


Bằng Phong sớm mím* đôi môi không nói một câu. Mỗi câu mỗi từ nói ra khỏi miệng, hứa hẹn thì phải làm được, đây là nguyên tắc xử sự của y, huống chi hắn không muốn y tùy tiện kể lại.
(*nguyên văn là sớm mâm: mà không tr.a ra nghĩa nên thay)


“Ngươi hống liên tục ta cũng không chịu, đêm đó tại sao đối đãi với ta như thế?” Sở Dung xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Dung, ngữ âm mang hận ý nói: “Rõ ràng bế ta, hôm sau lại không nhận trướng, rõ ràng gọi ta Sở Dung, lại liền có thể lập tức quay về chủ nhân, rõ ràng đối với ta có ý tứ còn làm bộ như không có chuyện kia. Ngươi là song diện nhân sao? Cũng không mệt sao? Ngươi có biết hay không ta sắp bị ngươi làm cho muốn điên rồi.”


(hống: ở đây nghĩa là dỗ dành là hợp nhất; trướng: của nợ, nợ nần vì việc mình gây ra?!; song diện nhân: người hai mặt)


“Lập tức phải đoán tâm tư ngươi, lập tức sợ ngươi bị ta dọa chạy, lập tức nghĩ có thể cướp đi sự chú ý của ngươi hay không, qua đêm đó, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống như vậy, một lòng từ trên xuống dưới, ta sắp chịu không nổi.” Sở Dung dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Đêm đó ta nghe thấy được ngươi cùng nhũ mẫu đối thoại, ta có rất nhiều huynh trưởng, nhiều hơn một người nữa để làm cái gì? Thứ ta muốn không phải là huynh trưởng, ta muốn chính là, là…” Cổ họng tự nghẹn ở trong, như thế nào cũng nói không ra.


“Ta biết ngươi đối với ta rất tốt, ta chỉ hi vọng ngươi có thể bính bính ta, để cho ta biết không phải chỉ mình ta cô độc một mình nơi này, chính là ngươi mặc dù ở bên cạnh ta lại cách ta càng lúc càng xa, càng lúc càng lạnh mạc…Muốn tâm ý của mình cũng khó như vậy sao? Hay là từ đầu đến cuối ta một bên tình nguyện là sai, ngươi đối với ta căn bản không phải là ý tứ kia! Mẫu phi không quan tâm ta, nhị ca bỏ lại ta, hiện nay cả ngươi cũng muốn ném ta xuống, mặc kệ ta sao?”


(lạnh mạc: kiểu đạm mạc, xa lánh, xa cách; bính: có nhiều nghĩa lắm, trong hoàn cảnh này thì hợp với nghĩa che chở, bao bọc, bảo hộ)
“Thuộc hạ hứa hẹn quá dùng cả đời thủ hộ.”


“Ta không tin, đời của ngươi dài hơn, mười năm, hai mươi năm hay là mai kia không nghĩ qua là bị người chọc phải, sau đó cả đời cứ không có như vậy. Lời hứa của ngươi một chút cũng không đáng tin! Người nào cũng vậy, lời ngon tiếng ngọt gạt ta, đến cuối cùng cũng chỉ thẳng ta một người ngây ngốc coi chừng dùm.”


“Việc thuộc hạ nói, nhất định làm được.” Bóng lưng cứng còng, có vẻ buồn bã.


“Hiện tại làm được, ngày mai làm được, ngày mốt làm được, tháng sau thì sao đây? Sang năm thì sao đây? Sau đó thì sao đây? Ngươi nói a! Cả đời của ngươi dài bao nhiêu, nói a!” Sở Dung kêu ách yết hầu, kêu đến hai người tâm đều đau đớn.
“Thuộc hạ không biết.”


“Ta không muốn nghe ngươi tiếp tục nói hai chữ thuộc hạ này nữa!” Sở Dung vừa tức vừa khổ lớn tiếng quát to: ” Ta không muốn ngươi là thuốc hạ của ta, ta không cần, ngươi nghe hiểu không? Ta không cần huynh đệ, không cần thuộc hạ, ta muốn chính là có thể làm bạn ta cả đời người!”
(cuối cùng cũng thổ lộ xong:v)


Từ nay về sau quang âm lý, không có ai tương thông bầu bạn, tới giúp đỡ, người này đường đời đi xuống như thế nào đây.
Lời nhũ mẫu đêm đó, đáy lòng hắn bắt đầu rung động. Hắn cô đơn lâu lắm rồi, cơ hồ đã sớm quên cảm giác có người làm bạn có bao nhiêu tốt đẹp.


Nhưng là, thường thường ngay khi chính mình quay đầu lại luôn có một thân ảnh sừng sững không lay yên lặng coi chừng dùm hắn, làm bạn với hắn đi qua những đoạn đường mưa gió này.


Cho nên ở cái đêm ấy, hắn cho phép chính mình, cũng đem chính mình giao cho Bằng Phong, người luôn đằng sau lưng hắn để cho hắn dựa vào, bao dung hết thảy ngốc nghếch của hắn.


Hắn cho rằng mình biểu hiện đã rất rõ ràng, đổi lấy kết quả là gì? Cách đêm trở lại không nhận trướng, về sau đối đãi lãnh đạm với hắn, hắn không rõ là người nào sai nhưng bẩm sinh kiêu ngạo làm cho hắn không hạ được mà đi hỏi rõ ràng là sai ở chỗ nào. Mỗi lần nhìn thấy Bằng Phong dùng thái độ không sao cả đối với hắn, hắn liền thật là ủy khuất đến muốn rơi lệ, muốn … chửi ầm lên, vì cái gì mà đối xử với hắn như vậy?


Chính là hắn không thể, hắn lạp không được dưới cái mặt kia, nhưng ngày hôm nay nhũ mẫu xảy ra chuyện, hơn nữa mấy ngày nay áp lực, hắn chịu không nổi, còn hạ xuống như vậy, hắn sợ hắn sắp không xong mất.
(lạp: xem?!)
“Ngươi có nghe rõ không?”


Bằng Phong thân mình hung hăng chấn động, tay nấu thuốc run nhè nhẹ, bóng lưng lẽ ra nên tuấn bạt đứng thẳng lúc này lại có vẻ do dự: “Buổi sáng hôm đó, không phải chủ nhân hi vọng thuộc hạ có thể quên chuyện đêm đó sao?”


“Ta đã nói rồi, không được gọi ta là chủ nhân cũng không được nói ngươi là thuộc hạ, còn nữa buổi sáng hôm đó từ đầu ta hoàn toàn luôn luôn không nói qua loại lời nói này!”
“Đúng là chưa nói, nhưng mà chủ…Biểu tình ấp úng của ngươi không phải thể hiện hết thảy sao?”


“Ta ấp úng, đó là bởi vì… bởi vì” Sở Dung tức đỏ mặt, một cỗ chỉ khí nói: “Đêm đó không biết xấu hổ muốn bao nhiêu lần với ngươi, hôm sau nhìn thấy mặt của ngươi ta đương nhiên nói không nên lời, ngươi cho là da ta làm bằng sắt a!”
(khí: là chỉ giận dỗi, tức giận ấy)






Truyện liên quan